Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 100: Nghe lệnh của ta, xuất

Bị phẫn nộ kích thích đến mức đánh mất lý trí, Lăng Tiêu dường như đã mất đi sự khống chế, hét lớn mấy chữ “Ta muốn ngươi phải chết”.

Lời này vừa phát ra, lông mày Tử Đông Lai lập tức nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đã lóe lên vẻ tức giận. Trong lòng Đại trưởng lão cũng thầm nghĩ:

- Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cứ đánh, cứ giết, nếu như thất thủ thì cũng không ai làm gì ngươi được. Thế nhưng tại trước mặt nhiều người như vậy lại nói ra, hơn nữa chính bản thân còn đang ở hạ phong, nếu giết được hắn thì còn dễ nói, còn nếu như không được, vậy thì….

Tử Đông Lai đem ánh mắt chuyển về phía lão giả áo tím, lão giả áo tím gật đầu nhè nhẹ nói:

- Đến lúc đó ta sẽ ra tay.

Ánh mắt lão giả áo tím khi nhìn về phía Sở Nam có vẻ thưởng thức, còn có vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Không sử dụng nguyên lực mà có thể bộc phát uy lực như vậy? Tiểu tử này làm thế nào chứ? Nhãn quang của Tiểu Mộng Nhân cũng không tệ, chỉ có điều thật đáng tiếc….

Lúc này, trên đài cao, Lăng Tiêu đang toàn lực thi triển Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười, hoàn toàn không quan tâm gì nữa, hắn chỉ biết là nhất định phải đem kẻ trước mặt giết chết, không tiếc phải trả bất kỳ giá nào.

Sở Nam thấy Lăng Tiêu điên cuồng như vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trọng kiếm cổ xưa xuất hiện trong tay Sở Nam, đến lúc này, Sở Nam mới sử dụng trọng kiếm, chỉ có điều lúc này Sở Nam cũng không thể không sử dụng trọng kiếm được nữa.

Một chiêu “Lực bạo” đã hao hết tám chín phần mười lực lượng của Sở Nam, mỗi một bộ vị trên thân thể đều đau nhức đến run rẩy, với trạng thái như vậy, chống lại hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm thì Sở Nam cũng không dám đảm bảo sẽ bình yên vô sự.

Thân thể Sở Nam lúc này nhiều lắm cũng chỉ tương đương với trung phẩm Pháp Khí, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức dùng thân thể ngăn chặn hạ phẩm Linh Khí, một quyền vừa rồi của hắn cũng không có tiếp xúc với Thanh Minh kiếm, nếu như tiếp xúc có lẽ sẽ xảy ra kết quả khác.

- Khai Thiên thức thứ hai!

Vẫn chính là một chiêu mà hắn đã từng sử dụng nửa năm trước, chỉ khác biệt đó là Kim nguyên lực trong cơ thể Sở Nam lúc này rất ít, Hỏa nguyên lực thì ngược lại tương đối nhiều.

Cơ thể Sở Nam lúc này đã ở trên không trung, nháy mắt sau đó, trọng kiếm và Thanh Minh kiếm va chạm vào nhau, thế nhưng Sở Nam lại cảm thấy nguyên lực trong cơ thể không nghe sự điều động của bản thân, trên thân của trọng kiếm không hề xuất ra chút quang mang nào cả.

- Lúc này không thể lui được nữa, liều thôi!

Mặc dù nguyên lực tại thời điểm mấu chốt không thể xuất ra, nhưng Sở Nam cũng không biến chiêu, vẫn dùng khí thế dứt khoát ngang nhiên đối kháng.

- Chết đi.

Lăng Tiêu giống như ác ma, ha ha nở nụ cười điên cuồng nói:

- Thanh Minh kiếm của ta chính là hạ phẩm Linh Khí, ta phải chém gãy trọng kiếm của ngươi, chém bay đầu ngươi luôn…. Ha ha ha ha….

- Phanh….

Tiếng vang thanh thúy truyền ra, lực va đập cực lớn lần nữa đẩy lùi hai người.

Lần này Lăng Tiêu chỉ lui ba bước, còn Sở Nam thì đã thối lui đến bờ lôi đài, trong lòng thầm nghĩ:

- May là có trọng kiếm tiếp nhận hơn phân nửa lực lượng, nếu không thì lúc này đã mất mạng rồi.

Thế nhưng, Lăng Tiêu lần đầu chiếm được thượng phong cũng cảm thấy đầu óc choáng váng.

Lăng Tiêu nhìn về phía trọng kiếm, chỉ thấy trọng kiếm không hề vỡ vụn như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại không hề hao tổn chút nào, còn Thanh Minh kiếm của hắn thì đã xuất hiện một vết nứt.

- Không thể nào, điều này sao có thể chứ? Chẳng lẽ phẩm chất của trọng kiếm còn cao hơn Thanh Minh kiếm?

Lăng Tiêu thật sự khó mà tin được sự thật bày ra trước mắt, bởi vì trận chiến ngày hôm nay mà hắn đã chuẩn bị cho Sở Nam rất nhiều kinh hỉ, tu vi trung cấp Võ Tướng là một kinh hỉ, Tinh Quang giáp có thể chịu được 600 cân lực lượng là một kinh hỉ, hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm lại càng là một kinh hỉ lớn.

Thế nhưng lúc này, tu vi trung cấp Võ Tướng thì đối phương lại chẳng để vào mắt, Tinh Quang giáp cũng bị đánh đến lõm vào, Thanh Minh kiếm thì lại bị vỡ một mảnh nhỏ.

Những kinh hỉ mà hắn chuẩn bị hoàn toàn bị đối phương phản ngược lại.

Đây rốt cuộc là ai cấp kinh hỉ cho ai?

Con mắt Lăng Tiêu trở nên đỏ rực, nộ khí công tâm khiến Lăng Tiêu ho ra mấy ngụm máu tươi, sau đó, Lăng Tiêu nhìn thấy Sở Nam thổ huyết thì cười một cách dữ tợn, hắn móc ra một nắm đan dược từ trong nhẫn trữ vật, sau đó nhét toàn bộ vào miệng, theo dược lực phát huy, gương mặt của hắn càng trở nên dữ tợn đáng sợ, hắn phải dùng một kích cuối cùng này.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy tình huống như vậy thì vội vàng hét lên:

- Đồ ngốc, đồ ngốc, cẩn thận một chút….

Sở Nam vẫn nhìn chằm chằm vào trọng kiếm, máu vừa rồi hắn phun ra vừa vặn vấy lên trọng kiếm, một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện, máu tươi không ngờ lại thẩm thấu vào trong. Sở Nam vô cùng ngạc nhiên, mặc dù lúc luyện chế trọng kiếm thì trọng kiếm cũng từng hấp thu máu tươi, nhưng đó là lúc luyện kiếm, tình huống có thể cho phép, thế nhưng lúc này trọng kiếm đã luyện chế xong, không ngờ vẫn có thể hấp thu máu tươi?

Điều này không khỏi khiến Sở Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chính vì thế Sở Nam lại ộc ra một búng máu lên trên trọng kiếm, quả nhiên không khác gì trước đó, máu tươi lại lần nữa bị thân kiếm hấp thu sạch, hơn nữa trong đầu hắn còn vang lên một âm thanh nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng hét của Tử Mộng Nhân càng ngày càng lớn, Sở Nam quay đầu lại liền thấy Tử Mộng Nhân ném đến một nắm đan dược, đồng thời hét:

- Đồ ngốc, đón lấy, nhanh ăn đi.

Tử Mộng Nhân vừa dứt lời thì Sở Nam đã tiếp lấy đan dược, vừa vặn đã nghe thấy Lăng Tiêu từ phía xa cuồng tiếu gào lên:

- Đã muộn rồi, muộn rồi, đi chết đi!

- Kim Nguyên Huyền Trảm, thức thứ mười một!

Lăng Tiêu hét lớn một tiếng, Đại trưởng lão ở trên đài cao đứng bật dậy, trong lòng cảm thấy bi thương, thầm nghĩ:

- Thức thứ mười một Lăng Tiêu còn chưa nắm vững, mạo hiểm như vậy, hậu quả cắn trả sẽ rất nghiêm trọng.

Lữ Dương Minh cũng cảm thấy giật mình, chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt ra tay cứu quan môn đệ tử của lão, chỉ có lão giả áo tím là vẻ mặt vẫn bình thản, tựa như không quan tâm đến tình huống trên lôi đài, dường như mọi chuyện đều nằm trong quyền kiểm soát của lão vậy.

Sở Nam thấy Lăng Tiêu vọt tới, hắn không chút do dự đem nắm đan dược nuốt xuống, hắn không muốn chờ người khác đến cứu mạng, người đáng tin nhất cũng chỉ có thể là chính mình.

Sở Nam cũng không hề triển khai thân hình, cũng không dùng tốc độ nhanh như chớp quần nhau với Lăng Tiêu.

Sở Nam vô cùng tỉnh táo, cầm kiếm đứng yên, quát lớn một tiếng:

- Khai Thiên thức thứ ba!

Lựa chọn của hắn vẫn là Khai Thiên vũ kỹ mà không phải là Loạn Phong Cương Trảm, bởi vì tại lúc này, đối mặt với một kích trí mạng của Lăng Tiêu, cần phải tung ra một kích tập trung toàn bộ nguyên lực, dùng Loạn Phong Cương Trảm để ứng phó thì không thích hợp.

Khai Thiên vũ kỹ mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Mà Sở Nam cũng liều mạng sử dụng bởi vì hắn vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ phiên bản biến dị của Khai Thiên thức thứ ba.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, trong lòng Sở Nam gào hét không ngừng:

- Bất kể là Kim nguyên lực, hay Thổ nguyên lực, thậm chí là Hỏa nguyên lực đều phải nghe lệnh ta, xuất!

Nguyên lực trong cơ thể Sở Nam tựa như có linh tính, phảng phất nghe thấy tiếng gào thét của Sở Nam, hay được đan dược dẫn phát, hoặc cảm thấy thời khắc sinh tử tồn vong, hoặc giả như hội tụ cả ba điều kiện nên Sở Nam đã cảm nhận được nguyên lực trong cơ thể từ lỗ hổng nho nhỏ nghe lời mà kích phát ra.

Ngay lập tức, toàn bộ trọng kiếm tản ra quang mang hoàng kim sắc, còn có quang mang thổ hoàng sắc, còn có quang mang tử sắc….

Nhìn thấy cảnh này, lão giả áo tím vốn vẫn luôn bình thản giống như mây trôi nước chảy cũng thình lình đứng bật dậy, hét lên:

- Ba thuộc tính! Thân thể tam thuộc tính!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất