Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1057: Sở

Mục đích của Sở Nam căn bản không chỉ có vậy, không chỉ muốn thông qua Trận Hồn để lấy một hai thứ trên người Vạn Trận lão tổ, ý đồ của hắn càng sâu hơn.

Trước hết, thứ vẫn còn trên người Vạn Trận lão tổ hơn năm ngàn năm, khẳng định không phải thứ đơn giản, hơn phân nửa là tồn tại cực kỳ khủng bố, ít nhất so với Vũ Hóa Phiến, Bát Tương Quân Kính và các Thánh Khí khác thì cường đại hơn rất nhiều.

Tiếp đó, những bảo bối trận pháp khủng bố, Vạn Trận lão tổ chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện giao ra, nhất định sẽ phản kháng, sẽ vùng vẫy, mà Vạn Trận lão tổ vùng vẫy bên trong trận pháp này chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng, thực lực suy yếu mạnh, như vậy thì an toàn của Sở Nam càng được bảo đảm hơn.

Cuối cùng, uy lực của Trận Hồn cũng sẽ tiêu hao, Vạn Trận lão tổ bị nhốt lâu như vậy vẫn không để Trận Hồn giết, từ đó có thể thấy được thủ đoạn của hắn không phải bình thường, Trận Hồn muốn giật đồ trong tay Vạn Trận lão tổ, chắc chắn sẽ trả một cái giá không nhỏ.

Từ điểm này, theo biến hóa của trăm vạn cỏ cây trước mắt có thể nhìn ra được. Uy lực của Trận Hồn yếu đi, đối với Sở Nam mà nói chính là trăm lợi mà không hại.

Sở Nam thân ở trong trận, còn chưa bắt đầu phá trận, chỉ dùng vẻn vẹn vài câu đã đạt được hiệu quả như vậy, quả thực không phải người thường có thể làm được.

Trong lúc suy nghĩ trong đầu Sở Nam vận chuyển cực nhanh thì cảnh vật trước mắt hắn lại biến hóa, cự mộc che trời lại lần nữa trở về nguyên hình, biến thành thảo mộc.

- Grào…

Cùng lúc đó, Vạn Trận lão tổ lại hét lên một tiếng điên cuồng:

- Tiểu tử…

Thanh âm lại lần nữa im bặt, hiển nhiên đồ vật của Vạn Trận lão tổ đã bị đoạt, mà Vạn Trận lão tổ có thể đã gặp phải cục diện cực kỳ nguy hiểm, cho nên mới khiến hắn ngay cả hét lên hết câu cũng không làm được.

- Vật này có thể làm thứ đặt cược không?

Thanh âm của Trận Hồn truyền đến, trong không trung trước mắt Sở Nam hiện lên một thứ giống như khối ngọc, Sở Nam cũng không nghiên cứu, lập tức nói:

- Đương nhiên là có thể!

- Được rồi, ngươi không phải muốn phá trận sao? Đến đây đi!

Trận Hồn lúc nói đến “Trận”, hoàn toàn không còn bộ dạng lúc trước, mà lộ ra một sự tự tin vô cùng.

Sở Nam không động thủ, ngược lại nói:

- Ngươi trước hết giao vật kia cho ta, ta sẽ phá trận!

- Dựa vào cái gì?

- Đó là đồ đặt cược, nếu ta không chết thì đồ đặt cược sẽ thuộc về ta, tất nhiên không có gì sai. Lại nói, nếu như vạn nhất ta chết đi, như vậy vật kia còn không phải lại trở về tay ngươi sao?

- Ngươi nói cũng hơi có lý!

- Ngươi không đưa cho ta, chẳng lẽ ngươi không dám, ngươi không có lòng tin giết ta?

Sở Nam lại lần nữa khích tướng, trong trận bỗng truyền đến tiếng rống giận dữ:

- Ai nói ta không dám?

Lập tức, thứ đồ tựa ngọc mà không phải ngọc trực tiếp bay thẳng đến tay Sở Nam.

Sở Nam bắt lấy thứ này, trong lòng không khỏi cảm khái:

- Trận Hồn này quả thật quá đơn thuần rồi, ngay cả đồ đặt cược cũng giao ra!

Vừa nghĩ vậy, Sở Nam liền ném thứ này vào trong nhẫn trữ vật.

Thế nhưng lúc này mới phát hiện thứ kia không thể ném vào…

- Không thể ném vào? Có sinh mạng tồn tại?

Lông mày Sở Nam không khỏi nhíu chặt, bởi vì hắn không cảm giác được thứ tựa ngọc mà không phải ngọc này có chút sinh mệnh nào, cho dù là loại đồ vật mà Sở Nam phóng đoán là “Kiếm Hồn” cũng không phải.

- Tại sao lại không thể bỏ vào chứ?

Sở Nam nghĩ như thế nào cũng không ra, lúc này, một tiếng hô đã gián đoán suy nghĩ của Sở Nam, Trận Hồn nói:

- Tiểu tử, mau phá trận, mau đến chịu chết! Ta muốn thắng trận đánh cuộc này!

Chữ “tiểu tử” trong lời của Trận Hồn tất nhiên là học theo Vạn Trận lão tổ.

- Bỏ đi, dù sao thứ ta không biết còn có rất nhiều, cứ giữ lại, ngày sau có cơ hội, tự nhiên sẽ biết.

Sở Nam thầm nghĩ, lại lấy ra Long gân, đem thứ này đeo lên cổ. Long gân chính là thứ cuối cùng mà Sở Nam lấy được từ trên người Huyền Hỏa Huyết Mãng, Long chi nghịch lân đã nát, Long nha cũng nát, chỉ còn lại Long gân.

- Xem cho kỹ đây, xem ta phá trận như thế nào!

- Hừ!

Trận Hồn hừ lạnh một tiếng, trăm vạn thảo mộc như thủy triều điên cuồng ập đến Sở Nam, lúc ập đến Sở Nam thì vô tận thảo mộc lại hóa thành Sở Nam, nâng quyền đánh đến, ánh mắt Sở Nam co lại, trong tưởng tượng của hắn, hắn sớm đã biết Sinh Tử Băng Hỏa trận này không chỉ đơn thuần là đại diện sinh hay tử đơn giản như vậy, mà biểu hiện ra rất nhiều hình thức, tình huống như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.

Vô số nắm quyền dày đặc nện đến Sở Nam, Sở Nam cũng vung quyền đánh ra.

Rầm rầm rầm rầm…

Vài tiếng nổ lớn vang lên giống như cuồng phong bạo vũ, nhất thời những thảo mộc kia bắn tung tóe thành mảnh vụn, rơi lả tả trong không trung. Nơi Sở Nam đứng đã trở thành một mảnh hoang vu, không còn một cọng cỏ nào tồn tại.

- Không… thể nào!

Trận Hồn Sinh Tử Băng Hỏa trận vang lên một tiếng kinh hô khó tin, chỉ nghe hắn nói:

- Trăm vạn thảo mộc này có thể so sánh với trăm vạn tinh binh, mỗi một cọng cỏ đều có bảy tám phần thực lực của ngươi, trăm vạn cọng cỏ có thực lực của ngươi, sao có thể không cản được một quyền của ngươi.

Tràng cảnh như vậy, cho dù là Vạn Trận lão tổ đang vô cùng suy yếu cũng không để ý đến đau đớn mà há hốc miệng, hiển nhiên một màn này đã nằm ngoài dự liệu của Vạn Trận lão tổ hắn, trong lòng không khỏi suy nghĩ:

- Càng lợi hại càng tốt, đợi lão tử thoát khỏi trận này, xem lão tử sẽ thu thập ngươi như thế nào…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất