Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 463: Tuyệt vọng (1)

Ở cạnh cây dây leo, giữa mấy khối loạn thạch ngoài mấy chục dặm.

Trong không gian che dấu.

Thanh niên da đen quấn vải trắng ‘Vưu Lan lĩnh chủ’ bỗng nhiên mở mắt: “Đến rồi sao?”

Vưu Lan lĩnh chủ cũng đứng dậy, hướng phía đó xa xa nhìn lại.

Hắn ở trong không gian che dấu, hắn có thể nhìn thấy bên ngoài! Nhưng bên ngoài lại không phát hiện hắn được, trừ phi hắn đi ra khỏi không gian che dấu. Vốn không gian che dấu này là có kẻ địch đánh lén, sau khi bị Vưu Lan lĩnh chủ chém giết, hắn liền tạm nấp ở đây.

Theo thời gian chuyển dời.

“Thấy rồi.” Vưu Lan lĩnh chủ cũng đã thấy được, ở ngoài hơn sáu ngàn dặm, đang có ba bóng người vui vẻ chạy đi. Ba người bọn Đông Bá Tuyết Ưng đương nhiên vui vẻ, bởi vì cách dây leo trung tâm đã rất gần.

“Các tiểu bảo bối, hành động đi.” Vưu Lan lĩnh chủ nhếch miệng cười.

Ở bên trái cây dây leo trung tâm đại khái một ngàn ba trăm dặm, có một ngọn núi thấp bé.

Chỗ bụng núi bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang.

“Giết!”

“Giết hắn!”

Trong hang động bỗng nhiên truyền ra dao động mãnh liệt, một dị thú bốn vó hốt hoảng chạy trốn nháy mắt bị ước chừng mười mấy cái xúc tu màu xanh lục đậm trong hư vô vươn ra từ bốn phương tám hướng bao vây, hầu như nháy mắt đã cuốn lấy. Nhiều xúc tu như vậy đem nó giao cuốn lấy, rồi sau đó ‘Phốc!’ ~~~ dị thú bốn vó này hoàn toàn bị xé rách thành nhiều phần. Nhưng có các con dị thú bốn vó khác ở xa xa đang hốt hoảng chạy trốn, là hướng về phía bọn Đông Bá Tuyết Ưng.

...

Ba người bọn Đông Bá Tuyết Ưng đang chạy đi, tâm tình ai cũng đều rất tốt. Cây dây leo trung tâm cao lớn kia đã vô cùng rõ ràng, nhưng mặc dù tới gần bọn họ vẫn rất cẩn thận.

Phạm vi quan sát của Không Gian Chi Mâu, là ba ngàn dặm chung quanh.

Mà Hư Giới Chân Ý của Đông Bá Tuyết Ưng, thì là vạn dặm chung quanh!

“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng biến sắc. Hắn quay đầu nhìn xa xa về phía chỗ một ngàn ba trăm dặm bên trái cây dây leo trung tâm. Không gian thế giới cái lá dây leo thứ nhất quỷ dị, có rất nhiều kẻ địch có thể lẻn tới, hư giới của hắn cũng không cách nào phát hiện. Nhưng sinh vật hư giới, hắn vẫn có thể phát hiện.

Chỉ thấy trong bụng núi kia.

Trong hư giới, đang có từng sinh vật hư giới bát trảo lao ra, khí tức mỗi con đều không thua gì con lúc trước chiến đấu, mênh mông cuồn cuộn, ước chừng hơn một trăm sinh vật hư giới bát trảo lao ra, chúng nó đuổi giết một đám dị thú bốn vó đang hướng về phía mình chạy tới.

“Sinh vật hư giới bát trảo!” Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng đại biến, lo lắng truyền âm, “Một trăm ba mươi chín con! Đang hướng chúng ta đánh tới. Mau chạy!” Sinh vật của thế giới cái lá dây leo thứ nhất, một khi phát hiện người từ ngoài đến đều giết không tha.

“Một trăm ba mươi chín con?” Thần Cửu cũng trừng to mắt.

Sinh vật hư giới bát trảo, cũng coi như đạt tới uy năng Thần cấp. Hơn một trăm con? Cho dù một trăm thạch điêu thủ vệ đối với bọn họ mà nói cũng rất nguy hiểm.

“Sao có thể có nhiều sinh vật hư giới như vậy, còn chuyên môn đánh về phía chúng ta?” Phúc thúc không dám tin. Tuy không dám tin lại cũng không dám chần chờ, cũng quay đầu bỏ chạy.

“Ầm ~~~~ “

Xa xa giữa không trung xuất hiện một bóng người, thanh niên đa đen chân trần quấn vài trắng, hắn xé rách một phần quyển trục trong tay.

Một lực lượng kinh khủng nháy mắt bao phủ phạm vi vạn dặm, chỉ thấy vô số sợi tơ màu vàng xuất hiện, chúng nó ở dưới Vưu Lan lĩnh chủ thao túng, điên cuồng tràn về phía ba người bọn Đông Bá Tuyết Ưng, quấn quanh ba người bọn Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng, Thần Cửu, Phúc thúc ba người cảm giác được sợi tơ màu vàng không đâu không có, không khỏi khẩn trương, ai cũng quay đầu nhìn lại.

Liếc một cái liền thấy được thanh niên da đen xa xa giữa không trung.

“Vưu Lan lĩnh chủ!” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng không khỏi có sát ý.

“Vưu Lan, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Đôi mắt Thần Cửu cũng đỏ rực, bộ dạng như điên cuồng.

“Ha ha, giết ta, từ dưới hơn một trăm sinh vật hư giới vây công sống sót rồi nói sau.” Thanh âm hắn vang lên ở chung quanh bọn Đông Bá Tuyết Ưng, xa xa giữa không trung Vưu Lan lĩnh chủ cười lạnh.

Một đàn dị thú bốn vó đang hốt hoảng chạy vội, mà theo bọn nó là hơn một trăm sinh mệnh hư giới bát trảo khủng bố đạt tới ngưỡng cửa Thần cấp nấp ở trong hư giới, chỉ thấy từng cái xúc tu màu xanh lục đậm từ trong hư vô vươn ra, nhanh như thiểm điện, hơn nữa uy lực vô cùng. Hoặc là quật, hoặc là âm nhu quấn quanh, từng con dị thú bốn vó nhanh chóng bị giết.

“Quá khủng bố.” Bản thân Vưu Lan lĩnh chủ xem cũng biến sắc, lập tức ‘Vút!’ hướng cây dây leo trung tâm ngoài mấy chục dặm phóng đi, bởi vì khoảng cách với nhau rất gần, tốc độ hắn lại rất nhanh, khoảnh khắc đã xuyên qua mấy chục dặm, đáp xuống trên cây dây leo dài trung tâm kia.

Bát trảo sinh mệnh vốn ở trong hư giới chú ý tới hắn lại từ bỏ.

Bởi vì ở thế giới cái lá dây leo thứ nhất, có một quy củ.

Chỉ cần thành công bước lên cây dây leo dài trung tâm... thì tính là thành công thông qua khảo nghiệm của thế giới cái lá dây leo thứ nhất, sẽ không lọt vào công kích nữa. Đương nhiên, các Siêu Phàm Bán Thần tự giết lẫn nhau không tính trong đó!

“Hắc hắc hắc.” Vưu Lan lĩnh chủ nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóc, có chút hưng phấn cười quái dị, “Những sinh vật hư giới bát trảo này quy tắc ảo diệu tuy yếu chút, nhưng lực lượng tốc độ đều là Thần cấp, mỗi một con đều so với Khố Mông tướng quân còn mạnh hơn chút! Hơn nữa còn là từ trong hư giới tiến hành đánh lén, một chọi một, ta cũng phải rất cố sức rồi, càng đừng nói nhiều như vậy cùng nhau vây công.”

“Thần Cửu, ngươi cận chiến lợi hại, chỉ sợ chỉ cần mười con sinh mệnh hư giới bát trảo, ngươi chắc chắn thua không thể nghi ngờ. Về phần Đông Bá Tuyết Ưng? Không phải nấp ở hư giới, để người khác khó có thể công kích ngươi sao? Đáng tiếc, bọn quái vật bát trảo này cũng là sinh mệnh hư giới.”

Vưu Lan lĩnh chủ đã sớm chờ một ngày này.

Người hầu của hắn sau khi tra xét được một đám sinh mệnh hư giới bát trảo trong hang động, Vưu Lan lĩnh chủ liền vô cùng kích động, mưu tính giờ khắc này.

...

Đông Bá Tuyết Ưng, Thần Cửu, Phúc thúc bọn họ nháy mắt đã biết, hơn một trăm sinh vật hư giới bát trảo này, căn bản không phải bọn họ có thể chống lại!

Cho nên ngay lập tức muốn quay đầu bỏ chạy!

“Đáng chết.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được vô số sợi tơ màu vàng quấn quanh trên người, hắn thậm chí thử tiến vào hư giới, những sợi tơ màu vàng này vẫn dây dưa hắn, làm tốc độ của hắn chỉ có thể phát huy ra năm sáu thành, tốc độ như vậy, căn bản không thoát được đám sinh mệnh hư giới bát trảo kia.

“Vưu Lan!” Thần Cửu cũng tức sắp nổi điên rồi.

Trên thân hắn gánh vác không chỉ sinh mệnh của mình, còn gánh vác toàn bộ Phi Kiếm sơn trang!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất