- Tiểu Địch, ngươi…. Thiên Âm Môn chúng ta từ trước đến nay đều ủng hộ gia tộc Trấn Quốc Công. Sao ngươi có thể làm đại thiếu gia…
Giờ phút này, lông mày Tô Thanh Như nhăn chặt lại. Dương Tử Mặc bị Dương Địch trực tiếp chém giết. Trong hoàn cảnh này, cho dù thực lực của nàng đã đạt tới cấp độ Võ Thánh thì dù ít dù nhiều cũng có chút bối rối, không biết phải làm sao.
Dù sao Thiên Âm Môn và Trấn Quốc Công vẫn cùng một trận tuyến đấy.
Dương Địch cũng coi như là đệ tử Thiên Âm Môn. Hiện tại nàng lại ngang nhiên ra tay, trực tiếp chém giết Dương Tử Mặc…
Tiếp theo nên làm thế nào, Tô Thanh Như đương nhiên rối loạn tay chân.
- Tiểu Địch, ngươi trở về cùng sư tỷ, nói rõ ràng chuyện này với sư phụ đi!
Cắn cắn môi, giờ phút này, Tô Thanh Như chỉ có thể nói như vậy.
- Để Tiểu Địch quay về Thiên Âm Môn?
Nhưng đúng lúc này, lông mày Dương Thạc nhíu chặt lại.
- Dương Tử Mặc này chết thì cũng đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn bắt Tiểu Địch về hỏi tội sao?
Âm thanh băng hàn truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
Chíu!!
Thân hình nhanh chóng nhoáng lên, Dương Thạc đã chắn trước mặt Dương Địch.
Tạch tạch tạch tạch!
Áo giáp cứng đen kịt xuất hiện trên người Dương Thạc, hai cánh chim cực lớn cũng sinh trưởng ra, bảo vệ Dương Địch ở sau lưng. Hiển nhiên giờ phút này, Dương Thạc không để Tô Thanh Như dẫn Dương Địch đi.
Vì bảo vệ Dương Địch, không tiếc giằng co với hai đại cường giả cấp độ Võ Thánh Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh!
Dù sao lúc trước ở núi Đại Hành, Dương Thạc cũng đã chém giết hai đại cao thủ cấp độ Võ Thánh là Đóa Tư và Đóa Mẫu. Hiện tại chống lại hai Võ Thánh Thiên Âm Môn là Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh này, Dương Thạc cũng không sợ chút nào. Tuy công pháp Thiên Âm Môn mạnh mẽ nhưng Dương Địch và Dương Thạc đã có truyền thừa của Đạo Hoàng, lý giải rất sâu về công pháp Thiên Âm Môn. Đối với những công pháp này, Dương Thạc không kiêng kị chút nào.
Xoẹt!
Bảo vệ Dương Địch đồng thời, Dương Thạc nhanh chóng mở không gian Thập Phương Ca Sa ra.
Thần Long lại nhảy ra.
Hơi sợ hãi lườm hai tỷ muội Tô Thanh Như Tô Quân Ninh một cái, Thần Long này gào thét một tiếng, trực tiếp phóng tới những mãnh thú đang công kích kinh thành Đại Chu kia, bắt đầu tru diệt.
Cùng lúc đó, Dương Thành cầm một tấm lệnh bài truyền tấn trong tay, chỉ huy phòng ngự Đại Chu.
Bên cửa Đông, gần hai mươi vạn binh mã quân Đại Thần đang công thành.
Những tội phạm quân Đại Thần này căn bản không biết rõ thống soái của bọn hắn, Đại Thần Vương Dương Tử Mặc đã bị Dương Địch dùng linh đang Đại Thần Âm chém giết…
Phòng ngự của Đông do thống soái ngự lâm quân Lưu Ngự Thanh chỉ huy. Mượn nhờ lợi thế tường thành, đối phó với hai mươi vạn quân Đại Thần này cũng không khó khăn lắm.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Sát! Sát!
Xung quanh kinh thành Đại Chu, tiếng chém giết rung trời.
Âm thanh quân sĩ hô quát, tiếng mãnh thú gào thét, mũi tên xé gió vang lên liên tiếp.
Trong hoàn cảnh này, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc lơ lửng giữa không trung, giằng co với hai đại Võ Thánh Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh.
- Dương Thạc, Dương Địch chính là đệ tử Thiên Âm Môn chúng ta. Ta là sư tỷ của nàng, hiện tại muốn dẫn nàng trở về. Ngươi dám ngăn trở sao?
Sắc mặt Tô Thanh Như lạnh như băng, hung hăng nhìn thẳng Dương Thạc, trầm giọng quát.
Trong mắt Dương Thạc lộ ra tia vui vẻ.
- Tô Thanh Như, ngươi cho rằng bây giờ còn là hai năm trước, trên Ngọc Mạt Lâu sao? Tuy ngươi đã tiến vào cấp độ Võ Thánh, nhưng ở trước mặt ta cũng đừng mong kêu gào. Tiểu Địch có tự do của nàng. Cuối cùng là đi theo ta hay quay về Thiên Âm Môn với ngươi là do nàng tự lựa chọn, không cần ngươi phải ở đây mà uy hiếp ta!
Hai tay ôm ngực, Dương Thạc hơi giương cằm lên, vô cùng ngạo nghễ nhìn Tô Thanh Như.
- Ngươi!
Thân thể Tô Thanh Như run lên, trong mắt hầu như sắp phun ra lửa.
Dương Thạc hiện tại đã sớm không còn là thiếu niên bị Tô Thanh Như dễ dàng ngăn lại vào hai năm trước ở Ngọc Mạt Lâu. Cho dù hai năm trước, đối mặt với Tô Thanh Như, Dương Thạc đều cắn chặt răng, tuyệt không khuất phục. Huống chi hiện tại, Dương Thạc đã có đầy đủ lực lượng chống lại Tô Thanh Như.
- Quân Ninh, chúng ta đồng loạt ra tay đi. Chế trụ tiểu tử này, sau đó dẫn Tiểu Địch đi!
Khẽ quát một tiếng, Tô Thanh Như nhanh chóng nói ra.
Thân hình vừa muốn hành động, Tô Thanh Như chợt phát hiện Tô Quân Ninh bên cạnh căn bản không di chuyển.
- Quân Ninh!
Vẻ mặt Tô Thanh Như nghi hoặc, ánh mắt chuyển lên người Tô Quân Ninh.
Đã thấy Tô Quân Ninh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dường như căn bản không có ý xuất thủ.
- Tỷ tỷ, Trấn Quốc Công chẳng qua coi Thiên Âm Môn chúng ta như quân cờ giúp hắn tranh đoạt thiên hạ mà thôi. Lúc hữu dụng sẽ dùng chúng ta. Lúc không có tác dụng, chỉ sợ sẽ một cước đá văng chúng ta. Thiên Âm Môn chúng ta muốn dựa vào Trấn Quốc Công để quật khởi căn bản không có khả năng. Tỷ tỷ, ngươi cần gì phải bảo vệ lợi ích cho Trấn Quốc Công?
- Tiểu Địch là sư muội của ta. Tóm lại, ta sẽ không xuất thủ với nàng!
Tô Quân Ninh nói xong, giương mắt nhìn thoáng qua Dương Địch, ánh mắt lại dừng trên người Dương Thạc một lát.
Nguồn tại http://Truyện FULLTrong ánh mắt của nàng còn xen lẫn một tia phức tạp khó hiểu.
Giờ phút này, vị nữ tử cấp độ Võ Thánh của Thiên Âm Môn, thân muội muội với Tô Thanh Như lại lâm trận đào ngũ, đứng về phía Dương Thạc và Dương Địch!
- Quân Ninh, ngươi…
Tô Thanh Như nhướng mày.