Nhiều người như vậy tràn vào bên trong mộ thất, hoàn cảnh hỗn loạn như vậy có thể đoán ra.
Ở phía xa xao Diệp Bạch vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên hắn nghe thấy từ trong mộ truyền tới phanh một tiếng, cả tòa mộ bị chấn động, đất đá bay toán loạn, một bạch sắc quang cầu nổ tung khiến cho các vật bay tán loạn, sau đó có một lưu quang xuất hiện, nhanh chóng bay ra bên ngoài.
Diệp Bạch ngẩn ngơ hắn vô thức thi triển một đạo thập phương huyền quyết bao vây lấy màn lục quang bay ra đó, kéo xuống mà xem.
Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên:
- Người nào lấy thứ đó, mau giao ra đây.
Diệp Bạch nghe vậy thì giật mình, trong chốc lát hắn liền phát hiện ra một đạo hắc sắc quang mang vô cùng đáng sợ bay về phía mình, đồng thời đôi tay kia cũng đã thò tới gần mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Diệp Bạch lúc này cuối cùng cũng có phản ứng, hắn cũng không còn thời gian xem xét vật ở trong tay của mình là gì, ba đạo kiếm quang bay ra, giống như là cánh chim phóng lên trên trời.
Trong lúc cấp bách Diệp Bạch còn kịp quay đầu lại, nhìn thấy được người đuổi theo hắn chính là Hắc Bạch vô thường của Kim Nhạn cung, phía sau đó còn có Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn.
Hai người đều là đỉnh cấp huyền sư, tốc độ vô cùng nhanh mà Diệp Bạch cho dù thi triển phi hành kiếm trận thì khoảng cách cũng càng ngày càng gần với bọn họ.
Mà đuổi theo bọn họ chính là một hắc y lão giả, trên đôi mắt hiện ra vẻ trêu tức, khi hắn phát hiện ra người chạy trốn chỉ là một huyền sĩ đỉnh cấp thì không để Diệp Bạch trong lòng.
Chỉ cần gần một chút nữa thôi là y có thẻ nắm chắc đem phi kiếm của Diệp Bạch đánh rớt xuống, lúc đó mặc kệ hắn là huyền sĩ cao cấp hay đỉnh cấp thì cũng phải để lại cái mạng.
Mà Thiết Địch lão tẩu cũng chạy như điên về phía này, hắn muốn đuổi kịp Diệp Bạch trước.
Ở phía xa xa, Lục Y lão giả cầm trường đao trong tay, cùng với Kim Thư thư sinh thực hiện một cuộc chiến mãnh liệt, mà Bệnh Kiếm khách của Nhật Nguyệt Tông Thu Nhất như nắm trong tay một bản thanh sắc bí kíp, thân hình di chuyển một cái sau đó chộp tới một bình thuốc, và một thanh kiếm hiển nhiên là muốn kiêm thu cả hai.
Thấy vậy Bạch vô thường và Bạch phát lão giả của Lưu tinh tông liền lộ ra vẻ phẫn nộ ở trên khuôn mặt, bọn họ liền ngăn cản Lạc Nhất Thu lại.
Tuy nhiên lão giả tóc trắng trúng thương đã lâu, nên cho dù hai bên liên thủ tựa như cũng không phải là đối thủ.
Thấy thế mặc dù biết rằng mình tiến lên cũng không có tác dụng gì,Trương Đạo Minh và Trương Lưu Tinh vẫn tiến lên tham chiến với Bệnh Kiếm khách Lạc Nhất Thu.
Những người này cũng không để ý tới Diệp Bạch, bọn họ tin rằng Diệp Bạch sẽ sớm bị hạ.
Chỉ cần hai người ra tay thì cho dù tiểu phi hành kiếm trận của Diệp Bạch có lợi hại cũng phải bị thất bại.
Huyền sư đỉnh cấp dù sao cũng là huyền sư đỉnh cấp một huyền sĩ như hắn không thể so sánh được, trừ khi hắn có thể ngộ ra trung cấp phi hành kiếm trận, tốc độ tăng lên.
Tuy nhiên phi hành kiếm trận này Diệp Bạch chỉ vừa mới học chưa tới một ngày, vẫn còn chưa thuần thục thì làm sao có thể học được trung cấp phi hành kiếm trận.
- Làm sao bây giờ?
Trên trán của Diệp Bạch toát xuống từng giọt mồ hôi như là hạt đậu, một mặt hắn thúc dục toàn lực phi hành kiếm trân mà bay đi như điện chớp, một mặt cố gắng nghĩ cách.
Hắn biết rõ, tất cả đều là do vật phẩm bay tới mà gây họa, không khó tưởng tượng nhất định là bọn họ phát đại chiến bạch sắc quang đoàn nổ tung, bay tán loạn, mấy người ra tay cướp đoạt mới tạo thành cục diện như vậy.
Ở trong tứ bảo, Lam Sắc trường đao rơi vào tay của Lục y lão giả còn thanh giai bí kíp thì rơi vào tay của Bệnh Kiếm khách Lạc Nhất thu, Kim Thư thư sinh chỉ sợ lúc ấy cũng muốn đoạt Lam sắc trường đao cho nên thực hiện một đại chiến với Lục y lão giả.
Mà ngoài hai đồ vật này thì một thứ bay vào sâu bên trong, tạm thời bị người khác chặn lại, một vật thì bay ra ngoài, hướng về phía trên đỉnh đầu Diệp Bạch, hắn dùng đằng thuật cướp lấy cho nên bây giờ mới bị đuổi giết.
Hiển nhiên bọn họ biết rõ trong mộ huyệt ba bảo vật này không có phần của bọn hắn, chỉ có vật bay về phía tên tiểu tử vô danh này nếu như đuổi kịp thì có thể cho nên bọn họ dốc toàn lực đuổi đến, không tiếc bất cứ cái giá nào, mà Diệp Bạch nếu như thật sự thoát thân chắc chắn chỉ cần mang cái hộp ngọc màu lục quăng ra là được, hai người kia vì tranh hộp ngọc chắc chắn sẽ không đuổi theo hắn nữa.
Tuy nhiên khoảng cách của nhai người tới hắn ngày càng gần, Diệp Bạch nghe thấy được từ sau lưng có các thanh âm rít gào, cách mình không còn xa, mặc dù biết đây chỉ là ảo giác nhưng hắn cũng biết nếu như không quyết định thì cũng đã không còn kịp.
Diệp Bạch xoay động ánh mắt bỗng nhiên nảy sinh ra ý định độc ác:
- Liều mạng đến đâu hay đến đó.
Nghĩ tới đây đột nhiên hắn vung tay ra, một đạo lục quang xuất hiện hướng về một phía mà hét lớn:
- Được rồi các ngươi muốn thì ta cho các ngươi.
Sau đó kiếm quang của hắn hơi dừng, dùng một tốc độ nhanh hơn bay về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy gì nữa.
Hắc Y lão giả cùng Thiết Địch lão tẩu ngây ngốc một chút sau đó bọn họ liền có phản ứng, lập tức quay người lại , lần này Thiết Địch lão tẩu ở gần nhất nên liền nắm trong tay, hắc y lão giả thấy vậy liền tức giận hét lớn:
- Buông thứ đó xuống.
Quyền phong rít gào, kình khí bay về phía Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn. Tuy nhiên sau đó Thiết Địch lão tẩu lại tức giận hét lên:
- Mẹ nó, là giả, Hắc lão quỷ, mau đuổi theo.
Thiết Địch lão tẩu giơ tay lên, đem vật màu lục sắc ném về phía lục y lão giả, sau đó lập tức đuổi về phía Diệp Bạch đã biến mất.
Hắc y lão giả ngơ ngác nhìn thứ trong tay của mình, nhịn không được mà lóe lên hung quang:
- Tiểu tử giảo hoạt, xem ta bắt được có rút da lột gân ngươi không, ngươi chạy không thoát được đâu!
Bàn tay của hắn ném vật đó ra về phía một bên sau đó lập tức đuổi theo hướng của Diệp Bạch, chỉ là như vậy hắn đã ở đằng sau Thiết Địch lão tẩu trong cuộc truy đuổi.
Ở phía sau hắn vật lục sắc rơi một tiếng, vài viên hồng sắc đan dược rơi ra, đây chính là Dưỡng Khí đan, một loại đan dược hấp thu thiên địa linh khí.
Lúc này cho dù Diệp Bạch có đem hộp ngọc giao ra thì bọn họ cũng không tha cho hắn.
Sau đó ở trong Tà vương mộ tại một thông đạo không biết tên.
Diệp Bạch đi qua một chỗ rẽ quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện ra hai đạo nhân ảnh kia vẫn bám theo mình, hắn thật không ngờ mặc dù lừa gạt được nhưng bọn họ lại đuổi kịp nhanh đến như vậy.
- Chết tiệt!
Diệp Bạch một lần nữa tăng tốc độ, mà huyền khí của hắn lúc này đã đến cực hạn làm sao có thể tăng tốc hơn được nữa, mà ở sau lưng hai thân ảnh ngày càng tới gần.