Vô Tận Đan Điền

Chương 1047: Lẫn lộn (1)

Không chỉ như thế, linh hồn vốn không hợp với thực lực lúc này cũng đã đạt tới cấp bậc Linh cấp đỉnh phong cao nhất. Trong hai mắt đen nhánh mắt có linh lực quay cuồng, giống như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể xé rách không gian, nhảy tới chỗ xa hơn.

Phía sau lưng nàng là hai lão giả râu bạc trắng, người bên trái trên mặt có một vết sẹo dữ tợn đáng sợ, hai mắt đỏ hồng. Trong lúc mơ hồ hiện lên vẻ hung ác lạnh lùng.

Bên phải là một người mặc áo dài, thoạt nhìn nho nhã, nhưng mà khi lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng lại tản mát ra quang mang lạnh lùng âm tàn. Chỉ từ trên khuôn mặt của hắn là có thể nhìn ra hắn ta cũng không phải là người tốt lành gì.

Hai người này khí tức trầm ổn, không ngờ cũng giống như Vân Huyên, đã đạt tới Phá Không Cảnh đỉnh phong!

Tuy rằng Hồng, Hoàng, Lam, Hắc là Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, nhưng mà đạt tới loại cảnh giới này chỉ có một mình Hồng Y trưởng lão mà thôi. Cho nên không quản bọn hắn là người tốt hay xấu thì hiện tại đang chiếm thế thượng phong.

Bên cạnh ba người này còn có sáu lão giả khác đang ngồi. Trước mặt sáu người trước mặt đều có một cái bàn trà, bên trên bày đầy hoa quả, rượu ngon, ở bên cạnh nhìn song phương đang tranh chấ, một mặt uống rượu, rất là thích ý.

Sáu người này chính là người của Di Thần Tông, Thanh Vân tông, Tiên Võ tông, Tử Đàn Tông, tĩnh Thiên Tông, Vân Tiêu Tông. Vô Thượng trưởng lão của sáu đại tông môn, tuy rằng đều chỉ có thực lực Phá Không Cảnh sơ kỳ nhưng lại đại biểu cho sáu đại tông môn, đại biểu cho địa vị và tôn nghiêm vô thượng.

Bất quá, từ chỗ ngồi của bọn hắn là có thể nhìn ra được. Nhất định đều là người mà Vân Huyên mời tới. Bởi vì ở bên kia là tứ đại trưởng lão đang giằng co với nàng.

- Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, Hồng Y trưởng lão, rốt cuộc tình huống như thế nào thì trong lòng ngươi là người hiểu rõ. Các ngươi bị Nhiếp Vân kia đầu độc, áp đặt tội danh cho ta. Đương nhiên nói cái gì cũng tốt a. Vân Huyên ta thân là tông chủ, Kiếm Thần tông gánh vác hưng thịnh hưng suy của tông môn, làm sao có thể luyện hóa thi thể tổ tiên được chứ? Về phần lợi dụng bí thuật yêu nhân luyện hóa Kiếm Thần chi kiếm thì càng thêm nực cười. Mỗi người đều biết Kiếm Thần chi kiếm là ta từ yêu nhân quốc độ tốn bao nhiêu sức lực, tâm huyết, cửu tử nhất sinh mới mang về được tông môn a. Mếu như ta thật sự muốn luyện hóa, không đem Kiếm Thần chi kiếm về là xong rồi. Cần gì phải tự tìm phiền toái cho mình, để cho người ta nắm được tội danh cơ chứ?

Thân thể thon dài của Vân Huyên khẽ đong đưa, thể hiện đường cong kinh trước mặt tất cả mọi người. Thanh âm có chút mị hoặc vang lên trên quảng trường, tăng thêm thiên phú mị lực đặc biệt chỉ có mỗi nàng có, thoáng cái đã hấp dẫn ánh mắt của đám đông ánh mắt qua đó. Mọi người lập tức tin tưởng lời nói của nàng bảy tám phần.

- Gán thêm tội danh cho ta, ta thấy các ngươi không phải đang giữ gìn lợi ích của Kiếm Thần tông mà muốn Kiếm Thần tông biến thành khôi lỗi của Hóa Vân tông a!

Nói đến đây, Vân Huyên nhìn quanh một vòng, ngón tay ngọc khẽ vuốt tóc.

- Tân nhiệm tông chủ mà các ngươi lập là là Nhiếp Vân a! Người này chắc hẳn rất nhiều người đang ngồi đều đã nghe qua. Không sai, vị Thái thượng trưởng lão dương danh toàn bộ Phù Thiên đại lục, vị Thái thượng trưởng lão của Hóa Vân tông kia chính là sư phụ của Nhiếp Vân! Sư phụ hắn là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông. Mà hắn lại làm tông chủ Kiếm Thần tông chúng ta. Ha ha, các vị không cảm thấy kỳ quái sao?

- Cái gì? Chuyện này là thật hay sao?

- Kiếm Thần tông chúng ta thân là một trong tám đại tông môn, tại sao phải xách giày cho Hóa Vân tông cơ chứ? Sao có thể dùng người của bọn hắn bầu làm tông chủ cơ chứ?

- Kiếm Thần tông ở trong tay Vân Huyên tông chủ ngày càng lớn mạnh, tại sao phải phế bỏ chức vị tông chủ của nàng? Chẳng lẽ là vì Nhiếp Vân kia là Kiếm Đạo sư hay sao?

- Hừ, có phải thật sự là Kiếm Đạo sư hay không còn khó nói, nếu như là thật, vì cái gì mà tới bây giờ chúng ta cò chưa thấy qua hắn? Bế quan, cho dù là bế tử quan, hiện tại cũng nên xuất hiện đi a!

- Chuyện này phải cho chúng ta một lời giải thích. Hoặc là để cho cái Nhiếp Vân kia tự mình đi ra giải thích! Không được tất cả đệ tử tông môn tán thành, chưởng giáo như hắn cũng sẽ không danh chính ngôn thuận a!

Vân Huyên nói xong, rất nhiều đệ tử phía sau nàng cùng lúc nghị luận, thanh âm vang vọng mây xanh, mang theo vẻ cuồng bạo cùng với ý bức bách.

Nhiếp Vân vì phiền toái cho nên cũng không tổ chức đại hội tông môn, các đệ tử biết rõ tông chủ đã đổi, nhưng mà cũng chỉ là do các Thái thượng trưởng lão phát ra khẩu lệnh. Về phần tông chủ có bộ dáng gì, rốt cuộc có phải Kiếm Đạo sư thật sự hay không bọn hắn cũng không rõ ràng cho lắm.

Nghe thấy lời nói của mấy người này, rất nhiều đệ tử đứng sau lưng Tứ đại Vô Thượng trưởng lão cũng nhìn nhau, có chút dao động.

Tuy rằng bọn hắn rất tín nhiệm Hồng, Hoàng, Lam, Hắc Tứ đại Vô Thượng trưởng. Nhưng mà Vân Huyên lại có thời gian làm tông chủ rất dài, xây dựng ảnh hưởng rất nặng. Lại đột nhiên xuất hiện nói ra những lời này, hơn nữa tới bây giờ Nhiếp Vân kia còn chưa có xuất hiện, hiển nhiên đã làm cho nhân tâm dị động.

- Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do? Rất tốt, rất tốt. Vân Huyên, ngươi còn muốn kéo da mặt mình lên sao? Bản thân ngươi làm cái gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Chuyện vô sỉ như vậy cũng làm ra được, vậy mà lại không dám thừa nhận. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thẹn thùng chút nào hay sao? Không cần mặt mũi nữa đúng không?

Nghe thấy Vân Huyên vặn vẹo sự thật, thật giả lẫn lộn, Hồng Y trưởng lão tức giận tới mức toàn thân run rẩy, gầm lên một tiếng.

Hắn trời sinh tính ngay thẳng, nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không tới mức sau khi biết rõ trách oan Nhiếp Vân lại trực tiếp thừa nhận sai lầm. Chính vì bản tính như vậy cho nên dù thế nào hắn cũng không thể tưởng được Vân Huyên này lại chỉ hươu nói ngựa. Nói ra lời nói làm cho người ta buồn nôn này.

Bất kể nói thế nào ngươi cũng là cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong, là đại nhân vật trong mắt mọi người a!

- Hồng Y, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung! Vân Huyên tông

chủ chỉ nói tới sự thực mà thôi. Nếu như ngươi còn chửi ầm lên như vậy có còn uy nghiêm của Vô Thượng trưởng lão của một đại tông môn hay không? Hừ, ngay cả một người ngoài như ta cũng thấy khó coi a!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất