Vĩnh Sinh

Chương 161: Tàn nhẫn

"Quả thật là ma khí có uy lực cực lớn trong truyền thuyết, Ma Đao Huyết Thương Khung."

"Lại có thể rơi vào trong tay tiểu đệ tử Vũ Hóa Môn này a!"

"Người này cũng không thể xem thường! Ngươi thấy không, kiện pháp bảo kia của hắn gọi là Ngũ Ngục Vương Đỉnh, cũng là tuyệt phẩm bảo khí đó! Là lò luyện đan có thể luyện ra cực phẩm đan dược đó, có cái lò luyện đan này để luyện chế đan dược thì tu luyện sẽ thuận buồm xuôi gió!"

"Nghe đồn trong Huyết Nhục Nê Đàm còn có mười tám Thiên Ma Vương, trong đó có một vị Ma Quân là con của Cửu Âm Ma Thần, tên là Thất Diệp Ma Quân, rất nhiều đệ tử đi tới đó lịch luyện đều bị tên này đánh bị thương nặng, không thể tưởng được là lại bị hắn chém chết! Thực lực của người này sao lại cao như vậy? Nhìn bộ dạng của hắn, cương khí khô khan, tuyệt đối chưa luyện tới Âm Dương Cảnh! Chỉ mới luyện tới tầng thứ ba Thần Thông Bí Cảnh, là một hạt cát trong mười môn phái Tiên Đạo chúng ta mà thôi. Sao lại có thể giết chết Thất Diệp Ma Quân được chứ?"

"Chớ xem thường hắn, người này tuy chỉ mới tu luyện tới Nguyên Cương Cảnh, thế nhưng xem ra pháp lực rất mạnh! Cũng không biết đã gặp được kỳ ngộ hay ăn được đan dược gì? Ngươi xem pháp lực ba động quanh người hắn kìa, chỉ sợ có lực lượng tới mấy vạn mã lực! Tu sĩ Nguyên Cương Cảnh, sao lại có pháp lực mạnh như vậy chứ?"

"Dù gì đi nữa thì Vũ Hóa Môn lại có thêm một nhân tài. Trong đại hội quần tiên ba năm sau, sợ là người này sẽ là kình địch của chúng ta đó..."

Phương Hàn đồng thời xuất ra ma đao Huyết Thương Khung, cùng với tự tuyên dương công tích trảm yêu trừ ma của mình, đã chém chết Thất Diệp Ma Quân, khiến cho toàn trường khiếp sợ, rất nhiều cao thủ đang vây công Ma Suất cũng chú ý tới động tĩnh bên này.

Thậm chí kể cả người có lực lượng ngang với Ma Suất, đã luyện thành kim đan, Thái Nhất Môn Triệu Huyền Nhất cũng phóng ánh mắt tới, hắn cũng không phải bởi vì mấy câu nói của Phương Hàn, mà là do khí tức tà ác, khát máu vô cùng vô tận của ma đao Huyết Thương Khung truyền tới làm tinh thần của hắn rung động.

"Triệu Huyền Nhất! Trong lúc giao thủ cùng ta mà ngươi cũng dám phân thần!"

Ma Suất vốn bị mọi người vây ở chính giữa, tả xung hữu đột cách nào cũng không thoát ra, với lực lượng đơn độc một mình hắn mà đấu với hơn một trăm người cũng là rất lợi hại rồi. Bảo vệ được tính mạng của mình đã là cố hết sức, chuyện thoát thân chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Đương nhiên, trong đám người vây công hắn cũng không có mấy người thi triển toàn lực, đều lưu lại một phần lực lượng để tự bảo vệ mình. Nếu tất cả mọi người liều mạng đánh lên thì hắn cũng không thể chống đỡ nổi.

Bất quá trong những người vây công có nhiều đệ tử đến từ nhiều môn phái khác nhau, đánh đuổi một hồi thì còn có thể, chứ liều mạng báo thù cho đệ tử Thái Nhất Môn thì tuyệt đối không. Dù vậy nhưng kiến nhiều cắn chết voi, đặc biệt là khi có thêm cao thủ như Triệu Huyền Nhất. Ma Suất cũng cảm thấy rất không thoải mái, Đại Băng Diệt Thuật cũng không dám tùy tiện thi triển, tránh tình trạng pháp lực bị tiêu hao quá độ bị mọi người lợi dụng.

Nếu Ma Suất bị một cao thủ thần thông nho nhỏ giết chết hắn, chuyện người này nhất cử thành danh là không cần phải bàn cãi nữa rồi, ngoài ra còn được Thái Nhất Môn ban thưởng hậu hĩnh.

Mà khi khí tức nguy hiểm của ma đao Huyết Thương Khung khiến cho mọi người mất tập trung, Ma Suất lập tức nắm lấy cơ hội, cười lạnh một tiếng, song chưởng giơ lên. không ngờ lại dùng Đại Băng Diệt Thuật lần nữa.

Đại Băng Diệt do Ma Suất đánh ra lúc này mạnh hơn rất nhiều so với khi giao chiến cùng Nghiêu Điển, Hạ U, Vũ Phần, một chiêu đánh ra cũng đủ khiến Phương Hàn cảm thấy trước mắt tối sầm, lấy Ma Suất làm trung tâm, không ngờ không gian xung lại bị sụp đổ, linh hồn của hắn rung động như muốn sụp đổ, trái tim như ngừng đập.

Ông!

Phương Hàn vội vàng vận khởi công pháp ngưng thần của Mộc Hoàng Công, lúc này mới trấn tĩnh được tinh thần.

Phanh phanh phanh phanh...

Chín đạo kim quang hình rồng do Triệu Huyền Nhất phát ra, đánh sâu vào Đại Băng Diệt Thuật, không ngờ trong chớp mắt đã bị đánh tan.

Vài đệ tử cầm phi kiếm trong tay phát ra kiếm trận, phi kiếm lập tức bị phá, mấy thanh phi kiếm có phẩm chất rất tốt trong nháy mắt đã biến thành bột phấn, đám người ở trong phạm vi của Đại Băng Diệt Thuật đều bị chấn thành bụi. Phương Hàn còn nhìn thấy rõ thân thể những tên đệ tử này cứ từng tấc từng tấc một hóa thành bụi phấn, sau đó bị gió cuốn bay, quả thực đã hóa thành tro bụi. Tâm thần rung động mãnh liệt!

"Ngươi!"

Thấy một màn như vậy, Phúc Thọ chân nhân, Lộc Mệnh chân nhân, hai đại cao thủ đồng thời căm tức nhìn Phương Hàn. Bọn họ liền phát giác ra, Phương Hàn cố ý tung ra ma đao Huyết Thương Khung, như vô tình mà hữu ý giúp đỡ Ma Suất! Cái loại hỗ trợ này, không hề lộ ra dấu vết, thế nhưng người khôn khéo một chút liền phát giác ra ngay.

"Được! Được lắm! Sớm biết ngươi không phải là người trong Tiên Đạo, đã đầu nhập Ma Đạo, xem ra ta mù rồi! Ngươi rõ ràng cố ý ngầm hỗ trợ Ma Suất a!"

Phúc Thọ chân nhân đột nhiên xuất thủ, một đạo kim quang quấn tới Phương Hàn, là một lưỡi phi kiếm, tốc độ cực nhanh, xem ra nháy mắt sẽ giết tới, chỉ còn cách gang tấc. Không ngờ người này lại đột nhiên xuất thủ một cách quỷ dị như vậy.

Mà Lộc Mệnh chân nhân cũng đồng thời xuất thủ, hai tay hợp thành trảo! Hai luồng cương khí ngưng tụ tại lòng bàn tay, kết thành những đạo phù chú có tính linh, sau đó không ngừng lưu chuyển, hóa thành hai tòa đại trận bức về phía Phương Hàn.

Hai tòa đại trận này, một giống như hổ, một giống như rồng. Mây cuốn lấy rồng, gió cuốn lấy hổ, rồng hổ quấn lấy nhau, phong vân biến sắc, công pháp mà Lộc Mệnh Chân Nhân tu luyện chính là Long Hổ Phong Vân đại pháp.

Cao thủ tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh, thì trong người có rất nhiều loại thần thông. Một chiêu đánh ra là có chứa rất nhiều các đại trận, áp bức với thế như lôi đình vạn quân, so với tầng thứ bốn trở xuống thì khác một trời một vực.

Thần thông của tu sĩ bình đối đầu với đại trận của cao thủ Thiên Nhân Cảnh, quả thực không phải là đối thủ. Cho dù hiện tại pháp lực của Phương Hàn có lực lượng năm vạn mã lực, nhưng một cao thủ Thiên Nhân Cảnh có lực lượng của pháp lực đạt tới một vạn mã lực cũng có thể đánh bại hắn.

Đồng dạng pháp lực có lực lượng một trăm mã lực nhưng khi kết thành đại trận, ngưng kết một chỗ thì không khác gì túi trời. Chẳng khác nào tinh binh trong thế tục đấu cùng lưu dân, cướp phỉ.

Một trăm vạn lưu dân, cướp phỉ không có tổ chức đấu với đại quân một vạn người, võ trang tinh nhuệ, huấn luyện đầy đủ thì chỉ trong khoảng khắc vừa va chạm đã bị đánh tan rồi!

Hai người này xuất thủ vô cùng độc ác, Lộc Mệnh chân khí vừa đánh ra thì hai đại trận của Long Hổ Phong Vân Đại Pháp cũng xuất hiện, mục tiêu vừa nhìn tưởng là đánh về Phương Hàn, nhưng thật ra là tập trung lên ma đao Huyết Thương Khung cùng Ngũ Ngục Vương Đỉnh.

Chỉ cần phong ấn được hai kiện ma khí này, Phương Hàn lập tức sẽ như cá trong chậu.

"Ta đã ngoan độc! Không ngờ là hai vị lại còn ngoan độc hơn! Dù sao thì ta cũng là chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, vậy mà hai người lại dám động thủ!" Phương Hàn đột nhiên bị tập kích, trong miệng cũng lắp bắp kinh hãi, không ngờ rằng hai người này lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, mình vừa rồi đúng là có ý định âm thầm trợ giúp Ma Suất một lần.

Ma Suất cùng Phương Thanh Tuyết có quan hệ không tồi, mà bản thân mình hiện tại còn là người của Phương Thanh Tuyết, đồng thời Ma Suất coi như là đã hai lần giúp mình, cho nên lúc này mới mượn cớ lộ ra ma đao Huyết Thương Khung cùng tự tán dương để hấp dẫn sự chú ý của đám người, không hề lộ ra sơ hở để trợ giúp hắn, điều này cũng không tính là gì.

Cũng phải nói lại, Thái Nhất Môn quá kiêu ngạo, làm suy yếu thực lực của bọn họ, đối với Vũ Hóa Môn cũng có chỗ tốt. Phương Hàn là nghĩ cho môn phái.

Vốn cho rằng đó chỉ là một thủ đoạn nhỏ, cho dù Thái Nhất Môn có biết thế nhưng cũng không có chứng cớ, sẽ không làm gì được hắn, thật không ngờ đệ tử của Thái Nhất Môn so với tưởng tượng của hắn còn tàn nhẫn hơn. Không như hắn nghĩ, cứ tưởng là hông có bằng chứng, bọn họ sẽ không dám ngang nhiên giết chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn!

Long Hổ Phong Vân Đại Trận bức tới ma đao Huyết Thương Khung, trực tiếp khóa chặt lấy ma đao, một tòa khác lại phong ấn chặt Vương Đỉnh!

Tâm linh Phương Hàn lập tức cảm ứng được, ma đao Huyết Thương Khung, Ngũ Ngục Vương Đỉnh dần dần mất đi cảm ứng cùng tâm linh mình, tuy tinh thần liên lạc như có như không, bản thân vẫn có thể thông qua tinh thần cường đại một lần nữa liên lạc cùng hai kiện tuyệt phẩm bảo khí này, thế nhưng thời gian lại không cho phép.

Muốn phong ấn hai kiện tuyệt phẩm bảo khí này, bằng vào thực lực của Lộc Mệnh chân nhân còn chưa đủ, nhưng chỉ cần kiềm chế hai kiện phapr bảo này trong thời gian vài hơi thở, cũng đủ để bọn họ liên hợp đánh chết Phương Hàn.

Kiếm quang bay tớí!

Chặn ngang chém dọc!

Phi kiếm của Phúc Thọ chân nhân là một kiện thượng phẩm bảo khí, uy lực cực lớn, tuy không bằng ma đao Huyết Thương Khung thế nhưng để chém chết một cao thủ Cương Khí Cảnh thì vẫn còn dư sức.

Bất quá Phương Hàn cũng không phải cao thủ bình thường, trong lúc nguy cấp như vậy, lỗ chân lông trên khắp thân thể của hắn đột nhiên phun ra Mộc Hoàng cương khí nồng đậm, bảo vệ thân thể, lần lượt chống chọi với kiếm quang sắc bén không ngừng lướt qua.

Kiếm quang thế như chẻ tre! Một tầng lại một tầng cương khí bị chém rách, thế nhưng tốt xấu gì cũng tránh được trong nháy mắt. Phương Hàn liền tóm lấy cơ hội này, điên cuồng gầm một tiếng, cả người uốn lượn bay nhảy, cố tránh thoát làn mưa phi kiếm.

Cho dù là thế, nhưng kiện linh khí pháp y trên người hắn cũng bị chém nát.

Tình hình hung hiểm tới cực điểm.

"Đây là loại cương khí gì vậy? Phẩm chất sao lại cao như thế? Là Thiên Mộc Đại Pháp của Vũ Hóa Môn sao?" Phúc Thọ chân nhân vốn tưởng rằng chỉ cần một chiêu này là đắc thủ, một kiếm này của hắn nhìn như không có gì, thế nhưng thật ra đã sử dụng hết pháp lực vào trong đó.

Lưỡi kiếm này của hắn gọi là "Đại Trạch Kiếm", thu thập tinh hoa của đại trạch trong thiên địa, tinh túy của ngũ kim rồi luyện suốt một giáp ở trong lò luyện đan mới thành, hắn cũng đã tu luyện thành tuyệt học kiếm thuật của Thái Nhất Môn là Thiên Hà Trảm rồi.

(*)Đại trạch: ý nói bảo ngọc.

Sau khi tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh, ít nhất cũng có sống thêm tám trăm năm, hắn giờ đã hơn ba trăm tuổi, một thân kiếm thuật siêu quần, đã từng một mình một kiếm, chém giết ma nhân trong nguyên lão viện, vang danh thiên hạ, sau được Thái Nhất Môn khen thưởng, gần đây Đạo thuật có dấu hiệu chuẩn bị đột phá.

Nhưng mà, một thanh phi kiếm này khi chém xuống gặp phải cương khí của Phương Hàn thì lại bị ngăn trở, thật vất vả mới chém được xuống, thế nhưng đối phương đã trốn mất dạng.

Hắn cũng không biết, công pháp Phương Hàn tu luyện không phải là Thiên Mộc Đại Pháp, mà là đệ nhất kỳ công của mộc hệ, Thanh Đế Mộc Hoàng Công, hơn nữa cương khí của hắn còn hấp thu được tinh hoa của thủy tổ vạn mộc từ Cây Thế Giới, là loại cương khí có phẩm chất cực cao, hiếm thấy trong thiên hạ.

Bằng không, hắn cũng không có khả năng đối kháng cùng Thất Diệp Ma Quân.

"Các ngươi thân là đệ tử Thái Nhất Môn, vậy mà lại có hành động giết người cướp của như vậy! Vì ta có hai kiện ma bảo nên định ám toán ta sao? Các ngươi là cái loại đệ tử chính đạo chó má gì vậy? Ta muốn hướng tới chưởng giáo chí tôn Vũ Hóa Môn bẩm báo, để cho các ngươi đẹp mặt, cho mọi người trong Tiên Đạo đều biết!"

Phương Hàn nhoáng cái thoát ra, trong miệng điên cuồng hét lên, khiến toàn trường đều nghe thấy.

Một phen động thủ này động tác đều rất nhanh, chuyện tình chỉ xảy ra trong nháy mắt.

"Ngươi!" Phúc Thọ chân nhân, Lộc Mệnh chân nhân không ngờ rằng Phương Hàn lại trả đũa như thế, bất quá bọn họ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cũng hét lớn: "Ngươi ám trợ Ma Suất, lòng lang dạ sói! Là người của Ma Đạo!"

"Các ngươi vu hãm ta trước, sau đó giết người diệt khẩu! Ta xem các ngươi mới chính là người của Ma Đạo." Phương Hàn rống còn to hơn, "Có bản lĩnh thì đừng cùng ta tranh cãi, mà hãy đi giết Ma Suất kia kìa! Xem ai đắc thủ trước! A! Các ngươi còn muốn động thủ! Xem ra các ngươi quyết muốn giết người đoạt bảo!"

Trong lúc gầm rú, Phương Hàn cũng toàn lực thi triển Mộc Hoàng cương khí, tinh thần cảm ứng với hai kiện pháp bảo cũng gia tăng đến mức cao nhất. Oành! Ma đao phá vỡ phong ấn trước, bay ra, huyết quang lập loè đón lấy Đại Trạch Kiếm của Phúc Thọ chân nhân.

Mà ngay sau đó Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng phá vỡ phong ấn.

Đột nhiên hắn gầm rú, khiến toàn trường kinh động, đám người vây công Ma Suất đều thối lui, chỉ còn lại có Triệu Huyền Nhất vẫn tiếp tục đối chiến với Ma Suất, nguyên bản có ưu thế đông đảo áp chế, bây giờ hai phe bên đã ở thế cân bằng.

"Thái Nhất Môn thật sự là hung ác ngang ngược! Dám trực tiếp sử dụng sát chiêu... Cho dù ám trợ Ma Suất, rốt cuộc cũng là chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn, nói giết liền giết, chẳng lẽ Thái Nhất Môn là lãnh đạo tất cả các môn phái trong thiên hạ sao?"

"Ta xem chưa chắc là vì nguyên nhân ám trợ Ma Suất, mà là vì người này đã trót khoe khoang ma đao, cho nên bọn người kia nổi lên dã tâm. Rất có thể là người Thái Nhất Môn vu hãm, giết người đoạt bảo."

Một đám đệ tử vừa lùi ra ngoài liền sôi nổi nghị luận.

Trong đám người vừa vây giết Ma Suất, có một số đệ tử là từ môn phái khác, chỉ là đi xem náo nhiệt, nếu Ma Suất phát uy bọn họ sẽ lùi lại, cho nên đám người không bị tổn thương gì. Vừa rồi mấy kẻ bị chết dưới Đại Băng Diệt Thuật, đều là đệ tử của Thái Nhất Môn, bọn họ cũng không có gì phải tiếc hận cả.

Nhìn thấy Phương Hàn chiến đấu với Phúc Thọ chân nhân, Lộc Mệnh thì bọn họ đều thầm run sợ.

"Trường Xuân! Đại Phương! Khôn Nguyên! Khảm Ly! Ta sẽ toàn lực ngăn Ma Suất lại, các ngươi đi vây giết người kia, nhất định phải giết chết hắn! Không để hắn mở miệng vu oan chúng ta!" Triệu Huyền Nhất cũng nghe được những lời này, vội vàng ra lệnh cho bốn vị chân nhân bên cạnh.

Bá!

Bốn Đại chân nhân cũng hướng về phía Phương Hàn giết tới.

Sắc mặt Phương Hàn khẽ biến! Cảm thấy áp lực đang cuồn cuộn mà đến!

Đúng lúc này, một đạo thiểm điện từ thông đạo Quy Hư phóng ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất