Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1095: Phẫn nộ quỷ dị

Nghe thấy câu trả lời của Sở Nam, tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, hiển nhiên đều không tin rằng tại đại lục Đồ Đằng này còn có người có thể đả thương Kiếm Thiên Quật, chỉ có điều mọi người cũng chạy theo sau Sở Nam.

Vài phút sau, Sở Nam đứng trên bậc thang chín ngàn mét, đứng dưới cung điện chữ “Thiên”, bên trong cung điện có một người đi ra, đồng tử Sở Nam chợt co mạnh lại, người thoạt nhìn tiên phong đạo cốt này chính là nam nhân trên tấm vải lụa mà Kinh Cức đã đưa cho Sở Nam.

Cũng chính là nam nhân bắt đi tỷ tỷ của Kinh Cức.

Là nam nhân tự xưng là trời.

- Phiêu Hồng!

Sắc mặt nam nhân kia có chút lo lắng, Sở Nam hoàn toàn không để lộ dấu vết, đồng tử co rút đã dần trở nên bối rối, vội vàng kêu lên:

- Nhanh…. cứu…. cứu Phiêu Hồng sư tỷ, Phiêu Hồng sư tỷ không xong rồi…

Nam nhân này nghe thấy lời nói của Sở Nam lại càng thêm lo lắng, không liếc nhìn Tôn Phong cải trang thành Sở Nam, mà chỉ vội vàng tiếp nhận Liễu Phiêu Hồng từ trong tay Sở Nam, trên tay lục quang lóe lên, nắm vào cổ tay của Liễu Phiêu Hồng.

Mấy giây sau, thần sắc lo lắng trên mặt nam nhân này đột nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến thành phẫn nộ, phẫn nộ tột đỉnh!

Sở Nam thấy rất rõ ràng, trong lòng thầm nói:

- Liễu Phiêu Hồng chẳng qua là mệt mỏi mất lực, mới dẫn đến hôn mê, tuyệt đối không nguy hiểm gì đến tính mạng, tên nam nhân này tức giận như vậy, thật sự có chút cổ quái, vô lý.

Nam nhân này cực kỳ tức giận, nhưng cũng đem năng lượng trong cơ thể mình rót vào trong cơ thể Liễu Phiêu Hồng, sau đó, lại lấy ra một viên đan dược, cho Liễu Phiêu Hồng nuốt, viên đan dược này mạnh hơn rất nhiều so với viên đan dược Tôn Phong cho Liễu Phiêu Hồng nuốt, Liễu Phiêu Hồng vừa nuốt xuống, một giây sau đã tỉnh lại, nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, vội vàng kêu lên:

- Sư phụ!

- Ngươi còn biết ta là sư phụ sao?

Nam nhân này càng tức giận hơn, Sở Nam càng cảm thấy kì quái.

Liễu Phiêu Hồng sững sờ ngây người, nhìn bộ dạng của nàng, có lẽ cũng không biết tại sao sư phụ nàng lại tức giận, vội vàng đứng dậy nói:

- Sư phụ, người nhanh đi cứu Thiên Quật sư huynh, Thiên Quật sư huynh đang bị tra tấn!

- Ngươi còn nhớ Thiên Quật sư huynh sao? Ngươi quên vi sư đã nói gì với ngươi sao?

Sự phẫn nộ của nam nhân này tựa hồ không làm sao biến mất được, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phiêu Hồng càng băng hàn vô cùng, Liễu Phiêu Hồng toàn thân chấn động, tựa hồ như nhớ ra gì đó, vội vàng quỳ xuống mặt đất, dập đầu nói:

- Sư phụ, không phải như người nghĩ đấy, ta là trúng độc của bọn hắn, ta mới... mới...

- Loại độc gì?

- Là một loại....một loại.. xuân….dược, ngay cả Thiên Quật sư huynh cũng không chống cự nổi, cho nên, ta mới...

Liễu Phiêu Hồng nói đến đây thì không nói được nữa, toàn thân run rẩy, nhưng sư phụ của nàng vẫn không hề giảm bớt tức giận.

Sở Nam cuối cùng cũng hiểu vì sao nam nhân này lại đột nhiên tức giận như vậy, thì ra là vì chuyện Liễu Phiêu Hồng thất thân, Sở Nam cũng có nghe nói đến chuyện Như Nhan dùng “xuân dược” lui địch, nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy nghi hoặc, hắn nghĩ:

- Tại sao sư phụ Liễu Phiêu Hồng lại quá bận tâm đến chuyện tấm thân nàng có trong sạch hay không?

Sau khi cảm thấy nghi vấn, Sở Nam bất giác lại nhớ tới tỷ tỷ của Kinh Cức.

Khi nam nhân này còn đang vô cùng tức giận, sau lưng chợt truyền đến một thanh âm có vẻ thâm trầm:

- Thương Hoành Sinh!

Thanh âm vừa dứt, một lão giả râu tóc bạc phơ, liền từ trong cung điện bước ra trước mặt Liễu Phiêu Hồng, trên khuôn mặt nặng nề đầy vẻ phẫn nộ.

Trong mắt Sở Nam hàn mang chợt lóe, thân thể nhẹ nhàng thối lui vào trong đám người, đồng thời thu liễm năng lượng trong cơ thể nhiều hơn, bởi vì hắn cảm giác được nguy cơ từ trên người lão giả râu bạc kia.

Chỉ thấy Thương Hoành Sinh khẽ xoay người, nói:

- Bái kiến Nhị trưởng lão.

- Chuyện gì cũng phải có chừng mực, chúng ta không chỉ có một Liễu Phiêu Hồng, còn có người thứ hai, thứ ba, rất nhiều Liễu Phiêu Hồng, nhưng nếu không còn Thiên Quật thì rất khó tìm lại, hơn nữa, lúc này cách ngày thi đấu cũng không còn nhiều, chúng ta tuyệt đối không thể để mất Thiên Quật.

- Vâng, Nhị trưởng lão.

Thương Hoành Sinh bề ngoài tỏ ra cung kính, nhưng Sở Nam lại thấy rất rõ, cơn phẫn nộ trong mắt Thương Hoành Sinh vẫn không hề tiêu tán, chỉ có điều ngại cường thế của Nhị trưởng lão, cố gắng đè nén xuống, chỉ thấy Nhị trưởng lão hỏi Liễu Phiêu Hồng:

- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thiên Quật lại bị tra tấn? Ai đã hạ thủ? Thiên Quật bây giờ đang ở đâu?

Nhị trưởng lão quả nhiên lo lắng cho Kiếm Thiên Quật, lập tức liền hỏi một đống vấn đề.

Liễu Phiêu Hồng vội vàng kể lại câu chuyện từ đầu chí cuối, khi Liễu Phiêu Hồng nói đến Ngọc Thỏ tộc là đệ nhất cường tộc của Đồ Đằng đại lục, Thương Hoành Sinh và Nhị trưởng lão đều có sắc mặt kinh hãi, Nhị trưởng lão bật thốt lên:

- Ngọc Thỏ tộc làm sao có thể trở thành đệ nhất cường tộc? Thần Binh tộc làm cái gì vậy?

- Thần Binh tộc gần như bị tiêu diệt rồi!

- Cái gì? Thỏ Ngọc tộc có thực lực cường đại như vậy từ khi nào.

Liễu Phiêu Hồng tiếp tục nói, khi nói đến đến Kiếm Thiên Quật chém ra đến ba kiếm thì mới phá trận, còn bị xuân dược bức chạy, Nhị trưởng lão cau mày rất chặt, cơn tức giận của Thương Hoành Sinh đột nhiên lại mạnh hơn, khi nghe đến Kiếm Thiên Quật tập trung toàn bộ thế lực của Đồ Đằng đại lục công kích Ngọc Thỏ tộc, muốn hung hăng đạp Ngọc Thỏ tộc xuống, Nhị trưởng lão lại một lần nữa nói chen vào:

- Thiên Quật làm tốt lắm, cho dù Ngọc Thỏ tộc cường đại thế nào, lần này cũng không có khả năng xoay chuyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất