- Đã như thế, vậy thì theo ý ta đi?
Thổ Thánh thấp lùn nhìn Phương Hàn, quay người lại mở ra một con đường giữa không trung:
- Bản Thánh là Thổ Long Tôn, ngươi có thể gọi thẳng tên của ta cũng được. Lần này ngươi đắc tội Hoa Chấn Thiên ở trong thí luyện Huyết Sắc, hắn khóc kể lên trên, một số người Hoa gia trong Vũ Hóa Môn chúng ta kêu gào muốn trừng trị ngươi. Sau khi ngươi gặp bọn họ, cũng phải ăn nói nhỏ nhẹ một chút, bằng không thì bằng tu vi Bán Thánh của ngươi, cũng chỉ có kết cục ngã xuống, rất là không đáng. Đương nhiên, chưởng giáo chí tôn Vũ Hoàng chúng ta cũng thưởng thức ngươi, muốn dốc lòng bồi dưỡng, chẳng qua trong lòng ngươi cũng rõ ràng, tạm thời Vũ Hóa Môn vẫn là thiên hạ của Hoa gia.
- Cái gì? Ta ở trong thí luyện Huyết Sắc chỉ có xung đột nho nhỏ cùng Hoa Chấn Thiên, hắn lại không để ý đại cục môn phái, lại đi hãm hại ta? Tốt xấu gì ta cũng tranh đoạt không ít vinh quang cho môn phái mà.
Trong lòng Phương Hàn đã sớm dự liệu đến điểm này, thế nhưng hiện giờ được chứng thực, vẫn có chút tức giận đối với những tên ngoan cố trong thế lực Hoa gia.
- Xem ra Vũ Hóa Môn muốn lớn mạnh, nhất định phải phá bỏ thiên kiến bè phái.
- Đúng thế, Hoa gia chiếm sáu phần thực lực của Vũ Hóa Môn, bọn họ sợ đại quyền Vũ Hóa Môn bị người khác chiếm cứ, cho nên mỗi khi xuất hiện một thiên tài, đều phải lôi kéo, không lôi kéo được thì chèn ép.
Thổ Long Tôn nói:
- Nếu không phải chưởng giáo chí tôn tu luyện đến cảnh giới Thiên Địa Đồng Thọ, lực ép quần hùng, đã sớm không phải chưởng giáo nữa rồi. Chẳng qua muốn bài trừ thiên kiến bè phái, nào có dễ như vậy? Trừ khi chưởng giáo chí tôn chân chính một bước lên trời, tu thành Thiên Quân, mới có thể chân chính quét qua càn khôn, cải cách môn phái, bảo đảm Vũ Hóa Môn ta bất diệt. Nếu không, tùy tiện hành động sẽ làm Vũ Hóa Môn ta chia năm xẻ bảy, rơi xuống thành tiểu phái ở Thiên giới.
Nghe lời này, trong lòng Phương Hàn vừa động, biết được trong Vũ Hóa Môn chia làm hai phái. Phái thứ nhất là người Hoa gia, phái thứ hai là những đệ tử khác họ, như thế lại càng tiện cho mình làm việc.
"Hừ! Xem chừng đám già Hoa gia kia còn muốn đè ép ta, lại không biết tuy rằng tu vi của ta không mạnh? Thế nhưng lại có thể triệu hoán nguyên linh Thiên Thiện Phật Hoàng tử vong tiến hành chống địch, tuy rằng trả giá lớn một chút, thế nhưng không cần phải sợ! Coi như Hoàng giả muốn giết ta, cũng không phải chuyện dễ dàng. Thật không được, ta liền tế ra thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng, chém giết khắp nơi, để cho người khác biết sự lợi hại của ta."Trong lòng Phương Hàn cười lạnh không thôi.
Hắn đi theo sau vị Thổ Thánh Thổ Long Tôn này, tiến vào trong con đường hắn vừa mở ra, thoát khỏi đàn tràng của mình, đi tới Vũ Hóa Thiên quốc, chỗ sâu nhất hội nghị cao tầng quyết sách.
Sau một lát, trước mặt hắn hiện ra một mảnh hư không.
Khắp nơi đều là từng trang kinh văn lóe sáng, đó là kinh văn Vũ Hóa Phi Thăng Kinh không trọn vẹn mà Phương Hàn thấy ở nơi thế tục. Tâm thần hắn khẽ động, trên tay xuất hiện một khối mảnh nhỏ, đó chính là tín vật chưởng giáo Vũ Hóa Môn nơi thế tục, hài cốt của Vũ Hóa Phi Thăng Kinh.
Một khối hài cốt này còn không bị luyện hóa, vẫn được bảo tồn đến hôm nay.
- Vào thôi, các vị trưởng lão, các lão bảo thủ đang chờ ngươi.
Thổ Long Tôn đi ở trước nhàn nhạt nói. Phương Hàn chân đạp kinh văn, vừa tiến vào lập tức cảm giác được toàn thân bị nhìn chằm chằm, cả người như không còn giữ được một chút bí mật.
Hắn giống như một con thỏ nhỏ rơi vào giữa bầy sói, bị đàn sói vờn quanh, nguy hiểm sớm tối.
"Thật nhiều Nguyên Tiên, Thánh nhân, còn có Hoàng giả Chí Tiên!"Ánh mắt Phương Hàn liếc quanh một vòng, liền thấy được trăm ngàn Nguyên Tiên, thậm chí cũng có Bán Thánh. Ngoài ra, Thánh nhân tụ tập cùng Hoàng giả Chí Tiên ngồi thẳng ở phía trên cao, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn quỳ bái.
Đương nhiên, ánh mắt của hắn càng thấy được ngay trước mặt, một vị cao thủ ngồi ngay ngắn ở trung tâm, đó chính là Vũ Hoàng, chưởng giáo chân chính Vũ Hóa Môn, tu luyện đến cảnh giới chí cao Thiên Địa Đồng Thọ, tu vi ngang với Quỷ Võ Thánh Quân năm xưa.
- Bái kiến chưởng giáo chí tôn.
Gặp được Vũ Hoàng, Phương Hàn không dám chậm trễ, trực tiếp hành lễ.
- Cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể!
Vũ Hoàng quét qua thân thể Phương Hàn một chút, lập tức phát hiện chứa nhiều huyền bí, tâm linh khẽ động, thốt lên:
- Ngươi làm sao lĩnh ngộ đến loại cảnh giới này? Đây là cảnh giới đặc biệt chỉ Tạo Hóa Thần Khí mới có, tuy rằng pháp lực của ngươi hiện giờ rất thấp, cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể còn rất nhỏ yếu, thế nhưng theo tu vi của ngươi tăng lên, cảnh giới này sẽ càng ngày càng mạnh, trở thành tồn tại quét ngang cùng đẳng cấp.
- Cái gì? Thật là Thiên Địa Nhất Thể?
- Cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể? Con người làm sao có thể tu thành được? Có chắc hắn không phải là một kiện Pháp bảo chuyển thế? Nhưng mà chỉ có Tạo Hóa Thần Khí chuyển thế, mới có thể lĩnh ngộ được.
- Không, trong vô số Kỷ Nguyên, cũng có Pháp bảo thiên phú dị bẩm, lĩnh ngộ cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, thăng cấp thành Tạo Hóa Thần Khí. Hiện giờ có mấy tiên khí thánh phẩm như Bỉ Ngạn Chu của Hoàng Phủ Bỉ Ngạn, Cánh Tự Do, Trượng Truyền Thuyết, đều có thể lĩnh ngộ được loại cảnh giới này.
- Như thế thì Phong Duyên quả thật là Pháp bảo chuyển thế?
Lập tức lại có nhiều Nguyên Tiên, Bán Thánh, Thánh nhân, còn có mấy lão tiền bối Hoàng giả Chí Tiên đều xôn xao bàn tán, nhất là Hoa Văn Xương, trong ánh mắt lập tức lóe ra những tia tham lam.
Nếu Phương Hàn này là Pháp bảo chuyển thế, vậy có thể chân chính luyện hóa, thậm chí cướp đoạt cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể của hắn.
- Phong Duyên, ngươi làm sao tu thành cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể?
Vũ Hoàng hỏi.
- Khởi bẩm chưởng giáo chí tôn, ta đạt được đạo thống của Đa Bảo Thiên Quân, Đa Bảo Thiên Quân để lại một đạo thần niệm trong một bảo khố, dung hợp cùng ý thức của ta, ta liền tu thành cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể.
Phương Hàn chậm rãi nói, không chút sơ hở, những lời nói đều đã được hắn cân nhắc rất kỹ trong đầu. Thậm chí cân nhắc dùng Kỷ Nguyên Chi Thư, Chu Thiên Nghi suy tính ra hình tượng.
Lúc Chu Thiên Nghi còn chưa tu thành tiên khí tuyệt phẩm, hắn đã có thể ngưng tụ ra hình thể bản tôn của Hoa Thiên Đô, huống chi là bây giờ?
Hắn thậm chí đã có thể dùng các loại tin tức từ Trượng Truyền Thuyết, suy tính ra hình thể của Thiên Quân.
Hơn nữa, khi đó hắn lấy Trượng Truyền Thuyết là chém giết Thương Tử Lạc, ngay cả người cùng ký ức của Thương Tử Lạc cũng bị hắn cắn nuốt. Ký ức bị cướp đoạt, Thương Tử Lạc quả thật là lấy được pháp môn tu luyện Trượng Truyền Thuyết từ trong một hang động.
- Đa Bảo Thiên Quân...
Vũ Hoàng im lặng một hồi, nói:
- Nói như vậy, ngươi cũng có được pháp môn tu luyện Khởi Nguyên Thần Quyền? Lại còn tu luyện thành công?
- Đúng thế.
- Khởi Nguyên Thần Quyền là tuyệt học của Thái Thượng Cửu Thanh Thiên, đến nay còn không có người tu luyện thành công, triệu hồi ra Khởi Nguyên Lực. Ngươi có thể tu luyện thành công, có thể thấy được ngươi từ trong mơ hồ có được một chút liên quan với Khởi Nguyên Tiên Vương.
Vũ Hoàng vung tay lên, một cái hồ lô vàng kim bay tới trước mặt Phương Hàn:
- Đây là Nam Cung Thương Tâm tu luyện đến cảnh giới Tình Hoàng, đưa cho ngươi một cái hồ lô dược khí đan dược thánh phẩm, là Duyên Đan Khí, ngưng tụ duyên phận chúng sinh thiên địa.
- Dược khí đan dược thánh phẩm chân chính?
Phương Hàn cả kinh, vội xem xét chiếc hồ lô vàng kim một lượt, thần niệm thẩm thấu vào trong, lập tức cảm giác được dược lực cuồn cuộn, quả thật có thể bù đắp sinh mệnh hao tổn cho bản thân.
Hắn tiếp tục dung nhập hồ lô vào thân thể, lấy ra một tia đan khí đan dược, lập tức sinh mệnh mất đi vì vừa triệu hoán nguyên linh Thiên Thiện Phật Hoàng đã được khôi phục trở lại.
Trong lòng hắn quả thật vui mừng quá đỗi:
"Thật là buồn ngủ có người đưa gối đầu, ta đang lo tiêu hao quá lớn, liền đưa tới một cái hồ lô đan khí. Có nó, ta có thể không cố kỵ thi triển ra thi hài Thiên Thiện Phật Hoàng rồi."Lại vừa chuyển ý nghĩ:
"Nam Cung Thương Tâm này là Thánh nhân, hiện giờ đã tu luyện đến cảnh giới Tình Hoàng, khẳng định là được Hỗn Loạn Thiên Quân chỉ điểm, bằng không từ Thánh nhân đến Chí Nhân, tuyệt đối không đơn giản như thế."Nam Cung Thương Tâm chịu đưa đến một cái hồ lô dược khí đan dược thánh phẩm, khẳng định được Hỗn Loạn Thiên Quân chỉ điểm, bằng không cũng sẽ không hào phóng như vậy. Giá trị một cái hồ lô đan khí này, ít nhất cũng là mười cái linh mạch vương giai, thậm chí còn không chỉ vậy, bởi đây là thứ không bán.
- Phong Duyên, nghe nói lần này ngươi chiếm được một bộ thân thể Thiên Thiện Phật Hoàng ở trong thí luyện Huyết Sắc?
Đột nhiên, trong đám Thánh nhân, có một vị Thánh nhân Hoa gia lên tiếng. vị Thánh nhân này giọng nói sắc nhọn, dường như có một cảm giác muốn lập tức hủy diệt Phương Hàn, khí thế hùng hổ, giọng điệu nghiêm nghị:
- Ngươi căn bản không thể luyện hóa Phật bảo này, giao ra đây đi, cống hiến cho môn phái. Môn phái sẽ cho ngươi độ cống hiến, sau này tu luyện sẽ càng thêm đơn giản.
- Đúng thế, giao ra thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng, làm cống hiến cho môn phái. Bộ thi thể này ở trong tay ngươi cũng không dùng được, chỉ có ở trong tay cao tầng Vũ Hóa Môn chúng ta mới có thể phát huy ra đầy đủ tác dụng. Chúng ta có thể luyện hóa nó, để cho Vũ Hóa Môn tăng thêm một vị Hoàng giả.
Lại một Thánh nhân Hoa gia lên tiếng.
- Đúng, giao ra thi hài này, thi hài Hoàng giả Thiên Thiện Phật Hoàng, chắc chắc ngươi không thể nắm giữ được, chúng ta chỉ là tốt cho ngươi thôi.
- Thất phu vô tội mang ngọc có tội, ngươi nắm giữ thi hài này, nhất định sẽ có người nhòm ngó. Nếu có Hoàng giả Chí Tiên xông vào Vũ Hóa Môn ám sát ngươi, nhất định ngươi không thể chống cự được.
- Ngươi ở thí luyện Huyết Sắc giết Triệu Phong Hoa, đắc tội với Nanh Hoàng, mang đến đại họa cho Vũ Hóa Môn chúng ta, quỷ thần không tha, nhanh chóng lưu lại tất cả Pháp bảo, trục xuất sư môn! Đúng rồi, còn phải phế đi công lực của ngươi, miễn cho gây họa!
Có Thánh nhân Hoa gia lại bắt đầu uy hiếp trắng trợn.
- Quên đi, nên giao hắn cho Thiên Đình xử trí vậy.
Từng câu từng lời ý kiến cùng uy hiếp, muốn làm cho Phương Hàn khuất phục, tự gây áp lực lên hắn.
Chẳng qua Phương Hàn không để ý tới những lời này, bởi bọn họ chỉ là thảo luận, cũng không chân chính ra tay. Thảo luận chẳng qua là tạo uy hiếp lên tâm lý của hắn mà thôi.
- Thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng ở trong tay ta, chẳng qua ta không có dự định giao ra.
Phương Hàn nghe những lời ý kiến này, nhàn nhạt nói:
- Thí luyện Huyết Sắc của Thiên Đình đã sớm có quy định, chém giết ở bên trong sẽ không tính là thù hận, không thể thanh toán ở bên ngoài. Lấy được bảo tàng, cũng là của chính mình, người khác không được cướp đoạt. Lẽ nào các ngươi không để ý tới quy củ của Thiên Đình?
- Hừ! Cống hiến cho môn phái, là chuyện đương nhiên.
Một vị Thánh nhân Hoa gia đứng ra, lại đi từng bước đến gần Phương Hàn:
- Nếu như ngươi không phải Thánh tử Vũ Hóa Môn, căn bản không có tư cách tiến vào Thái Cổ Chi Khư. Đây là ngươi vong ân bội nghĩa. Cũng được, ta bắt giữ ngươi, lấy ra Thiên Thiện Phật Hoàng rồi lại xử lý ngươi.