Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1231: Kế hoạch Khôi Dương

Kể từ đó, đám người Minh lão tổ tông hiển nhiên vô cùng dụng tâm.

Võ Thánh đại viên mãn đối với lĩnh ngộ "Pháp tắc" càng sâu hơn, năng lượng bản thân lại càng lớn đến mức khó tưởng tượng, hơn nữa, nguyên khí phù
hợp với bọn họ trong thiên địa còn tự động tập hợp, dưới tình huống bình thường, cho dù vận dụng Thần Khí cũng có thể kiên trì một thời gian
ngắn. Cũng giống như Bạch lão đầu của Phong Dương thượng quốc, Sở Nam sử dụng đủ loại thủ đoạn để tiêu hao năng lượng của hắn, đến tràng chiến
đấu cuối cùng, Bạch lão đầu vẫn bộc phát ra năng lượng rất lớn.

Thế nhưng, lúc sử dụng "Pháp tắc" cùng giao đấu với Diệt Thiên Quyền của Sở Nam, đám người Minh lão tổ tông vẫn cảm thấy năng lượng không đủ, không chỉ không đủ dùng mà còn cảm thấy mệt mỏi, không chỉ mệt mỏi thân thể
mà tâm thần cũng mệt mỏi.

Thế nhưng, Sở Nam lại chưa từng nghỉ ngơi chút nào.

Tâm không mệt, thân thể mệt thì lại dùng sinh mệnh lực vận chuyển khắp toàn thân, sau đó lại tiếp tục tràng giao đấu.

Sở Nam mỗi ngày vung ra không biết bao nhiêu quyền, cũng giống như sao
trên trời, không ai biết được, nhưng đám người Thiên Nhiên đều biết, mỗi lần Sở Nam đánh ra một quyền đều là dùng lực lượng lớn nhất của hắn,
mỗi quyền đều dứt quát, vô oán vô hối, có chút mùi vị tìm đường sống
trong chỗ chết.

Năm người Minh lão tổ tông thay phiên thượng
tràng, về sau thì không thể đổi được nữa, Thiết Thương Hùng đang canh
giữ ba người nam tử đầu tóc rối bời cũng bị gọi đến, ngay cả Thiên Nhiên cũng cùng Sở Nam luyện tập…

Thiên Quy sau ba ngày quan sát, cũng không nói gì, nhưng trên mặt lại lộ vẻ kiên nghị, cũng đi tìm những Võ
Thánh khác rèn luyện, liều mạng rèn luyện. Thiên Nhiên nhìn thấy bộ dạng của tiểu đệ, trong lòng cũng mừng rỡ, sau đó lại nhìn Sở Nam mà nói:

- Ta lại thiếu ngươi một nhân tình rồi.

Đồng thời, trong lòng Thiên Nhiên cũng có nghi vấn giống như đám người Minh lão tổ tông:

- Hắn liều mạng như vậy là vì cái gì?

Sở Nam liều mạng như vậy là bởi vì càng muốn bộc phát tiềm năng ẩn chứa trong cơ thể hắn, hơn nữa còn là để trở nên mạnh mẽ hơn.

Tìm nhược điểm, xuất quyền, cảm nhận biến hóa của hắc động…

Cứ như vậy, buồn tẻ tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Thẳng cho đến bốn tháng sau, Sở Nam cảm thấy nếu cứ tiếp tục luyện tập như
vậy thì mức độ gia tăng thực lực sẽ ngày càng nhỏ, thậm chí là gần như
không có, vì vậy Sở Nam mới dừng lại.

Chỉ có điều, thu hoạch của Sở Nam cũng tương đối khá.

Bốn tháng, trọn vẹn bốn tháng khổ tu, đã khiến Diệt Thiên Quyền của Sở Nam
nâng lên một tầm cao mới, mặc dù còn chưa đến mức một quyền đánh phá
được "Pháp tắc" của Võ Thánh đại viên mãn, thế nhưng vẫn có thể đối
kháng được với "Pháp tắc" của bọn họ.

Điều này hiển nhiên khiến
đám người Minh lão tổ tông vô cùng chấn động, trong lòng càng sinh ra
hoài nghi liệu có phải bọn hắn đã luyện nhầm đường, thậm chí còn muốn
học hỏi kinh nghiệm của Sở Nam, học hỏi một quyền có thể đối kháng được
"Pháp tắc".

Đám người Minh lão tổ tông không biết rằng Diệt Thiên Quyền này bọn hắn căn bản không thể học được. Đường kinh mạch của Sở
Nam là do hắn tự tạo, bọn hắn không có, đan châu của Sở Nam, bọn hắn
không có, lực lượng đơn thuần của Sở Nam, bọn hắn không có, lôi điện tử
sắc của Sở Nam, bọn hắn không có, trải nghiệm của Sở Nam lúc bị hắc động thôn phệ, bọn hắn cũng không có…

Quan trọng nhất là cỗ ý chí nghịch thiên, bọn hắn càng không có.

Có thể nói Diệt Thiên Quyền chỉ có một nhà, không hề có bất kỳ nhánh nào.

Mà tích lũy hùng hậu của Sở Nam, cũng trong bốn tháng rèn luyện điên cuồng này, đã tấn thăng đến Võ Tôn đại viên mãn, đỉnh phong của cảnh giới Võ
Tôn, chỉ còn cách Võ Thánh một bước nữa, chỉ thiếu lĩnh ngộ về "Pháp
tắc".

Ngoài ra, Sở Nam còn tìm ra nhược điểm và nhìn thấu được
"Pháp tắc" của Võ Thánh cao cấp, còn "Pháp tắc" của Võ Thánh đại viên
mãn thì Sở Nam vẫn không thể nhìn thấu.

Hơn nữa, dưới tình huống
thần niệm của Sở Nam dù không phục dụng Bích Phù Vân Mị Chi mà vẫn có
thể tăng trưởng 30 mét. Sở Nam lại nhớ đến lúc ở trong Tinh Thần cung,
hắn thôn hấp thần niệm của mấy trăm người mà cũng không thể tăng được
quá 5 mét.

Điên cuồng luyện tập tạm thời dừng lại, Ngũ Nguyên Sơn mặc dù bị Sở Nam bày bố trận pháp, còn được chúng Võ Thánh liên thủ thi triển phòng ngự, nhưng Ngũ Nguyên Sơn cũng đã bị hủy không còn hình núi nữa, năng lượng của khu vực Ngũ Nguyên Sơn cũng trở nên cực kỳ nghèo
nàn.

- Bốn tháng rồi, không biết tình huống bên ngoài như thế nào.

Trong giọng nói Sở Nam lộ ra chiến ý nồng đậm, Thiên Nhiên nhìn đôi mắt Sở Nam càng sâu sắc, nói:

- Gọi Tương Hân đến kể một lượt, lúc đó sẽ biết thôi.

Sở Nam gật đầu, lại nói:

- Đi, chúng ta đi xem Tam Vĩ Hồng Hồ, cũng nên giải quyết những người kia rồi!

- Tu luyện thế nào rồi?

Sở Nam nhìn chằm chằm Tam Vĩ Hồng Hồ, ánh mắt lóe lên, một cỗ khí thế
không giận tự uy đột nhiên xuất ra, Tam Vĩ Hồng Hồ tiếp xúc với ánh mắt
của Sở Nam, tâm thần khẽ lo lắng, theo phản xạ có điều kiện mà quỳ sát
đất, vô cùng cung kính nói:

- Không phụ sự hi vọng của đại nhân, tu luyện không tệ, chỉ có điều…

- Chỉ có điều thế nào?

- “Mộng chi nguyên” kia dường như không được trọn vẹn, không có phần công pháp tiếp theo.

- Cứ như vậy trước đi, có cơ hội sẽ đưa thêm cho ngươi, bây giờ hãy đi xử lý những người kia trước.

- Rõ.

Tam Vĩ Hồng Hồ không có nửa phần dị nghị, đi theo sau lưng Sở Nam, Thiên
Nhiên cùng sóng vai đi với Sở Nam, cũng cảm nhận được khí thế của hắn,
trong lòng thầm nghĩ:

- Bốn tháng khổ tu cũng khiến cho cỗ bá khí của hắn dung nhập càng sâu vào trong cốt tủy rồi…

Một lúc sau liền đi đến nơi giam giữ ba người nam tử đầu tóc rối bời, ba
người nam tử đầu tóc rối bời lúc này muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu, trong mắt không hề có chút tia sáng nào, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, xương cốt lộ rõ, vết thương chằng chịt, khiến
người nhìn thấy mà giật mình, hình tượng của bọn chúng lúc này so với
lúc ở bên bàn đá trong Tinh Thần cung trò chuyện vui vẻ, giống như mọi
chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, quả thật là một trời một vực.

Nếu như đem ba người nam tử đầu tóc rối bời này ném lên đường lớn thì tuyệt đối không người nào cho rằng bọn họ là Võ Thánh đại viên mãn, là tồn
tại cao cao tại thượng…

Mà càng trọng yếu hơn đó là Thiết Thương Hùng ở bên cạnh còn nói:

- Nhanh nói cho gia gia biết, kẻ nào trong các ngươi muốn chết? Muốn chết thì nói nhanh, thịt lần trước ta ăn quả thật rất ngon, các ngươi hãy
thỏa mãn cho gia gia, dũng cảm một chút, lớn tiếng nói “ta muốn chết”.
Bằng không thì các ngươi hãy đánh cuộc với gia gia, đánh cuộc thử xem
gia gia có thể một chưởng đập các ngươi thành thịt vụn, có được không?

Nam tử đầu tóc rối bời run rẩy, nghe thấy lời Thiết Thương Hùng nói, bọn
hắn hoàn toàn không ngăn nổi run rẩy, bên trong đôi mắt vô thần dâng lên sợ hãi vô hạn, thật không biết trong bốn tháng qua, bọn hắn đã bị Thiết Thương Hùng tra tấn bi thảm như thế nào.

Sở Nam nhìn thấy bộ dạng của Thiết Thương Hùng, không khỏi mỉm cười, gọi:

- Chiến Thần.

- Lão đại, ngươi đã đến rồi.

Thiết Thương Hùng vội vàng nhảy dựng lên, kinh hỉ hét:

- Có phải là muốn nướng thịt không?

Vừa nói xong, ánh mắt to tròn của nó còn đảo qua người Tam Vĩ Hồng Hồ, Tam
Vĩ Hồng Hồ theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, tránh ra sau lưng Sở Nam.

Sở Nam mỉm cười nói:

- Ngươi đã lập đại công, muốn ăn bao nhiêu thịt sẽ có bấy nhiêu.

- Vẫn là lão đại tốt nhất.

Thiết Thương Hùng cười hềnh hệch đứng qua một bên, Sở Nam nhìn ba người nam
tử đầu tóc rối bời, tâm chí bọn hắn lúc này đã bị dày vò không còn lại
bao nhiêu, vì vậy lạnh lùng hỏi:

- Bây giờ các ngươi có nói hay không?

Ánh mắt sợ hãi của ba người nam tử đầu tóc rối bời lại trở nên kiên định,
Sở Nam thấy vậy cũng không hỏi nữa, lại kích phát ra Diệt Nguyên Minh
Đằng, Diệt Nguyên Minh Đằng vừa quấn lấy ba người, chỉ vẻn vẹn trong ba
giây thì tu vi Võ Thánh đại viên mãn đã tụt xuống, đương nhiên, điều này cũng không có quan hệ gì với thống khổ do tra tấn mà bọn hắn phải chịu.

Tu vi giảm xuống, ba người căn bản không hề có sức chống cự, chỉ trong
chốc lát, tu vi của ba người đã rơi xuống tận cảnh giới Võ Vương, màu
sắc của Diệt Nguyên Minh Đằng càng lúc càng đậm, còn mơ hồ phát sáng,
tia kiên định trong mắt ba người lập tức biến thành sợ hãi, đôi môi còn
mấp máy, dường như muốn nói:

- Tu vi, tu vi của ta…

Đúng lúc này, Sở Nam quát:

- Động thủ.

Lập tức, Tam Vĩ Hồng Hồ đứng trước mặt ba người nam tử đầu tóc rối bời, ba
cái đuôi màu đỏ khẽ lay động, Sở Nam rõ ràng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi
của ba người nam tử đầu tóc rối bời lập tức biến thành cung kính, cung
kính tuyệt đối, toàn thân giống như có lực lượng, thân hình giãy dụa,
quỳ xuống đất, thành kính nói:

- Tham kiến Thần thượng, kế hoạch
Khôi Dương đã thất bại, kính xin Thần thượng hãy trách phạt chúng ta,
chúng ta đã rơi vào trong tay người kia, hắn có bức hỏi chúng ta, chỉ có điều chúng ta không nói gì cả.

- Các ngươi làm rất tốt!

Thâm âm mềm mại đáng yêu của Tam Vĩ Hồng Hồ ngày đó đột nhiên bắt đầu trở nên uy nghiêm, hùng hậu.

- Vì Thần thượng mà cống hiến, cho dù chết cũng đáng!

….

Theo các câu hỏi của Tam Vĩ Hồng Hồ, ba người nam tử đầu tóc rối bời càng
ngày càng lộ ra nhiều tin tức, chừng nửa canh giờ sau, Tam Vĩ Hồng Hồ
mới nói:

- Các ngươi trước hết hãy nghĩ ngơi đi.

Ngay lập
tức, ba người nam tử đầu tóc rối bời liền ngủ say, thân hình gục xuống
đất, “phịch” một tiếng, lúc này tu vi của bọn hắn đã rơi xuống Võ Tướng, nếu thả ra Nam Xuyên châu thì bọn hắn chỉ là những người thường.

Thần sắc Tam Vĩ Hồng Hồ vẫn nhẹ nhõm như thường, dù sao thì ý chí của ba
người nam tử đầu tóc rối bời cũng đã bị sụp đổ, tu vi giảm mạnh, hơn nữa công lực của Tam Vĩ Hồng Hồ lại đại tiến, cho nên, Tam Vĩ Hồng Hồ mới
có thể đem toàn bộ ký ức của bọn hắn đọc hết, không hề có chút sai xót
nào.

- Cái gì mà kế hoạch Khôi Dương?

Thiên Nhiên dường như có chút dự cảm, liền nhíu mày hỏi, Tam Vĩ Hồng Hồ nhìn thoáng qua Sở Nam, Sở Nam nói:

- Không phải người ngoài, ngươi cứ việc nói đi.

- Rõ, Đại nhân.

Tam Vĩ Hồng Hồ sau khi tỏ vẻ cung kính mới giải thích:

- Dương trong kế hoạch Khôi Dương chính là chỉ Thiên Dương Võ Thần…

- Quả nhiên là thế, tên Thần thượng này thật lớn mật, nói tiếp đi, Khôi có nghĩa là gì…

- Trước hết chế trụ Phong công chúa, dẫn dụ Thiên Dương Võ Thần đến Vụ
Cấm Hải, sau đó đoạt lệnh bài, tiếp đó đem Thiên Dương Võ Thần luyện chế thành khôi lỗi (con rối)…

- Cái gì? Khôi lỗi?

Thiên Nhiên kinh hãi, Sở Nam cũng giật mình không nhỏ, thầm nghĩ:

- Đem Võ Thần luyện chế thành khôi lỗi, như vậy không phải gọi là cuồng, mà là điên rồi.

- Còn gì nữa không?

Thiên Nhiên nhanh chóng tỉnh táo lại, tràn đầy nộ khí hỏi, Tam Vĩ Hồng Hồ nói:

- Trong trí nhớ của bọn hắn còn nói rằng Phong công chúa là Dịch Âm chi
thể, nếu như có thể bắt được Phong công chúa thì tác dụng rất lớn.

Nghe thấy câu này, Sở Nam lập tức nhớ đến bản thân tại đại lục Đồ Đằng bắt
gặp được “Âm Lô đỉnh”, hàng lông mày không khỏi nhíu chặt, sự phẫn nộ
của Thiên Nhiên lại tăng thêm một tầng, Tam Vĩ Hồng Hồ tiếp tục nói:

- Bọn hắn không chỉ có kế hoạch Khôi Dương mà còn có kế hoạch Khôi Tiên
và kế hoạch Khôi Long, Tiên chính là Cực Tiên Võ Thần, còn Long chính là Viêm Long Võ Thần, chỉ là không biết bọn hắn áp dụng hai kế hoạch này
như thế nào…

- Thần thượng thật hay, nếu như kế hoạch của hắn
thành công thì tại Nam Xuyên châu này, hắn quả thật là Thần thượng của
thiên hạ rồi!

Thiên Nhiên nói xong, Sở Nam theo phản xạ có điều kiện chợt nghĩ:

- Thần thượng này dường như có chút bá đạo, dám đem cả Võ Thần luyện chế
thành khôi lỗi, chỉ e là tính toán này không chỉ riêng Nam Xuyên châu mà thôi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại hỏi:

- Thần thượng hình dáng như thế nào? Tên thật là gì?

Tam Vĩ Hồng Hồ lắc đầu nói:

- Trong trí nhớ của ba người bọn chúng, Thần thượng cho đến nay vẫn luôn
một thân hắc y, ngay cả đầu cũng che kín, trên mặt thì đeo một cái mặt
nạ, không ai có thể nhìn ra chân diện mục của hắn, càng không thể biết
được Thần thượng tên thật là gì, bọn hắn chỉ một mực gọi người đó là
Thần thượng.

- Ồ?

Sở Nam không khỏi nghi vấn, thầm nghĩ:

- Dám ra tay với ba Võ Thần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tu vi của
hắn hẳn cũng là Võ Thần, là Võ Thần chi cảnh, lại còn làm ra hành vi như vậy, quả thật có vài phần tác phong giống Đại Chu…

Sở Nam chợt nhớ đến hành vi của Đại Chu, lại nhìn bộ dạng như còn muốn nói của Tam Vĩ Hồng Hồ, liền nói:

- Còn gì cứ nói ra.

- Rõ, trong ký ức của bọn hắn, Thần thượng dường như còn có mục đích với Đại nhân.

- Với ta? Nói!

Sở Nam quả thật có chút kinh ngạc.

- Thần thượng của bọn hắn nói rằng Đại nhân có thể dùng lực lượng một
người hủy diệt một thượng quốc, lại có thể khiến Thiên Tướng vương quốc
khởi tử hồi sinh, là một nhân tại, cho nên mới để đám người Văn Phiến Tử dùng thủ đoạn thần phục Đại nhân, gia nhập vào tổ chức của bọn hắn…

- Nhân tài? Gia nhập vào bọn hắn?

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, còn nói thêm:

- Có phải là còn nói nếu như không thể khiến ta thần phục thì lập tức trảm sát ta hay không?

- Đúng vậy, Đại nhân.

Nụ cười lạnh trên mặt Sở Nam càng đậm, Sở Nam không khỏi nhớ đến tác phong hành sự của Văn Phiến Tử, lẩm bẩm:

- Xem ra bọn chúng muốn hạ mã uy ta trước, sau đó mới tiến hành kế hoạch
thu phục, chỉ có điều sự tình biến hóa quá nhanh, kế hoạch thu phục của
bọn hắn nhanh chóng biến thành trảm sát, không ngờ, cả hai kế hoạch đều
không thành công, bị ta phá hỏng. Xem ra, lần này ta đã kết thù với Thần thượng rồi, hơn nữa còn là thù lớn!

- Sở Nam…

Vẻ mặt
Thiên Nhiên có phần lo lắng, Sở Nam mặc dù rất cường đại, nhưng so với
Võ Thần thì lại kém hơn không phải chỉ nửa điểm, mà Thần thượng này lại
dám có mưu đồ với cả Võ Thần, nếu như ra tay với Sở Nam, Sở Nam làm sao
có thể thoát được?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất