Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 108: Tàng Thư Các

Sở Nam đến Tàng Thư Các, vừa muốn vào cửa thì ở ngoài cửa đã có một âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Đứng lại!

Sở Nam dừng bước, nhìn người vừa nói, một gương mặt lạnh lùng, nổi bật nhất là cái mũi, giống như mỏ ưng, trên mặt hắn có vài phần âm lệ. Thế nhưng, trực giác mách bảo với Sở Nam rằng tu vi của người này rất cao.

- Ngươi là ai?

- Lâm Vân.

- Chính là hạng nhất tỷ thí đấy sao? Đệ nhất nhân dưới 25 tuổi.

Còn không đợi Sở Nam trả thì nam tử mũi ưng đã nói thêm:

- Ta mặc kệ ngươi là hạng nhất hay là hạng bao nhiêu đi nữa, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, hạng nhất của ngươi trong mắt chẳng là cái thá gì cả. Đến Tàng Thư Các thì phải tuân thủ quy củ của Tàng Thư Các, nếu như xảy ra chút sai sót, hư hại hoặc mang bất kỳ vũ kỹ hay võ quyết gì ra ngoài, nhất định sẽ bị nghiêm trị!

Sở Nam vô cùng kỳ quái, hắn rõ ràng chưa từng gặp qua nam tử mũi ưng này, cũng không có cừu oán gì với hắn, thế nhưng những lời này của hắn phảng phất như tràn ngập thâm cừu đại hận vậy. Sở Nam cũng không quá quan tâm, vẫn bình thản bước vào bên trong.

Nam tử mũi ưng nhìn bóng lưng của Sở Nam, trong mắt hiện lên một đạo sát quang, khẽ lẩm bẩm:

- Vận khí cứt chó, không ngờ lại có thể tiến vào tầng sáu!

Trong lòng nam tử mũi ưng cảm thấy rất không công bằng, hắn mặc dù là người thủ hộ Tàng Thư Các, thế nhưng thực sự chưa từng được tiến vào tầng sáu lần nào, mỗi một tầng đều có một cấm chế, phải có lệnh bài tương ứng thì mới có thể tiến nhập.

- Đi đi, đến tầng thứ sáu đi, đến lúc đó sẽ khiến ngươi biết thế nào là đau khổ.

Nói xong, thân ảnh của nam tử mũi ưng cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Sở Nam tiến vào đại môn tầng thứ nhất, cảm thấy có gì đó ngăn cản hắn tiến vào, nhớ đến lời của Tử Mộng Nhân, hắn lấy lệnh bài ra, sau đó đi thẳng vào, Sở Nam thầm cảm thán sự kỳ diệu trong đó, khẽ lẩm bẩm:

- Đại lục này vẫn còn nhiều thứ mà ta không hiểu, thứ ta muốn học vẫn còn nhiều lắm, không trách được có người đến già vẫn còn học, mà quan trọng nhất chính là tăng thực lực của mình, khiến bản thân đủ cường đại.

Tầng thứ nhất của Tàng Thư Các đã có không ít người ở trong, mặc dù những gương mặt này thoạt nhìn rất quen, thế nhưng phần lớn thì Sở Nam đều không nhận ra, điều này cũng rất bình thường, lúc Sở Nam đến Thần Khí Phái thì không phải ở vách đá tại hậu sơn thì cũng ở trong động Cương Phong, ngoại trừ Tử Mộng Nhân và một vài người ra thì cũng chưa từng gặp qua những người khác.

Thế nhưng Sở Nam không biết rằng hầu hết bọn người kia lại biết hắn, mặc dù cuộc tỷ thí chỉ mới chấm dứt cách đây vài canh giờ, thế nhưng tin tức này đã sớm truyền ra, không ít người đều xì xào bàn tán:

- Đây không phải là Lâm Vân sao? Hạng nhất tỷ thí đấy.

- Đúng vậy, ta đã xem trận tỷ thí của hắn, tương đối dũng mãnh, chỉ có điều sao hắn lại đến tầng thứ nhất? Hắn hẳn phải ở tầng thứ sáu mới đúng chứ?

- Ai biết được, ta nếu như biết được thì ta cũng là hạng nhất rồi.

- Nghe Đại tiểu thư gọi hắn là tên ngốc, hắn không phải là tên ngốc thật chứ?

- Ngươi đã từng gặp tên ngốc nào lợi hại như vậy chưa? Ngay cả thiên tài như Lăng Tiêu sư huynh cũng bị hắn đánh thành tàn tật.

- Vậy tại sao hắn không đến tầng thứ sáu?

Đây quả là một vấn đề tuần hoàn khó giải đáp, nhưng trong ánh mắt của bọn chúng khi nhìn Sở Nam đều ngập tràn sự hâm mộ, đương nhiên còn có ghen ghét đố kỵ, ghen ghét tại sao vị trí cao nhất đấy lại không thuộc về bản thân.

Mà Sở Nam đều đem những nghị luận này quẳng sang một bên, không hề để ý đến, hắn đi về phía nam, chuẩn bị xem từ đầu, bắt đầu từ giá sách thứ nhất, càng lúc hắn càng hiểu rõ về thế giới của võ giả.

Tại một nơi tối tăm nào đó trong Tàng Thư Các, nam tử mũi ưng thì thào lẩm bẩm:

- Tên này có bệnh sao? Tầng thứ sáu thì không đi lại đứng ở tầng thứ nhất? Nếu hắn vẫn một mực đứng tại tầng thứ nhất thì phân phó của Đại trưởng lão làm sao hoàn thành đây?

Âm mưu mờ ám bên trong, Sở Nam cũng không hề biết, càng không biết Hàn gia gia cũng đã ở trong Tàng Thư Các tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến “Gió”.

Sở Nam đắm chìm trong một quyển sách, trước kia hắn cho rằng nếu không có kinh mạch thì vũ kỹ và võ quyết trên đại lục này đều không thích hợp với hắn, thế nhưng sau những ngày sống tại Thần Khí Phái này, đặc biệt là sau khi có kinh mạch đầu tiên, Sở Nam đã hiểu rõ một đạo lý, những thứ kia đều có thể tham khảo, có thể hóa thành thứ để bản thân sử dụng.

o0o

Lúc này, tại Trưởng Lão điện, lão giả áo tím đang ngồi tại thượng thủ, Tử Đông Lai ngồi một bên, Nhị trưởng lão và Lữ Dương Minh đều ở đó, duy nhất chỉ có Đại trưởng lão là không có ở đó.

- Lăng trưởng lão tại sao vẫn chưa đến?

Âm thanh của lão giả áo tím vẫn rất bình thản hỏi.

- Lăng trưởng lão nói rằng Lăng Tiêu bị trọng thương, tạm thời không đến được.

- Hừ.

Lão giả áo tím chỉ hừ một tiếng, thế nhưng ý tứ bên trong thì lại lớn hơn rất nhiều, chậm rãi nói:

- Vậy chúng ta thảo luận vấn đề trước.

Tử Đông Lai chợt nói:

- Không thể để Lăng gia rời khỏi Thần Khí Phái được, nếu không thì thực lực của Thần Khí Phái sẽ đại giảm, hơn nữa sẽ gặp phải không ít phiền toái.

- Không ai muốn vậy cả, nhưng không biết Lăng trưởng lão sẽ nghĩ như thế nào.

Nhị trưởng lão tiếp lời:

- Lâm Vân chính là một đệ tử có tiềm lực lớn nhất Thần Khí Phái, hơn nữa còn có ba thuộc tính, bước tiến ngày sau cũng không ai dám chắc chắn, nhưng cảm giác có thể nâng cao một phần thực lực của Thần Khí Phái, thế nhưng Lăng trưởng lão lại động sát cơ với hắn.

- Chúng ta đương nhiên không thể từ bỏ Lâm Vân, cũng không thể từ bỏ Lăng gia được.

- Đông Lai, vậy ngươi có ý kiến gì không?

- Đại sư bá, ta nghĩ hay là như vậy, để Mộng Nhân và Lăng Tiêu mau chóng kết hôn, như vậy có thể khiến Lăng gia biết chúng ta không có ý gì khác, hắn vẫn là một phần tử trọng yếu của Thần Khí Phái.

Lão giả áo tím chau mày, Lữ Dương Minh nhớ đến cảnh tượng đệ tử đắc ý của mình và Tử Mộng Nhân ở cùng nhau, trong lòng thầm thở dài một tiếng, lão giả áo tím chợt nói:

- Chúng ta bây giờ lâm vào cục diện khó xử như vậy đều bởi vì đặt địa vị của Lăng gia lên quá cao, cho rằng Thần Khí Phái thiếu mấy người bọn Lăng gia kia thì Thần Khí Phái sẽ diệt vong sao?

Tử Đông Lai có chút xấu hổ, trước kia đâu nghĩ sẽ xuất hiện những chuyện này, mà gã con trai trưởng của Lăng gia quả thật có bổn sự, Tử gia và Lăng gia lại có mối quan hệ thông gia, Tử Đông Lai cũng đem rất nhiều sự tình giao cho Lăng gia xử lý, vì vậy mới tạo thành tình hình bất diệu này.

- Được rồi, ngươi là chưởng môn, tiểu Mộng Nhân chính là con gái của ngươi, tự mình ngươi xem mà xử lý.

Lão giả áo tím không kiên nhẫn nói:

- Vấn đề thảo luận của chúng ta hôm nay đó là có nên phái Lâm Vân đến Đại hội giao lưu hay không?

- Hả?

Vẻ mặt Lữ Dương Minh tràn đầy nghi vấn, vội hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì nếu để ngoại giới biết được có một yêu nghiệt như vậy thì bọn họ tất sẽ có hai phản ứng, một là lôi kéo, hai là hủy diệt, nhất là Thiên Nhất Tông, trong lòng mọi người hẳn đều hiểu rõ việc này.

Mọi người nghe vậy đều trầm mặc.

Lã giả áo tím lại tiếp tục nói:

- Nếu không để Lâm Vân đến Thiên Nhất Tông thì hắn có thể an tâm ở trong Thần Khí Phái tu luyện, tài nguyên của Thần Khí Phái mặc cho hắn sử dụng, dốc lòng chỉ dạy, tận lực khiến hắn phát triển đến cảnh giới Võ Quân hoặc cao hơn, như vậy mới cho đi rèn luyện thì sẽ bảo đảm hơn vài phần.

- Thế nhưng, Đại hội giao lưu lần này không phải tầm thường, liên quan đến việc phân chia thế lực quản hạt, Lâm Vân chính là đại chiến lực, nếu như hắn không đi, tình huống của Lăng Tiêu bây giờ cũng không rõ, tình huống của Thần Khí Phái sẽ vô cùng bất lợi.

- Đây cũng chính là chỗ mâu thuẫn của ta….

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất