Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1197: Quần lang phệ hổ

- Ngươi đã nói là muốn đưa ta ra ngoài mà.

- Ta còn nói rằng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe lời ta.

- Chỉ cần ngươi cung cấp thứ này cho ta, ta sẽ nói được làm được.

- Cung cấp thứ này cho ngươi cũng không phải việc khó gì, ngươi muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu, nhưng ta muốn ngươi thật lòng nghe lời, nếu như
ngươi làm không được thì hãy thề đi, giống như huyết thệ của võ giả,
ngươi hãy lập một hồn thệ.

Thanh âm của Sở Nam rất tùy ý, Thủy Hồn lại lần nữa va vào thành giếng, dường như tâm tình của nó rất không bình tĩnh.

o0o

Cùng lúc đó, bên dưới Thần Lai Bộc Bố đã cạn khô đã có gần ngàn ngươi đem
đám người Thiên Nhiên, Minh lão tổ tông vây lại, trong ngàn người này,
mặc dù phần lớn đều là Võ Đế, Võ Tôn, nhưng Võ Thánh cũng không ít,
trong đó còn có Võ Thánh đại viên mãn.

Những Võ Thánh đại viên
mãn này có đến từ Tiên Thành thiên quốc, có đến từ Long Vũ thiên quốc,
thậm chí còn có đến từ Thần Vân thiên quốc, ngoại trừ ba đại thiên quốc
ra còn có Đan La thượng quốc, Vũ Vân thượng quốc,…

Vũ Vân thượng quốc trong mười tám thượng quốc tại Nam Xuyên châu, xếp hàng thứ nhất, còn Đan La thượng quốc xếp hàng thứ ba.

Cả đám người đều nhìn chằm chằm vào đoàn người Minh lão tổ tông, Tiên
Thành thiên quốc ở bên trong kích động, thổi bùng lên oán khí trong lòng mọi người, muốn đem đám người Minh lão tổ tông diệt sạch.

Nhìn
thấy loại tình huống này, Thiên Nhiên không hề lùi bước, nàng đã đáp ứng điều gì thì sẽ làm đến cùng, quan trong nhất là nàng cho rằng Sở Nam có thể hóa giải ân oán giữa nàng và tiểu đệ, khiến tiểu đệ có thể hòa
thuận với mình chính là tâm nguyện lớn nhất hiện nay của nàng, thậm chí
còn lớn hơn bước qua một bước cuối cùng kia.

-DG-: bước qua là thành Võ Thần.

Thiên Nhiên một tay vung lên, trên mặt đất xuất hiện một vệt nứt dài, nàng nhàn nhạt nói:

- Kẻ nào vượt qua khe nứt này, chết!

o0o

Bên dưới Thần Lai Sơn, Thủy Hồn vẫn không trả lời, đồng tử Sở Nam chợt mở
lớn, căn cứ theo lộ tuyến phương hướng Ngũ Hành nguyên dịch lưu động, Sở Nam mơ hồ cảm thấy bên trong "giếng" này ẩn chứa một trận pháp.

"Giếng" là vật dẫn, vật dẫn của trận pháp đó.

Bởi vì thần niệm không thể thăm dò cho nên Sở Nam không thể trong nháy mắt
hiểu rõ được tình hình của trận pháp, không thể nhìn thấy chân diện mục
của nó, vì vậy cho nên Sở Nam cũng không thể trong thời gian ngắn nghĩ
ra được phương pháp phá trận.

Sở Nam muốn bảo tồn trận pháp nguyên vẹn, cho nên sẽ không dùng lực phá trận.

Vì vậy, Sở Nam lại lần nữa đem Ngũ Hành nguyên dịch thẩm thấu, ba động,
nghiệm chứng, để nắm giữ toàn cảnh trận pháp, trận pháp như vậy không
thể có nửa điểm sai lầm, bằng không, đến lúc đó phá trận không được
không nói mà còn có thể đem đến cho Sở Nam vô tận phiền toái.

Cứ như vậy, thời gian tiêu hao hiển nhiên không ít, chỉ trong nháy mắt đã trôi qua ba canh giờ, Thủy Hồn có chút lo lắng nói:

- Ngươi không phải muốn cứu ta ra ngoài sao? Tại sao còn chưa động thủ?

- Ngươi còn chưa hạ hồn thệ, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?

Sở Nam không để ý đến nó, trong ba canh giờ này, năng lượng mà tiểu Hắc
thôn hấp cũng đã đạt đến số lượng khủng bố, tòa núi cuối cùng của Thần
Lai Sơn lay động, quả thực giống như đang thi triển thiên ma giải thể
vậy.

Chỉ có điều, bởi vì "giếng" còn tồn tại cho nên Thủy Hồn không bị diệt, đại sơn cũng không sụp xuống.

o0o

Điều này, Sở Nam biết rõ, nhưng Thiên Nhiên và đám người Minh lão tổ tông ở
bên trên lại không biết, số võ giả đến đây đã gần 3000. Ngoại trừ một số người không biết ra, ví dụ như Tiên Thành thiên quốc phụ trách việc
trảm sát đoàn người Sở Nam, Tam Vương tử bố trí kế hoạch quần lang phệ
hổ. Ví dụ như một số người của Long Vũ thiên quốc biết mục đích của Tiên Thành thiên quốc…

Đám võ giả còn lại đều cho rằng, thời gian bảo vật xuất thế sắp đến, Thần Lai Sơn mỗi lần rung động đều khiến nội tâm
của mọi người kích động hơn một phần, giống như chỉ cần Thần Lai Sơn
rung động một lần nữa thì dị bảo sẽ xuất hiện vậy.

Thế nhưng, một khe nứt sâu không thấy đáy lại ngăn trước mặt bọn hắn, câu nói của
Thiên Nhiên vẫn vang lên trong đầu đám võ giả, không có võ giả nào dám
làm kẻ đầu tiên đi thử, đặc biệt là một vài người nhận ra Thiên Quy và
Thiên Nhiên.

Người của Thần Vân thiên quốc cũng không lập tức
đứng ra cùng đám người Thiên Nhiên và Thiên Quy tập hợp, mà ẩn nấp bên
trong 3000 võ giả, tùy thời tương ứng.

Thế nhưng, khe nứt và
những lời nói kia có thể cản được bọn hắn ba canh giờ, nhưng lại không
ngăn được bọn hắn mãi, lúc đám võ giả nhìn Thiên Nhiên và đoàn người
Minh lão tổ tông bất mãn đến cực điểm, một tên võ giả của Tiên Thành
thiên quốc liền đứng ra hét lớn:

- Mọi người cùng nhau xông lên,
chúng ta có nhiều người như vậy còn sợ một nữ nhân hay sao? Bọn chúng đã chiếm vị trí đầu tiên, nếu như dị bảo xuất thế, nhất định bọn chúng sẽ
đoạt được, chúng ta ngay cả một phần cơ hội cũng không có!

- Đúng vậy, mọi người cùng nhau xông lên, ả còn có thể đem tất cả chúng ta giết sạch sao?

- Vì dị bảo, xông lên!

- Giết!

Chữ “giết” cuối cùng đã đem toàn bộ mọi người kích động, một đám người xông tới, dẫn đầu xông tới chừng hơn hai mươi người, hai mươi người này đều
là Võ Thánh, chỉ có điều vẫn không có Võ Thánh đại viên mãn, cho dù là
Võ Thánh cao cấp cũng chỉ có hai người. Hiển nhiên, những Võ Thánh này
đều là dùng để dò xét thực lực của đám người Thiên Nhiên.

Lúc bước chân của bọn hắn xông về phía trước, âm thanh của Thiên Nhiên lại lần nữa truyền ra:

- Giết không luận tội!

Âm thanh nhàn nhạt vừa dứt, đám người Minh lão tổ tông lại lần nữa ra tay
tàn nhẫn, Thần Khí trường kích vạch lên không trung, Kim Dương Thần
Trượng lóe lên rực rỡ, Thiết Thương Hùng gào thét, đem vạn sơn đánh
xuống, Tây Độc xuất ra ngàn vạn rễ cây, đám người Hứa Mãnh và Xương
Nguyên cũng xuất ra đủ loại công kích cường đại.

Không phải nghi ngờ, hai mươi tên Võ Thánh này cũng nối gót theo ba mươi tên Võ Thánh lúc trước, đều chết sạch.

Trảm sát vừa phát sinh liền chấm dứt, trên mặt đất chỉ còn lưu lại huyết
nhục thi cốt vụn, còn có hai mươi viên nguyên hạch của Võ Thánh, những
nguyên hạch này trước hết bị Minh lão tổ tông thu thập. Trận đồ sát này
liền dội cho đám võ giả đang kích động một chậu nước lạnh.

Đáng tiếc, chậu nước lạnh này cũng không thể dập tắt hoàn toàn dục vọng của bọn chúng.

Người mà Tiên Thành thiên quốc an bài lại lần nữa hét lên:

- Mọi người đừng sợ, những kẻ này đều cùng đường rồi, các ngươi xem, ánh
mắt bọn chúng tràn đầy mệt mỏi, năng lượng của bọn chúng đã không còn,
chỉ cần chúng ta dùng lực mạnh hơn chút nữa là có thể trảm sát được bọn
hắn, chưa nói đến dị bảo, chỉ riêng hai kiện Thần Khí trong tay bọn hắn
cũng đủ rồi, chỉ cần giết sạch bọn hắn thì Thần Khí sẽ là của chúng ta.

Lập tức, chúng võ giả bắt đầu nhao nhao nghị luận, ánh mắt liền nhìn chằm
chằm về phía hai kiện Thần Khí. Quả thực, hai lần đồ sát, đám người Minh lão tổ tông đều sát phạt ác liệt, nhưng đồng dạng, bọn họ cũng phải trả giá đắt, vốn năng lượng còn chưa kịp khôi phục lại càng tiêu hao mạnh,
thương thế lúc trước lại hiện ra, nếu không phải lúc trước Sở Nam quán
chú cho bọn hắn một ít sinh mệnh lực thì bọn hắn bây giờ e rằng ngay cả
giả bộ trấn tĩnh cũng không làm được.

Thiên Nhiên nhìn về phía
những kẻ khơi mào chém giết, trong mắt hiện lên lãnh mang, tên Võ Thánh
đại viên mãn dẫn đội Thần Vân thiên quốc nhìn về phía Thiên Nhiên, ý là
muốn Thiên Nhiên thoát thân rời đi, chỉ cần bọn họ muốn rời khỏi đây thì không ai có thể ngăn cản được.

Thế nhưng, Thiên Nhiên lại khẽ lắc đầu, còn đáp trả bọn hắn một ánh mắt.

Trong lúc trì hoãn này, đột nhiên một người quát lên:

- Các ngươi xông lên cho lão phu!

Người vừa nói là một Võ Thánh cao cấp, đối tượng mà hắn quát chính là đám võ
giả cảnh giới Võ Tôn, đám Võ Tôn này vốn định chiếm một chút tiện nghi,
thoáng chốc vẻ mặt liền biến thành tái nhợt, không cần nghi ngờ, lúc này xông lên thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là chết.

Ý đồ muốn đoạt được dị bảo, muốn cướp được Thần Khí, chỉ trong nháy mắt liền bị dập tắt, chỉ tiếc là đã muộn, tên Võ Thánh cao cấp liền quát:

- Các ngươi không lên, lão phu sẽ lập tức tiễn các ngươi lên đường.

Lúc đang nói, tên Võ Thánh cao cấp này nhìn về phía một tên Võ Tôn, quát:

- Lên cho lão phu!

Tên Võ Tôn này thoáng do dự, nhưng chỉ trong giây lát do dự này thì Hỏa
"Pháp tắc" của tên Võ Thánh cao cấp kia đã đem tên Võ Tôn thiêu rụi,
ngay cả xương cốt bụi phấn đều không còn.

- Các ngươi không lên thì kết cục của hắn chính là kết cục của các ngươi!

Tên Võ Thánh cao cấp mặt đầy hung uy quát, đám Võ Tôn này không còn cách
nào khác, chỉ đành tiến về phía trước. Một tên Võ Thánh làm như thế,
những tên Võ Thánh khác cũng hiểu ra mục đích của hắn, chính là muốn
dùng những Võ Tôn kia để tiêu hao năng lượng của đám người Thiên Nhiên,
đến cuối cùng thì nhất cử phá địch.

Bởi vậy, những Võ Tôn, Võ Đế, Võ Hoàng đến Thần Lai Sơn này đều gặp phải tao ương, tất cả đều bị ép
tiến về phía trước, chừng gần 3000 người, Tam Vương tử của Tiên Thành
thiên quốc nở nụ cười, còn nhìn thoáng qua phía của Long Vũ thiên quốc
và Thần Vân thiên quốc một chút, chợt nghi hoặc:

- Thần Vân thiên quốc đến đây làm gì? Còn cả người của Long Vũ thiên quốc, bắt lấy Minh
Vân Thế không phải là xong rồi sao, chẳng lẽ còn có chủ ý khác?

Phía trước, tràng cảnh chém giết đã bắt đầu, tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên không ngừng.

o0o

Dưới mặt đất, Sở Nam đang điều tra về "giếng" chợt nhíu mày, trong lòng hắn mơ hồ có một loại cảm giác kỳ lạ, thầm nghĩ:

- "Giếng" này cũng không phải là một loại trận tài, mà là một loại tồn tại giống như pháp bảo.

Sở Nam lẩm bẩm, hăn cảm ứng vô số lần tài chất liệu của cái miệng giếng
này, nhưng tuyệt đối không phải là tài liệu trân quý gì, chỉ là sơn
thạch rất bình thường, chính là sơn thạch của Thần Lai Sơn.

Thế nhưng, bất kể là ai cũng sẽ không tin thứ có thể đem Thủy Hồn vây khốn lại là một thứ tầm thường.

- Sơn thạch bình thường lại là pháp bảo lợi hại?

Trong lòng Sở Nam hiện lên một suy đoán kinh thiên, miệng giếng này là dùng
sơn thạch của Thần Lai Sơn tạo nên, như vậy cũng có nghĩa là sau khi có
người đến nơi này, mới luyện chế miệng giếng này, Sở Nam suy đoán đến
đây, liền thu hồi Ngũ Hành nguyên dịch, lại dùng quyền nện lên những sơn thạch xung quanh.

Không phải đánh vỡ, mà là cẩn thận tách ra
từng chút một, xác nhận không phá hỏng cái giếng này. Mất trọn vẹn nửa
canh giờ, một cái hố lớn phương viên gần 200 mét xuất hiện trước mắt,
miệng giếng chỉ chiếm phạm chừng 10 mét.

Giếng này không giống
giếng bình thường là sử dụng những khối đá hay gạch xếp chồng lên nhau,
mà từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, căn bản là một khối hoàn
chỉnh, chỉ có điều trên vách giếng còn có ba dấu ngón tay, ba dấu ngón
tay này rất lớn, so với ba ngón tay của Thiết Thương Hùng sau khi thân
thể bạo trướng còn lớn hơn vài phần.

Ba ngón tay đặt ngang trên vách giếng, đột nhiên, khiến Sở Nam cảm giác rằng ba đầu ngón tay này mới là miệng giếng.

Càng trùng hợp hơn là Sở Nam phát hiện trận pháp kia cũng nằm trong phạm vi ba ngón tay này.

- Trên vách giếng không quá bóng loáng, có chút thô ráp, dấu vết ba ngón
tay này cũng khiến người khác có cảm giác mất trật tự, có thể hóa gỗ mục thành trụ cột, hóa mục nát thành thần kỳ, người có thể lấy sơn thạch
bình thường luyện chế thành pháp bảo lợi hại như thế, tuyệt đối sẽ không để nó thô ráp như vậy, những dấu ngón tay cũng rất mất trật tự, trừ phi người luyện chế ra cái giếng này tính cách rất cổ quái, thích như vậy.
Còn có một khả năng đó chính là pháp bảo miệng giếng này là do hắn vội
vàng luyện chế ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất