Vô Tận Đan Điền

Chương 755: Lẫn vào Kiếm Chi Đại Điện (2)

Cùng Cam Thanh này nói nhiều như vậy, cũng không phải Nhiếp Vân rảnh rỗi đến bị khùng, mà là một loại kỹ xảo trộm cắp, gọi là “mượn mắt”, mượn nhờ con mắt người khác, để cho thằng này làm con mắt cho hắn!

Ăn trộm cao minh cũng không phải có bao nhiêu đội, mà là hắn có thể lợi dụng hoàn cảnh hay không, có thể lợi dụng nhiều nhân tố trong hoàn cảnh hay không, khu Thiên phẩm ngay cả Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu, bên trong khẳng định có rất nhiều cấm chế phong ấn, ngoại trừ ngoài cửa chính người không có biện pháp tiến vào cùng đi ra, một khi đi vào, chẳng khác nào tiến vào mật thất chỉ có một đường ra.

Loại tình huống này, lưu cái “con mắt” ở bên ngoài liền rất trọng yếu, một khi người tới, thằng này biết tin tức có người ngụy trang hỗn loạn vào, nhất định sẽ tinh tế kiểm tra, chỉ cần kiểm tra, nhất định sẽ phát ra âm thanh, như vậy người ở trong khu Thiên phẩm sẽ biết được bên ngoài có người đến, có thời gian có cơ hội ẩn thân hoặc đào tẩu.

Tuy người này không phải đồng lõa, nhưng lợi dụng tốt hoàn cảnh, là có thể sử dụng hắn như đồng lõa, cái này là mượn mắt, mượn ánh mắt của hắn, biết rõ tình huống bên ngoài.

Chiêu này Nhiếp Vân cũng là học từ Thiên Huyễn, Thiên Huyễn ở trên kỹ nghệ trộm cắp, đã đạt đến đỉnh phong, năng lực mạnh khoáng tuyệt cổ kim, so với hắn, là gặp dân chơi thứ thiệt, không đáng giá nhắc tới.

Ra đại điện, an bài tốt “con mắt”, Nhiếp Vân đi vào một chỗ góc sau Kiếm Thần chi kiếm, Ẩn Nặc chi khí xoay chuyển, màu sắc cả người như vách tường, dán vách tường chậm rãi đi đến khu Thiên phẩm.

Thái Thượng trưởng lão có tư cách vào khu Địa phẩm, nhưng Nhiếp Vân lần này không có ý định tiến vào chỗ ấy, mà là trực tiếp tiến vào khu Thiên phẩm, bởi vì chỉ có ở đây mới có Kiếm Đạo chi khí!

Muốn đi vào chỉ có hai phương pháp, đạt được quán quân của Kiếm Thần thí luyện, biến thành Kiếm Thần Tông tông chủ, hiện tại Nhiếp Vân còn không muốn ngụy trang thành Vân Huyên, dù sao chưởng giáo luôn là trung tâm của tông môn, một khi xuất hiện ở đây, dùng không được bao lâu cả nhà sẽ biết, đến lúc đó bị người đến bắt ba ba trong hũ thì muốn khóc cũng không kịp rồi.

Cho nên, biện pháp tốt nhất là lặng lẽ ẩn vào!

Thiên phú Ẩn Nặc sư bài danh 351, cho dù thứ tự không cao, nhưng bằng vào linh hồn Linh cấp đỉnh phong hiện tại, chính thức ẩn nặc, đừng nói Cam Thanh, cho dù Nghê Hư trưởng lão đến, cũng khẳng định nhìn không ra!

Bất quá vẫn cẩn thận, Ẩn Nặc sư không phải biến người thành hư vô, mà là một loại Chướng Nhãn Pháp đặc thù, giống như tắc kè hoa, trở nên thống nhất với chung quanh, để cho người nhìn đi khó phát hiện, thậm chí có thể ngăn cách tinh thần lực quét nhìn, loại tình huống này, thời điểm bất động còn dễ nói, một khi có động tác, liền rất dễ dàng bị phát hiện.

Vách tường đại sảnh quấn vòng lớn vừa vặn thông cửa vào khu Thiên phẩm, chỉ là đi qua rất phiền toái, so với thẳng tắp thì xa hơn phân nửa, lưng dán vách tường, Nhiếp Vân sợ động tác quá lớn bị người chứng kiến, giảm thấp xuống thanh âm, từng bước một đi đến lối vào.

Tuy năng lực ẩn nấp mạnh, cũng không thể che lấp tiếng bước chân tiếng hít thở,… động tác quá nhanh, tiếng bước chân ngược lại là chuyện nhỏ, mang theo tiếng gió, vẫn sẽ kinh động người khác.

- Còn có 500 m...

- Còn có 300 m...

- 100m, 90 m, 80 m...

Dán vách tường chậm rãi đi về phía trước, Nhiếp Vân càng chạy càng gần, trong nội tâm tính toán khoảng cách.

- Lập tức tới rồi, 15 m!

Vì phòng ngừa làm ra động tĩnh, tận lực giảm thấp xuống tốc độ, đi gần nửa giờ, rốt cục đi vào khu Thiên phẩm thông đạo trước mặt, chỉ kém 15 thước.

Khoảng cách 15 m, chỉ cần gia tốc, một phần mười hô hấp cũng không dùng đến, có thể xông vào, còn có thể không làm cho những người khác chú ý.

- Chuẩn bị đi vào!

Trong nội tâm nghĩ kỹ, Nhiếp Vân đang định xông vào, chợt nghe bên ngoài đại điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân liên tiếp.

Bước chân dồn dập, tựa hồ có việc gấp gì, giẫm mặt đất phát ra thanh âm thùng thùng.

- Tông chủ!

Ngay sau đó nghe được một thanh âm kinh ngạc, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, sắc mặt thoáng một phát trở nên có chút khó coi, âm thầm kêu khổ.

Thật đúng là đủ không may, không hy vọng ai ra nhất, người đó cứ tới đây rồi.

Xuất hiện ở trước mắt không phải người khác, đúng là Kiếm Thần Tông tông chủ Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên, lúc này nàng bận mỏng giáp bó sát người, hiển lộ ra toàn bộ dáng người hấp dẫn, khóe miệng hồng nhuận phơn phớt, đôi mi thanh tú giơ lên, tư thế hiên ngang, chỉ là trên mặt treo đầy băng sương, để cho người xem xét liền không rét mà run.

- Đứng lại, đây là Kiếm Chi Đại Điện khu Thiên phẩm, không cho phép tiến loạn! A, tông chủ...

Cam Thanh đi nhanh tới, ngăn Vân Huyên, lời mới nói một nửa, lập tức hoảng sợ, sắc mặt đỏ lên.

- Tránh ra!

Đôi mi thanh tú của Vân Huyên nhăn lại.

- Vâng...

Cam Thanh lui về phía sau, đột nhiên vang lên nói lời của Nghê Hư trưởng lão vừa rồi, lại nhìn thoáng qua tông chủ trước mắt, cố nén bước chân lui về phía sau.

- Hồi bẩm tông chủ, ta vừa nhận được tin tức, hiện tại có người trà trộn ra vào, ý đồ làm loạn với tông môn, cho nên... Tông chủ có thể đưa ra Chưởng Giáo ấn thoáng một phát, xác nhận thân phận lại đi vào?

Đối mặt tông chủ, Cam Thanh có chút khẩn trương, nói chuyện cũng có chút cà lăm không rõ.

Tuy Vân Huyên là tông chủ, nhưng khí chất lãnh ngạo thiên địa sinh thành, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, sớm đã trở thành nữ thần trong lòng các đệ tử.

Hỏi nữ thần, dù là Cam Thanh gan lớn cũng có chút khẩn trương.

- Cút ngay!

Trong nội tâm Vân Huyên vốn có lửa giận, hiện tại gặp một đệ tử bình thường cũng dám ngăn trở, con mắt lập tức híp lại.

- Không phải... Đây là quy củ, kính xin tông chủ thứ lỗi!

Thấy tông chủ tức giận, Cam Thanh lại càng hoảng sợ.

Tiến vào khu Thiên phẩm, ngoại trừ quán quân Kiếm Thần thí luyện, cho dù tông chủ đi vào cũng cần đưa ra Chưởng Giáo ấn, cái này là quy củ tông môn truyền thừa, bất quá, nếu quy củ là người định, tự nhiên cũng có người sẽ không tuân thủ.

Giống như Chấp Pháp đệ tử thủ hộ Kiếm Chi Đại Điện, chứng kiến dung mạo của tông chủ đều sẽ trực tiếp cho đi, ai cũng không dám đắc tội tông chủ, hôm nay Cam Thanh biết có người trà trộn vào, lúc này mới chăm chú kiên quyết.

- Cút!

Tâm tình Vân Huyên bực bội, chẳng muốn cùng hắn nói quy củ gì, khẽ quát một chữ, hai mắt nheo lại.

Bành!

Cam Thanh còn không kịp phản ứng, liền chứng kiến trận pháp toàn bộ đại điện nhảy lên, bị một cổ lực lượng xông tới ngực, dưới chân vừa trợt, thẳng tắp đánh tới vách tường.&

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất