Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1155: Phá tâm cảnh

- Chờ đến lúc ta ném ngụy Thần Khí này ra ngoài, tất cả mọi người, kể cả tiểu Hắc, Tiểu Nê Thu, đều nhằm hướng ngụy Thần Khí bay đi, đánh ra sát chiêu mạnh nhất của các ngươi!

Sở Nam lạnh lùng nói, lời vừa dứt tiếng một tiếng nổ vang lên.

- Phành…

Bạch lão đầu lần thứ ba nện xuống, Sở Nam cảm nhận cỗ uy năng va chạm này vô cùng chân thực, liền quát:

- Trận mở!

Đồng thời, Sở Nam cầm nghiên mực bằng đá đã quán chú "Pháp tắc" năm thuộc tính và sinh tử nhị khí ném về phía trước mặt, đồng thời mọi người cũng xuất ra sát chiêu của mình.

Ngay lập tức, Bạch lão đầu đang chuẩn bị nện xuống lần thứ tư, thoáng cái bị hút vào trong trận, vừa vào trận, khóe mắt liền giật mạnh một cái, cảm giác được nguy cơ, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một chữ “Bạo”.

Ngay sau đó, uy năng cực lớn như kinh đào hãi lãng ập về phía hắn, Bạch lão đầu điên cuồng gào thét, vội vàng lấy ra vòng vàng Thần Khí ngăn cản, ngụy Thần Khí phát nổ, toàn bộ năng lượng quán chú trong đó cũng phát nổ, thuận tiện cũng dẫn bạo những sát chiêu đang phóng đến.

Trong nháy mắt bạo tạc, mục quang Sở Nam liền mở lớn đến tối đa, hắn nhìn thấy quang điểm do năm loại màu sắc dung hợp trực tiếp xuyên qua lỗ hổng của vòng vàng Thần Khí, tiến vào bên trong cơ thể Bạch lão đầu.

Ngay lập tức, Bạch lão đầu hét thảm một tiếng, bạch y được nguyên lực ngưng tụ thành lại lần nữa vỡ tan, Bạch lão đầu thổ ra một ngụm máu lên vòng vàng Thần Khí, lập tức Thần Khí phát ra từng vòng tròn, đem thân thể Bạch lão đầu bao quanh, dù vậy, thân thể Bạch lão đầu ở bên trong vòng vàng cũng bị chấn động không ngừng, máu bắn liên tục.

- Lại là Ngũ Hành hợp nhất sinh dị biến!

Sở Nam không khỏi nghĩ tràng cảnh ở trong Thiên Trảm điện, năm "Vực" cùng bạo, mặc dù đang trầm tư, nhưng động tác trên tay Sở Nam cũng không chậm, trực tiếp điều khiển Diệt Nguyên Minh Đằng đang quấn quanh trên người Phong Dương quốc chủ bay thẳng về phía Bạch lão đầu, miệng hét:

- Bạch lão đầu, vừa rồi chính là kiện lễ vật thứ hai, bây giờ là kiện lễ vật thứ ba!

- Lão tổ tông, cứu ta…

Phong Dương quốc chủ hét lên, Bạch lão đầu toàn thân vốn được vòng vàng bảo hộ, nhưng vừa nhìn thấy Phong Dương quốc chủ bay đến, hắn liền để lộ một khe hở, bàn tay máu thò ra chộp lấy Phong Dương quốc chủ kéo vào, đồng thời cũng kéo theo Diệt Nguyên Minh Đằng tiến vào.

Ngay lập tức, Diệt Nguyên Minh Đằng liền quấn lên người Bạch lão đầu.

Điên cuồng thôn hấp…

Bạch lão đầu không nghĩ rằng Sở Nam nói giữ lời như vậy, vừa nện ba lượt liền thật sự cho hắn tiến vào. Càng không nghĩ rằng kiện lễ vật thứ hai của Sở Nam lại sắc bén như thế, cuồng bạo giống thiên nộ, giống như muốn đem hắn nghiền nát, cũng may là vòng vàng Thần Khí đã thay hắn cản phần lớn năng lượng, phần còn lại hắn vẫn có thể tiếp được. Chỉ có điều, dù thế nào thì hắn vẫn chút thương tổn, ngoài ra còn hao tổn một lượng lớn năng lượng.

Thế nhưng, trong uy năng khủng bố này không ngờ còn có một quang điểm nho nhỏ, quang điểm này không ngờ lại xuyên quả phòng ngự của vòng vàng Thần Khí, xuyên qua huyết nhục của hắn.

Lúc quang điểm tiến vào cũng không bạo tạc, không phá hủy huyết nhục của hắn, cũng không hủy diệt năng lượng trong cơ thể hắn, chỉ chạy loạn khắp trong cơ thể, giống như đang đi dạo hậu hoa viên xem phong cảnh.

Bề ngoài thoạt nhìn vô hại, nhưng điều này lại khiến Bạch lão đầu càng thêm lo lắng, Bạch lão đầu dùng nguyên lực của mình bao vây lấy quang điểm, muốn chặn nó lại, nhưng căn bản không ngăn cản được, quang điểm không chút ảnh hưởng, không chỉ nguyên lực không được mà "Pháp tắc" cũng không được, nên biết rằng "Pháp tắc" của hắn không phải là loại tầm thường.

Dưới tình huống này, Bạch lão đầu lại nhận được kiện lễ vật thứ ba, trong nháy mắt nhìn thấy Phong Dương quốc chủ, Bạch lão đầu liền choáng váng, thậm chí quên cả quang điểm trong cơ thể, mà cũng cùng lúc đó, Diệt Nguyên Minh Đằng liền điên cuồng quấn lên người hắn.

- Lão tổ tông…

- Ngươi không phải tu vi Võ Tôn đại viên mãn sao? Như thế nào bây giờ ngay cả tu vi Võ Hoàng cũng không phải?

- Mới vừa rồi…

Phong Dương quốc chủ nhìn thấy Diệt Nguyên Minh Đằng quấn lên người bổn đại Thiên Long, lập tức nghẹn họng, rồi sau đó cà lăm, cuối cùng không nói gì được nữa, Bạch lão đầu cũng cảm thấy không đúng, cảm thấy tu vi của mình giống như thác nước tràn về phía Diệt Nguyên Minh Đằng, lập tức nổi giận, độ cường hãn của Diệt Nguyên Minh Đằng so ra vẫn còn kém nhục thể Sở Nam, tự nhiên lập tức bị chấn nát bấy, ngay cả một sợi cũng không còn.

Thế nhưng, lần chấn động này cũng khiến cho Bạch lão đầu sững sờ.

Nên biết rằng tu luyện võ đạo càng về sau càng khó tá cấp, càng cần tích lũy nhiều, mặc dù hắn còn chưa phá được cảnh giới Võ Thánh đại viên mãn, nhưng chỉ trong vài giây vừa rồi thì ít nhất 30 năm khổ tu của Bạch lão đầu đã bị nuốt chửng.

Tu vi của Bạch lão đầu vốn đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh đỉnh phong, chỉ còn cách Võ Thần một bước nữa, hắn đã chuẩn bị trùng kích cảnh giới Võ Thần. Thế nhưng, một lần hút vừa rồi đã khiến cảnh giới Võ Thần cách xa hắn đến vài bước.

Những tu vi bị mất này, muốn thu trở về thì cũng không phải là vấn đề 30 năm, ít nhất phải tiêu tốt gấp hai thời gian, rất có thể là trên trăm năm, thậm chí vĩnh viễn không có khả năng chạm tay đến Võ Thần chi cảnh.

Bởi vì tâm cảnh của hắn đã bị phá rồi.

Một cơn phẫn nộ tột cùng giống như ngọn núi lửa bạo liệt, từ trong lòng Bạch lão đầu dâng lên, Bạch lão đầu hướng về phía Sở Nam mà quát:

- Tiểu tử, ngươi đã thực sự chọc giận lão phu rồi, phá tâm cảnh của lão phu, lão phu muốn dùng mạng của ngươi và của tất cả mọi người ở đây, cả nhà ngươi, cửu tộc ngươi, toàn bộ dân chúng của Thiên Tướng Quốc ngươi, tất cả đều phải trả giá vì tâm cảnh đại viên mãn của lão phu.

- Bạch lão đầu, năng lượng ngươi tiêu hao chắc không ít phải không?

Sở Nam giống như không nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo của Bạch lão đầu, nhàn nhạt nói, Bạch lão đầu khẽ giật mình, quả thực, vừa rồi hắn sử dụng Thần Khí lấy lực phá trận, hơn nữa còn bị Sở Nam phục kích hai lần, thực sự tiêu hao rất nhiều, cho dù hắn có là tu vi Võ Thánh đại viên mãn cũng không chịu nổi.

Bạch lão đầu hừ lạnh một tiếng, lấy ra một lo đan dược ăn vào, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, nói:

- Tiểu tử, ngươi nhầm rồi!

- Ồ…

Sở Nam bất động thanh sắc, còn nói thêm:

- Cho dù ngươi có thể bổ sung hơn phân nửa năng lượng thì đã sao? Phong Dương quốc chủ sẽ làm ngươi vướng tay, có một mối vướng bận như vậy, ngươi có thể xuất ra bao nhiêu thành thực lực đây?

Bạch lão đầu bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phong Dương quốc chủ, ánh mắt muốn lạnh bao nhiêu thì có lạnh bấy nhiêu, Phong Dương quốc chủ chỉ còn tu vi Võ Vương, lập tức toàn thân run rẩy, trong lòng dâng lên sợ hãi, nói:

- Lão tổ tông, là ta, ta là tôn tử của ngài, là tôn tử mà ngài yêu thương nhất, ta…

- Nếu không phải ngươi xuất binh đánh Thiên Tướng quốc, ta sa có thể chịu kiếp nạn như vậy. Nếu không phải tại ngươi, ta sao có thể tổn thất ba mươi năm tu vi. Nếu như không phải tại ngươi, Võ Thần chi cảnh mà lão phu sắp đột phá liền tuột khỏi tay. Ngươi phạm phải tội lớn như vậy, còn muốn liên lụy, khiến ta bỏ mạng sao?

Thanh âm của Bạch lão đầu càng lúc càng lạnh lẽo.

- Lão tổ tông, cứu mạng…

- Tôn tử của ta không phải chỉ có mình ngươi, chỉ cần ta còn ở đây thì Phong Dương quốc vẫn còn, mà ngươi, bây giờ chỉ là một phế vật không hơn không kém, cho nên, hãy vì ta, vì Phong Dương quốc mà tự tận đi!

- Lão tổ…

Phong Dương quốc chủ như thế nào cũng không nghĩ rằng xuất binh đến Thiên Tướng quốc lại bị trả thù như vậy, dẫn đến hậu quả như vậy, thậm chí Bạch lão đầu cũng trở nên tâm chí sắt đá, không đợi hắn nói tiếp thì đã vỗ một chưởng xuống đầu hắn, mạng hắn cũng kết thúc từ đó.

Xong xuôi, Bạch lão đầu lại nhìn chằm chằm Sở Nam, bước từng bước đến phía hắn, nói:

- Năng lượng, lão phu đã khôi phục. Vướng bận, lão phu đã giải quyết. Trận của ngươi, cũng không còn. Ngươi còn có thể lấy gì ra ngăn cản nộ hỏa của lão phu?

- Ha ha ha….

Sở Nam cười ha hả, Bạch lão đầu quát:

- Ngươi cười cái gì?

- Ta muốn giết ngươi, quá dễ dàng, chỉ nâng tay nhấc chân là đã có thể khiến ngươi tan thành mây khói rồi!

Lời Sở Nam nói là thật, ngọc bội cấp Tổ Bảo nhất định có thể đem Bạch lão đầu nổ đến thi cốt không còn, chỉ có điều, dùng ngọc bội này để giết Bạch lão đầu thì thực sự không đáng, Sở Nam muốn giữ ngọc bội này lại để đối phó với người càng lợi hại hơn, ví dụ như Võ Thần.

Đương nhiên, lời nói thật này ngoại trừ tiểu Hắc và Tiểu Nê Thu ra thì cũng không có ai tin, đám người Hứa Võ Thánh cũng giữ thái độ hoài nghi, Bạch lão đầu thì càng thêm khinh thường, lại bước ra một bước, quát:

- Lão phu ngược lại muốn xem xem ngươi có thể trong lúc nâng tay nhấc chân khiến lão phu tan thành mây khói như thế nào.

- Giết gà cần gì dùng đao mổ trâu? Dùng trận giết ngươi là đủ rồi!

- Trận? Ngươi còn trận sao?

- Bày trận!

Sở Nam mỉm cười, thốt ra hai chữ, đám người Hứa Mãnh và Công Dã Dương đều bị Sở Nam coi như trận tài, dưới sự khống chế của Sở Nam, tất cả đều đứng tại phương vị của mình, đem Bạch lão đầu vây vào giữa, Sở Nam cũng đứng ở phương trận thổ thuộc tính, tiểu Hắc thì đứng tại phương trận kim thuộc tính.

- Cái này là trận mà ngươi nói?

Bạch lão đầu khinh thường nở nụ cười.

Sở Nam lại nói:

- Cười đi, hãy cố tận dụng thời gian mà cười cho nhiều, bằng không lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội mà cười đâu.

Dứt lời, Sở Nam liền khởi động tàn trận da thú, đồng thời cũng khởi động Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận.

Ngay lập tức, một cỗ uy áp từ bốn phương tám hướng ập đến, Bạch lão đầu tế xuất vòng vàng Thần Khí ngăn cản, một cỗ uy thế lẫm liệt tràn ra đủ chống lại uy thế của Bạch lão đầu, trong lòng Bạch lão đầu lập tức dấy lên bất an mãnh liệt, lập tức không do dự nữa, quát:

- Ngươi muốn dùng trận giết lão phu sao? Lão phu sẽ tiêu diệt kẻ bày trận là ngươi trước!

Vừa hét xong, thân hình Bạch lão đầu và vòng vàng Thần Khí hợp làm một thể, giết thẳng đến Sở Nam.

Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận chính là lúc Thiên Nhất Tông bày bố cạm bẫy bức hôn Linh Vân, được Sở Nam đến cứu, trận chiến ấy cũng hung hiểm vạn phần, nếu không phải Sở Nam thân mang Ngũ hành thì tuyệt đối bị khốn sát trong trận rồi. Lúc ấy, Thiên Nhất Tông còn dùng 500 tên Võ Vương cao cấp và 500 tên Võ Vương sơ cấp, bày bố trận này, có thể thi triển công kích ngang cường giả Võ Đế.

Hôm nay, Sở Nam lại dùng sáu Võ Thánh cao cấp, một Võ Thánh trung cấp, thêm cả 35 Võ Tôn đại viên mãn, hơn nữa còn có tiểu Hắc, Tiểu Nê Thu, và chính hắn, tổng cộng là 45 tồn tại, lại lần nữa bố trí Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận.

So với con số một ngàn thì nhân số quả thực không đáng kể, nhưng tồn tại trong đó, yếu nhất cũng đủ đẻ quét sạch một ngàn cường giả Võ Vương ngày ấy. Mà địch nhân của Sở Nam lại là Võ Thánh đại viên mãn, còn là Võ Thánh đại viên mãn sử dụng Thần Khí.

Ngoài ra, bất đồng chính là Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận đã được Sở Nam cải biến, sử dụng người sống làm trận tài, từ một góc độ nào đó mà nói thì một ngàn người lúc trước cũng coi là trận tài, nhưng uy lực giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh được.

Ngay lúc Bạch lão đầu dung nhập bản thân và uy năng của vòng vàng Thần Khí giết đến Sở Nam, Sở Nam liền khống chế tàn trận da thú, đem toàn bộ u năng tập trung lại ngăn cản, thế đến của Bạch lão đầu lập tức dừng lại một chút, giống như bị hãm vào vũng bùn, thân thể như bị núi đè.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất