Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1100: Diệt Thiên quyền

Thương Hoành Sinh trợn tròn mắt, một con thỏ có thể cất tiếng nói trong đầu hắn, chuyện này sao có thể chứ?

Thương Hoành Sinh thật sự không ngờ, thế nhưng nghe thấy lời nói của Tiểu Hắc, trong lòng Thương Hoành Sinh xuất hiện một độc kế, hắn vội nói:

- Có loại uy lực lớn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ngươi chờ đi, ta lấy cho ngươi.

Thương Hoành Sinh vội vàng lấy tất cả đan dược trong túi trữ vật mang theo ra, thầm nhủ trong lòng:

- Chế trụ con thỏ này trước đã, sau đó thông qua con thỏ này, có thể bắt được người kia, nếu như vậy thì ta lập được đại công rồi, cộng thêm đan dược ta luyện chế, vậy thì ta có thể….

Nghĩ đến đây, Thương Hoành Sinh lại sinh ra một tia oán khí:

- Đáng tiếc Liễu Phiêu Hồng lại phá thân, mất đi nguyên âm, ta còn phải đi tìm một nhân tài sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm mới được!

Thương Hoành Sinh ném mấy viên độc đan mà hắn dùng phương pháp đặc thù luyện ra lên không trung, Tiểu Hắc đồng dạng hút vào, cắn răng rắc răng rắc. Thương Hoành Sinh thấy Tiểu Hắc nuốt độc đan vào, trên mặt liền lộ ra dáng vẻ tươi cười, miệng đếm:

- Một!

- Hai!

- Ba!

Khi đếm tới “Ba”, Tiểu Hắc vẫn còn cắn, vẫn không có dấu hiệu ngã xuống, nụ cười của Thương Hoành Sinh dần dần biến mất, nhưng hắn không cam lòng tiếp tục đếm tiếp:

- Bốn!

- Năm!

- Sáu!

......

Sau đó, dáng vẻ tươi cười của Thương Hoành Sinh hoàn toàn mất hẳn, đổi thành sầu khổ, sau khi đếm tới “mười tám”, Thương Hoành Sinh tức giận quát:

- Tại sao ngươi còn chưa ngã xuống? Ngươi lẽ ra phải ngã xuống, phải sùi bọt mép, phải thổ huyết…..

- Mặc dù không ngon bằng của phụ thân luyện, nhưng cũng tạm được, ngươi còn nữa không?

Thanh âm trêu chọc của Tiểu Hắc lại quanh quẩn trong đầu Thương Hoành Sinh, Thương Hoành Sinh bất giác lùi về phía sau, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ….

- Không còn nữa sao? Nếu không còn nữa thì đừng trách ta không khách khí!

Tiểu Hắc xông đến, Thương Hoành Sinh rút ra một thanh kiếm đã tôi đầy độc, dùng một chiêu “Vạn tuyến Thiên Trảm” chém về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc điên cuồng gào lên, tiếng kêu gào thẳng kích vào trong trái tim Thương Hoành Sinh, lập tức khiến trái tim của Thương Hoành Sinh bị thương nặng, độc kiếm trong tay cũng bắt đầu lay động bất ổn, chính lúc này, Tiểu Hắc hạ xuống, trực tiếp đá bay độc kiếm kia, sau đó đẩy ngã Thương Hoành Sinh xuống đất, dùng chân dẫm điên cuồng...

Tiểu Hắc không dẫm chết Thương Hoành Sinh, vì Thương Hoành Sinh còn có hữu dụng, tỷ tỷ của Kinh Cức còn muốn tìm Thương Hoành Sinh!

Bên kia, thanh âm lồng lộn thê lương của Nhị trưởng lão đột nhiên rú lên.

Nhị trưởng lão kêu gào thảm thiết, thân thể đã bành trướng đến năm trượng, giống như một cự nhân đứng trước mặt Sở Nam, trên người tràn ra uy năng làm cho người ta sợ hãi, hào quang từ chữ “Thiên” bắn ra càng thêm nồng đậm, đồng thời bắt đầu xoay tròn, cưỡng chế tiến vào trong cơ thể Nhị trưởng lão, tựa hồ giống như đang tiến hành truyền lại năng lượng hào quang cuối cùng.

Tiếng gào thét và uy năng kinh người, kinh động đến Tiểu Hắc đang điên cuồng dẫm đạp Thương Hoành Sinh, Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn lên, lúc này đạp xuống một cước mạnh mẽ, khiến Thương Hoành Sinh ngất đi, thân hình lóe lên, đập ngã toàn bộ những kẻ đang muốn xông vào trong điện.

Sau đó, Tiểu Hắc lẻn đến bên người Sở Nam, còn chưa đợi Tiểu Hắc nói chuyện, Sở Nam đã nói:

- Tiểu Hắc, cứ để cho ta, ta có thể làm được, ngươi đi bảo vệ Thiên Điện, không thể để Thiên Điện bị phá hỏng, bên trong có thể có đường cho chúng ta trở về.

- Phụ thân, người phải thật cẩn thận.

Sở Nam nhẹ gật đầu, thân hình Tiểu Hắc vọt sang bên cạnh, Sở Nam biết rõ nếu Tiểu Hắc thi triển toàn lực, rất có thể còn lợi hại hơn hắn rất nhiều, nhưng Sở Nam cần chiến đấu như vậy, bản thân hắn chính là một người đề thăng thực lực trong thực chiến, võ đạo của hắn cần được rèn luyện trong nguy cơ, như thế, hắn có thể phát triển nhanh hơn, trở nên mạnh hơn. Sở Nam đến Đồ Đằng đại lục đã lâu như vậy, mấy tháng nữa là được hai năm, nguy cơ mà hắn gặp phải cũng chỉ có lần của Vạn Trận lão tổ, hơn nữa lần đó chủ yếu vẫn là đối trận.

Lần này mới thật sự là cơ hội ma luyện sinh tử chân chính!

Hơn nữa, Sở Nam nói cũng rất đúng, Thiên Điện thật sự cần phải được bảo vệ.

- Phụt!

Nhị trưởng lão lại thổ huyết, chữ “Thiên” không còn bắn ra hào quang lên người Nhị trưởng lão, thể tích của Nhị trưởng lão đã đạt tới bảy trượng, hắn nhìn Sở Nam ở phía dưới, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, sau đó vô cùng miệt thị nói:

- Ngày chết của ngươi đã đến rồi.

- Nghe thấy ngươi cười như vậy, ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Sở Nam bình thản nói, nhưng Nhị trưởng lão đương nhiên không nghe rõ, sau khi ngây người một lát, cười lạnh nói:

- Bây giờ ngươi mới chịu thua thì đã muộn rồi, ngươi có quỳ xuống đất cầu xin lão phu cũng vô dụng, hôm nay ngươi chỉ có một con đường, đó chính là đường chết!

- Chịu thua?

Bên khóe miệng Sở Nam xuất hiện một nụ cười mỉa mai, hắn lắc đầu nói:

- Nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta ngược lại có thể tha chết cho ngươi!

- Cuồng vọng!

Nhị trưởng lão gầm lên, cười nói:

- Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?

Không đợi Sở Nam trả lời, Nhị trưởng lão lại dùng ngữ khí vô cùng tự tin nói:

- Ta chính là trời!

Sở Nam lắc đầu:

- Ta thật sự không hiểu, tại sao có nhiều người thích làm trời như vậy, lẽ nào vì có thể bao quát thương sinh? Có thể tùy ý diệt sát vạn vật? Có thể nắm quyền sinh sát chúng sinh trong tay hay sao?

- Lẽ nào ngươi không muốn nắm giữ tất cả trong tay? Chẳng lẽ ngươi không muốn tùy tiện nắm giữ sinh tử của người khác? Lẽ nào ngươi không muốn làm tất cả mọi người thần phục dưới chân ngươi?

- Ta chỉ muốn bảo vệ người ta cần bảo vệ!

- Buồn cười, đúng là suy nghĩ thiển cận, chỉ cần ngươi có thể làm trời, tất cả mọi thứ như người thân, người tình đều có thể vứt bỏ!

- Nếu như vậy, thì làm trời làm gì?

- Lão phu không nói nhiều với ngươi nữa, ngươi yên tâm, lão phu sẽ để ngươi chết từ từ, để ngươi được thể nghiệm sức mạnh của trời, cho ngươi hiểu rõ người xúc phạm đến uy nghiêm của trời thì chỉ có con đường chết.

Nhị trưởng lão lại giơ trường kiếm lên!

Sở Nam vẫn còn nhắc đi nhắc lại:

- Làm trời có tác dụng gì? Làm trời có tác dụng gì......

Sau khi lẩm bẩm, trong thế giới tinh thần của Sở Nam bỗng nhiên xuất hiện biến hóa nào đó, “Tu La ngục” đã xoay tròn thành hắc động, hắc động đang cấp tốc vận chuyển, nhưng Sở Nam lại thấy rất chạm chạp, mỗi giây phút hắc động chuyển động đều giống như khắc vào trong lòng Sở Nam.

Quan trọng là loại ý vị mà hắc động biểu hiện ra bên ngoài, mang đến cho Sở Nam cảm giác miệt thị trời!

Không biết có phải vì ý niệm của Sở Nam ảnh hưởng đến hắc động, hay vì bản thân hắc động quỷ dị, Sở Nam giơ nắm đấm lên, không mang theo chút cảm tình nào nói:

- Nếu làm trời vô dụng như vậy, vậy thì phá trời, diệt trời.

Sau khi thốt ra câu nói này, ý chí của Sở Nam và ý vị mà hắc động biểu hiện ra hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, nhào nặn thành một thể, toàn thân Sở Nam sôi trào ý chí chiến đấu, khí thế đột nhiên tăng vọt, ngút trời.

Lực lượng súc tích trong nắm đấm của Sở Nam, Ngũ Hành nguyên dịch, sinh tử nhị khí, năng lượng thần bí, lôi điện, tất cả các loại năng lượng, không hề có bài xích, đồng loạt xoay tròn bên ngoài hắc động, hơn nữa, tần suất xoay tròn của hắc động đạt đến độ nhất trí với tần suất xoay tròn hắc động của “Tu La ngục”.

Nhị trưởng lão nhìn thấy Sở Nam giơ nắm đấm, lại một lần nữa cuồng tiếu, trong tiếng cười điên dại, tràn đầy ý tứ giễu cợt:

- Nắm đấm? Ngươi muốn dùng nắm đấm đánh bại lão phu? Đánh bại trời? Thật là buồn cười!

Nhị trưởng lão lại nhìn thấy trên khóe miệng Sở Nam xuất hiện nụ cười miệt thị, lửa giận, cũng chính là là “Thiên Uy” bốc cháy hừng hực, quát:

- Ngươi chỉ là một con sâu, con kiến, ngươi cũng dám miệt thị lão phu? Ngươi có tư cách gì miệt thị lão phu?

- Hủy diệt! Thiên Trảm!

Trường kiếm trong tay Nhị trưởng lão không lộ ra một chút hào quang và kiếm khí nào lại làm cho người ta cảm thấy Thiên uy cuồn cuộn.

- Ngưng hắc động chi ý, tiến hành diệt thiên, quyền này là quyền diệt thiên!

Sở Nam nói xong, đánh ra một quyền, hắc động dung hợp rất nhiều năng lượng hoàn mỹ, đánh về phía trường kiếm, thôn tính “Thiên Uy”, khi hắc động kích xuất, thân hình Nhị trưởng lão run rẩy, cảm thấy trong hắc động ẩn chứa uy năng lớn lao, nhưng nụ cười trào phúng của hắn vẫn không hề biến hóa, hắn tin tưởng, bất luận hắc động quỷ dị lợi hại như thế nào, dưới “Thiên Trảm” đều sẽ bị hủy diệt.

- Ầm!

Trường kiếm chém lên hắc động, hoặc là nói hắc động cắn nuốt trường kiếm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một luồng năng lượng vọt ra, phá tan tầng tầng bình chướng, lao ra thông đạo nối thẳng lên trên.

Nhị trưởng lão tràn đầy tự tin, nhưng lại ngây người sửng sốt.

Hắn nhìn trường kiếm trong tay mình đang vỡ vụn từng mảnh, nhìn thấy năng lượng “Thiên Trảm”, còn cả “Thiên Uy” đều bị hắc động quỷ dị kia nuốt chửng, trong khi hắc động kia không hề tán loạn.

Kỳ thật, Sở Nam cũng không chịu nổi, khóe miệng hắn cũng chảy ra máu tươi, trong cơ thể của hắn cũng có chấn động lớn lao, nhưng hắn nương theo thân thể cường hãn, nắm đấm tiếp tục hướng về phía trước.

Sụp đổ sụp đổ sụp đổ sụp đổ sụp đổ......

Toàn bộ trường kiếm văng tung tóe, ngay cả chuôi kiếm Nhị trưởng lão nắm trên tay cũng bị tiêu hủy.

Nhị trưởng lão mượn nhờ năng lượng của chữ “Thiên”, thi triển “Thiên Trảm”, đồng dạng cũng bị diệt.

Tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên không dứt, Thiên Điện ở sau lưng cũng bắt đầu lay động, Tiểu Hắc nhảy lên, phát ra hào quang ngũ sắc, bảo vệ Thiên Điện.

- Không thể nào! Lão phu là trời, ngươi chỉ là một con sâu cái kiến, làm sao diệt được trời?

Kết quả hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng, khiến Nhị trưởng lão điên cuồng gào lên như kẻ mất trí, trong tiếng gào, hai cánh tay khổng lồ giống như thanh kiếm chém xuống người Sở Nam!

- Nếu ngươi muốn làm trời như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Trường kiếm trong tay nhị trưởng lão bị vòng xoáy đánh trúng, bị lôi điện bổ xuống, bị Ngũ hành Vực oanh tạc thì giờ phút này đã xuất hiện rất nhiều vết rách, những vết rách này mặc dù rất nhỏ nhưng nếu nhị trưởng lão tiếp tục sử dụng nó, nói không chừng sẽ nở rộng ra hơn nữa.

Nhưng sau khi ngưng tụ ra cỗ năng lượng "Thiên" bàng bạc, đám vết nứt này không có khép lại mà còn khuếch trương ra, ánh lên trọng yếu vô cùng, trọng yếu đến mức quyết định một đường sinh tử. Điều này giống như một cây cầu có thể chịu hơn vạn cân, mà trên cầu lại có từng cái khe, tuy rằng không lớn nhưng cây cầu kia đột nhiên gánh chịu mười vạn cân, thậm chí là trên trăm nghìn cân thì những cái khe kia chính là điểm sụp đổ mấu chốt!

Vết nứt này Sở Nam tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, mà một chiêu Diệt Thiên Quyền kia lại nện trực tiếp lên chúng!

Cho nên, trường kiếm của nhị trưởng lão, vỡ!

"Thiên Trảm" chi uy theo đó cũng bị ảnh hưởng, bị phá huỷ đi, bị một cái hắc động trước nay chưa từng có thôn phệ.

Sau khi bản thân biến thành "Thiên" xong, lại thi triển sát chiêu cường đại nhất cứ như vậy bị người ta dùng một quyền phá huỷ, tâm thần nhị trưởng lão đã có chút tiếp cận điên cuồng rồi, hai tay sử như kiếm mà chém xuống.

Mặc dù nhị trưởng lão điên cuồng chém bừa như vậy nhưng uy năng chứa trong đó cũng tương đối sắc bén, có thể khiến cho kẻ khác phải thương nặng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất