Vô Tận Đan Điền

Chương 2017: Đối chiến Nguyệt Trảm (Thượng)

Thực lực của tráng hán có hơn 1500 Đại Đạo, búa lớn lại là binh khí hạng nặng, cầm trong tay vung vẩy uy lực liền không phải bình thường, tuột tay bổ trợ uy lực, đòn đánh này, coi như cường giả 1600 Đại Đạo đụng phải, không cẩn thận cũng sẽ bị đập thành bánh thịt, nuốt hận tại chỗ.

Không hổ là tuyệt chiêu, một khi sử dụng, kinh động thiên hạ.

Người xem cuộc chiến dưới đài, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Nguyệt Trảm cũng không ngoại lệ.

Tráng hán này, lúc trước ở khu Thiên phẩm, xếp hạng đếm ngược thứ hai, không lộ ra trước mắt người đời, khiến người ta không biết thực lực xác thực, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, chân chính bạo phát lên, uy lực mạnh, so với hắn cũng không kém bao nhiêu.

- Đây chính là ngươi nói, ta sẽ động thủ!

Chuỳ sắt gào thét mà đến, Nhiếp Vân không lùi, cũng không trốn tránh, trái lại hai chân mở ra, khẽ mỉm cười, đột nhiên hít một hơi.

Bộ ngực của hắn bắt đầu bành trướng, tay phải cầm kiếm nhẹ nhàng hơi động, trường kiếm cắm trên mặt đất, song quyền đồng thời oanh kích về phía trước.

Nắm đấm đối chuỳ sắt?

Tất cả mọi người thấy cảnh này, đều cảm thấy điên rồi.

Tuy đôi chuỳ sắt kia không phải binh khí cao minh gì, nhưng Hỗn Độn thần binh trung phẩm, phối hợp kỹ xảo của đối phương, binh khí cùng cấp đụng vào cũng sẽ lập tức vỡ vụn, hắn dùng nắm đấm liều... Chẳng lẽ không muốn sống?

Ngay cả tráng hán thấy cảnh này, cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Bất quá, tiếp theo cảnh tượng để mọi người càng khó tin xuất hiện, nắm đấm của Nhiếp Vân không hề che lấp va vào chuỳ sắt.

Keng! Keng!

Hai nắm đấm đối đầu hai cái chuỳ sắt bay tới, lẽ ra nên có âm thanh gãy xương vang lên, nhưng xuất hiện ở trước mặt mọi người là chuỳ sắt xẹp thành đại bính.

- Cái gì?

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai Hỗn Độn thần binh trung phẩm đã biến thành sắt vụn, phía trên có hai rãnh sâu, dáng dấp rõ ràng là nắm đấm của đối phương.

- Chuyện này...

- Tay không đánh Hỗn Độn thần binh trung phẩm thành như vậy?

Hết thảy người nhìn thấy cuộc tranh tài này, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Này là người sao?

Lẽ nào cơ thể hắn, so với Hỗn Độn thần binh trung phẩm càng thêm đáng sợ?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Nhiếp Vân, ánh mắt đều thay đổi.

- Thế nào? Chịu thua chưa?

Không để ý tới vẻ mặt của mọi người, Nhiếp Vân nhàn nhạt nhìn về phía tráng hán.

- Ta chịu thua!

Tráng hán cũng là người sảng khoái, biết công kích mạnh nhất không có tác dụng, chơi xấu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, trực tiếp đầu hàng.

- Ha ha, kỳ thực ngươi sớm nên đầu hàng!

Tráng hán chịu thua, thi đấu kết thúc, hắn vừa mới nhảy xuống đài tỷ thí, liền nghe tiếng cười của Nhiếp Đồng vang lên.

- Sớm nên đầu hàng, tại sao?

- Ngươi xem y phục của ngươi đi...

Nhiếp Đồng cười nhạt.

- Quần áo?

Tráng hán cúi đầu nhìn, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Chỉ thấy quần áo trên người hắn nguyên bản hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng gió vừa thổi tới, vải vụn tung bay, xuất hiện mấy chục lỗ thủng, mỗi một nơi đều là chỗ yếu hại hẳn phải chết, mới vừa rồi thời điểm chiến đấu với đối phương, chẳng biết lúc nào sử dụng kiếm đâm ra nhiều lỗ kiếm như vậy!

Mỗi một nơi, đều có thể đưa hắn vào chỗ chết!

- Nhiếp Vân đại nhân, ta thua…

Tráng hán thế mới biết đối phương hạ thủ lưu tình, thật muốn động sát tâm, e là chiêu thứ nhất cũng đã mất mạng, nghĩ tới đây đi tới trước mặt Nhiếp Vân, phù phù quỳ ở trên đất, âm thanh to rõ vang vọng.

- Tâm phục khẩu phục!

Ở đây thi đấu, chiến thắng không ít, lại để cho đối thủ vui lòng thừa nhận thất bại, cơ hồ không có, thanh âm to rõ của tráng hán vờn quanh đại sảnh, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua, tràn đầy nghi hoặc.

Đây là có chuyện gì?

Cũng có không ít thấy được hai người chiến đấu, đều vì kiếm pháp của Nhiếp Vân mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Một kiếm giết đối thủ cũng không có gì, nhưng ở trên người đâm nhiều kiếm như vậy, đối thủ ngay cả phát hiện cũng không phát hiện, cái này lại để cho người kinh dị rồi.

Đến cùng là kiếm pháp gì, có thể làm được loại trình độ này?

Nguyệt Trảm cũng xem một màn này ở trong mắt, trong nội tâm sợ đến cơn sóng gió động trời, sắc mặt khó coi.

Coi như là hắn, muốn ở dưới tình huống tráng hán không biết chút nào đâm ra vô số lỗ thủng, là không thể nào làm được!

- Tiểu tử này nhất định là kiếm pháp cao minh, cùng hắn gặp gỡ, phải nghĩ biện pháp để cho hắn không dùng kiếm...

Nắm đấm xiết chặt, trong nội tâm âm thầm tính toán.

Kiếm thuật của đối phương thật sự quá mạnh mẽ, hắn cũng cảm thấy khó giải, nếu như có thể nghĩ đến biện pháp để cho hắn không dùng trường kiếm thì tốt rồi...

- Không đúng... Nhục thể của hắn cũng rất mạnh, bằng không thì không có khả năng một đấm đánh hỏng Hỗn Độn thần binh trung phẩm...

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức nhớ tới trước kia Nhiếp Vân tay không tấc sắt một chiêu đánh tan Hỗn Độn thần binh trung phẩm.

Cái này không có quan hệ gì tới kiếm pháp, chỉ là thân thể công kích.

Cho dù đối phương không dùng kiếm, loại thân thể này hắn tự nhận cũng không phải đối thủ.

- Đều là tiểu tử thúi Mặc Trần kia, chọc cho ta địch nhân cường đại như vậy...

Nhíu mày, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, ngón tay Nguyệt Trảm vẫy vẫy, một tiểu đệ trước kia ở khu Thiên phẩm đi tới.

Nói với tiểu đệ này vài câu, tiểu đệ gật gật đầu, đi tới trước mặt Nhiếp Vân.

- Nhiếp Vân, Nguyệt Trảm lão đại chứng kiến trận đấu vừa rồi của ngươi, trong nội tâm sinh ra tâm ái tài, qua một hồi lên đài tỷ thí, chỉ cần ngươi trực tiếp nhận thua, chuôi Hỗn Độn thần binh thượng phẩm này liền là của ngươi!

Tiểu đệ khẽ vươn tay truyền qua một không gian dung khí.

- Hỗn Độn thần binh thượng phẩm?

Nhiếp Vân cười ha ha:

- Muốn dùng cái này hối lộ ta, để ta thua hắn? Ngươi về khuyên hắn đừng nằm mơ nữa, chỉ cần ở trên đài tỷ thí có thể thắng được ta, giết ta cũng không sao cả. Thua, vậy thì khó mà nói rồi...

Nhiếp Vân nói đến đây, thanh âm không có chút nào áp chế. Cố ý truyền bá ra ngoài, vị tiểu đệ này trong tay đang cầm đồ vật, liền chứng kiến ánh mắt của mọi người đồng loạt xem qua, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

- Hối lộ? Chuyện gì xảy ra?

- Nguyệt Trảm có mâu thuẫn với Nhiếp Vân này, vẫn muốn giết hắn. Hiện tại bị phân đến một lôi đài, đoán chừng chứng kiến thực lực của Nhiếp Vân nên sợ hãi!

- Một kiện Hỗn Độn thần binh thượng phẩm liền muốn hối lộ người khác, Nguyệt Trảm này thật đúng là đủ keo kiệt!

...

Tất cả mọi người không phải người ngu, chứng kiến động tác của hai người, lại nghe Nhiếp Vân nói, sao đoán không ra, ai cũng cười lạnh, đồng loạt nhìn sang Nguyệt Trảm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất