Vô Tận Đan Điền

Chương 215: Bách Hoa tông chủ

Nghe câu hỏi, Lạc Khuynh Thành cũng tò mò nhìn Nhiếp Vân.

Một chiêu chấn vỡ binh khí vương tộc thượng phẩm, một cái tát đánh khí tông đỉnh thành bánh thịt, đó là thực lực gì?

Hai người vốn nghĩ Nhiếp Vân đã là chí tôn,nhưng lại lập tức phủ định.

Muốn thăng cấp chí tôn vô cùng khó khăn, từ số lượng cường giả của Thần Phong đế quốc cũng có thể nhìn ra, ngay cả thiên tài trẻ tuổi nhất như Mạc Ngạn Thanh cũng phải đợi tới ba mươi mốt tuổi mới đạt tới chí tôn, mà thiếu niên trước mắt thì sao?

Hắn còn chưa đầy mười bảy tuổi!

Chí tôn mười bảy tuổi, có người tin tưởng sao?

- Thực lực của ta? Thực lực chân chính là chí tôn sơ kỳ, mà sức chiến đấu thì…hẳn hơi mạnh hơn một chút!

Nếu tính toán lựa chọn một trường hợp công khai để triển lộ thực lực, Nhiếp Vân cũng không cần giấu diếm Lạc Khuynh Thành.

- Cái gì? Thật sự là chí tôn?

- Chí tôn mười bảy tuổi…

Lạc Khuynh Thành lảo đảo, tuy rằng trong lòng đã đoán được, nhưng vẫn sợ hãi run rẩy, không dám tin tưởng.

Nhã Thương mềm nhũn ngồi luôn xuống đất.

Sư tỷ có bằng hữu như vậy…trước kia sao không nghe nói qua?

- Ha ha!

Chứng kiến thái độ của hai nàng, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, trước kia không muốn nói với người khác mình đã đạt tới chí tôn, chỉ là lo lắng làm người ta sợ hãi.

- Không biết là vị bằng hữu nào đi vào Bách Hoa tông, Bách Hoa Tu lại không nhận được tin tức, không từ xa tiếp đón, xin thứ tội!

Đúng lúc này từ xa vang lên một thanh âm thanh thúy thản nhiên, sau đó một thân ảnh màu trắng nhanh như chớp từ xa đi tới.

- Là tông chủ!

Nghe được thanh âm, Lạc Khuynh Thành cùng Nhã Thương đồng thời nghiêm mặt, đứng thẳng người.

- Bách Hoa tông chủ, Bách Hoa Tu? Ha ha, tới vừa lúc, đồ đệ của mình lại tùy ý để Triệu gia ép buộc cưới hỏi, ta đang muốn hỏi một chút nàng làm sư phụ như thế nào!

Nhiếp Vân hừ lạnh, sắc mặt trầm thấp.

Vừa rồi chiến đấu cùng Triệu Nham, hắn vận dụng lực lượng chí tôn sơ kỳ, Bách Hoa tông chủ là chí tôn đương nhiên cảm ứng được,nếu không cũng nên đi chết cho xong!

- Nhiếp Vân, sư phụ ta là cường giả chí tôn đỉnh, dù thực lực ngươi không kém cũng đừng lỗ mãng, từ từ nói chuyện, bằng không khiến sư phụ tức giận sẽ nguy…

Nghe được lời của Nhiếp Vân, sắc mặt Lạc Khuynh Thành biến thành tái nhợt.

Tuy sư phụ là nữ lưu, nhưng sát phạt quả quyết, nếu không cũng không dựa vào thân phận một nữ nhân có thể xây dựng được tông môn lớn như vậy trong Thần Phong đế quốc.

Nàng từng tận mắt nhìn thấy một Yêu tộc chí tôn tới tông môn đánh lén, bị một chưởng của sư phụ đánh trọng thương, ngay sau đó dùng hỏa diễm chết cháy, tiếng kêu thảm vang vọng khắp sơn môn suốt hai ngày, vô cùng thê thảm.

Mà vừa rồi Nhiếp Vân đã thừa nhận mình là chí tôn sơ kỳ, khẳng định chênh lệch thật lớn với chí tôn đỉnh, nếu sinh mâu thuẫn, sư phụ ra tay sẽ cực kỳ phiền toái.

Ngay lúc nàng còn đang lo lắng, một thân ảnh bạch y bay tới, nhìn qua như lăng ba tiên tử, cao ngạo không gì sánh được.

- Ngươi chính là Bách Hoa tông chủ, Bách Hoa Tu?

Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân gặp mặt Bách Hoa Tu.

Không thể không nói nữ nhân này phi thường xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Lạc Khuynh Thành.

Chỉ nhìn dung mạo chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng Nhiếp Vân biết chỉ sợ số tuổi thật sự của nàng đã không dưới bảy mươi.

Nữ nhân bảy mươi tuổi nhưng vẫn bảo trì được dáng người cùng dung mạo như vậy, khó trách người ngoài xưng nàng là Bất Lão tiên tử.

Bất Lão tiên tử - Bách Hoa Tu.

- Chính là tại hạ, không biết là vị cao thủ nào, thứ tại hạ ánh mắt vụng về!

Bách Hoa tông chủ liếc mắt nhìn Nhiếp Vân, khẽ cau mày, không nhận thức hắn.

Nàng có thuật trú nhan, chứng kiến thiếu niên còn tưởng rằng cũng giống như mình đều là lão quái vật, lão quái vật trẻ tuổi như vậy khiến nàng nghĩ vỡ đầu cũng không biết là ai.

- Ta chỉ là một tán tu mà thôi, không có danh khí gì, Bách Hoa tông chủ không biết cũng rất bình thường!

Người khác chứng kiến tiên tử xinh đẹp như vậy, có lẽ đã thần hồn điên đảo, Nhiếp Vân bất đồng, cẩn thận tính toán hắn cũng đã là lão quái vật mấy trăm tuổi, vì thế giọng nói thật thản nhiên, còn có chút bất thiện.

- Tán tu?

Sắc mặt Bách Hoa tông chủ trầm xuống, tựa như khắc băng lạnh lẽo:

- Triệu Nham là khách nhân của ta, các hạ tới đây động thủ giết người, không thông tri chủ nhân, không khỏi có chút quá phận đi!

Đi cùng lời nói băng sương của nàng, cả sân viện như tràn ngập gió lạnh, âm lãnh như mùa đông.

- Sư phụ, Nhiếp Vân là bằng hữu của con, chỉ là lúc tới thăm con đã xảy ra xung đột với Triệu Nham…hắn không phải cố ý, xin sư phụ tha tội…

Cố nén khủng hoảng, Lạc Khuynh Thành vội vàng giải thích.

- Câm miệng!

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Bách Hoa tông chủ cắt đứt giải thích của Lạc Khuynh Thành, thân hình chậm rãi bước xuống.

Mỗi khi đi một bước, không khí càng thêm rét lạnh, tựa hồ toàn thân nàng đều làm từ hàn băng, làm cho không ai có thể tới gần.

- Có thể đạt tới chí tôn sơ kỳ, nên biết quy củ đạo lý, nơi này là Bách Hoa tông, ở trong này giết chết khách nhân của ta, mặc kệ ngươi có lý do gì đều không được!

Hai chân nhẹ nhàng rơi xuống đất, chân mày Bách Hoa tông chủ dựng thẳng lên, hừ lạnh.

Nhiếp Vân không hề che lấp khí tức của mình, thực lực chí tôn sơ kỳ ở trong mắt nàng không đáng kể chút nào.

- Câm miệng? Lý do gì cũng không được? Ha ha, ta xem như được mở rộng tầm mắt!

Nhiếp Vân nở nụ cười, cười vô cùng càn rỡ.

- Người khác muốn cướp đồ đệ của mình làm thê tử, chẳng những không ngăn trở, ngược lại còn giúp đỡ, Khuynh Thành sao lại có một sư phụ súc sinh như vậy? Lão cẩu còn biết bảo hộ con mình, Bách Hoa tông, còn không biết xấu hổ nói xằng mình là thánh địa tu luyện của Thần Phong đế quốc, ta xem còn không bằng ổ chó!

Lời nói không chút lưu tình xông thẳng lên trời, làm sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi.

- Nhiếp Vân…

Nghe được tiếng mắng dõng dạc của Nhiếp Vân, sắc mặt Lạc Khuynh Thành tái nhợt, đầu óc mê muội, run rẩy như muốn ngất!

Sư phụ Bách Hoa tông chủ là ai? Là cường giả đỉnh phong của Thần Phong đế quốc, dù hoàng thất lão tổ tới đây cũng phải lễ ngộ, mà Nhiếp Vân lại trực tiếp mắng nàng là súc sinh!

Bách Hoa tông ngay cả ổ chó cũng không bằng!

Điên rồi!

Nhiếp Vân tuyệt đối là điên rồi!

Nếu hắn giải thích cúi đầu, còn có đường sống, mà bây giờ toàn bộ đường rút quân đều bị phong kín, dù mình nói thế nào cũng vô dụng!

- Ngươi…ngươi…ngươi dám nói tông chủ là súc sinh?

Nhã Thương sợ tới mức trước mắt tối sầm, liền ngất đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất