Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 180: Đa tạ, tặng lễ

- Nếu ta không giao, ngươi sẽ làm gì?

Nhị chưởng quỹ trong Tứ Hải thương đội có thể xem như là chức cao quyền lớn, hiển nhiên đã dưỡng thành một thân uy nghiêm, hơn nữa vốn có đạt tu vi Võ Quân, chống lại một Võ Tướng như Sở Nam thì uy nghiêm càng nặng.

Mà cỗ uy nghiêm này không phải chỉ đến từ chính Nhị chưởng quỹ mà còn có tên cao cấp Võ Quân kia nữa, lúc trước Sở Nam nhìn chằm chằm vào hắn, một gã cao cấp Võ Quân như hắn hiển nhiên cũng cảm ứng được, cũng muốn biết tại sao mình đã ẩn tàng khí tức, ngay cả tên cường giả Võ Quân của Hung Thú bang cũng không nhận ra, vậy mà lại không qua mặt được một Võ Tướng, cho nên áp lực phát ra từ hắn càng lớn hơn.

Bị hai cỗ uy nghiêm bao phủ, Sở Nam lại không hề có chút dị thường, ngay cả con mắt cũng không nháy lấy một cái, cũng không biến sắc, chỉ nhàn nhạt nói:

- Ngươi sẽ giao.

Nhị chưởng quỹ nghĩ hàng trăm ngàn phương án Sở Nam có thể trả lời, ví dụ như nhận thua không nói gì thêm, hoặc nói một câu không biết trời cao đất dày như: “Không giao thì ta sẽ cướp”,…

Thế nhưng lại không ngờ Sở Nam sẽ nói như vậy, Nhị chưởng quỹ không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Tại sao?

Sở Nam nở nụ cười, còn chưa nói xong thì tên thủ lĩnh Hung Thú bang đã hướng về phía Sở Nam mắng:

- Xú tiểu tử, ngươi cũng không xem mình là cái thứ gì? Chỉ bằng vào ngươi đã muốn bắt lão tử, còn kém lắm, nếu không phải hôm nay lão tử trúng mai phục, nhất định phải chém ngươi thành mười khúc, ném vào rừng cho Ma thú ăn, sau đó bắt nữ nhân của ngươi trở về tùy ý lăng nhục, một người không đủ thì hai người, dù sao thì Hung Thú bang cũng có rất nhiều huynh đệ, nhất định có thể khiến nữ nhân của ngươi….

Tên thủ lĩnh Hung Thú bang không thể mắng tiếp được nữa, bởi vì Sở Nam đã nhảy đến trước mặt hắn, một tát vung ra, một tát này bị lửa giận bùng lên cực mạnh, một cái tát liền khiến cho hai hàm răng tên thủ lĩnh Hung Thú bang văng qua một bên.

Nuốt một búng máu, thủ lĩnh Hung Thú bang không ngờ lại nở nụ cười, nói:

- Trong lòng ngươi có phải rất phẫn nộ hay không? Biển giận ngập trời? Lựa giận ngút trời? Có phải rất muốn giết ta ngay lập tức hay không? Vậy thì ngươi giết đi, lão tử sẽ không nháy mắt lấy một cái nào, ngươi thử giết cho lão tử xem xem!

Thủ lĩnh Hung Thú bang rõ ràng thấy khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng vẫn rất kiêu ngạo, lớn tiếng mắng chửi Sở Nam, vũ nhục Tử Mộng Nhân, cách làm này chính là muốn chọc giận Sở Nam, để Sở Nam một kiếm giết hắn.

Bởi vì nếu không làm vậy thì hắn sẽ rơi vào tay Tứ Hải thương đội, hậu quả chính là sống không bằng chết, nói không chừng còn có thể bị ép hỏi ra một vài thứ không nên nói, tuyệt đối không thể nói!

Cho nên, tên thủ lĩnh của Hung Thú bang mới cố hết sức chọc giận Sở Nam.

Sở Nam lại càng không phải kẻ ngốc, thấy bộ dạng của hắn như vậy, lạnh lùng cười nói:

- Dám lợi dụng ta, sao có thể dễ dàng cho ngươi chết được?

Nghe nói như vậy, tên thủ lĩnh Hung Thú bang sững sờ, trong lòng cảm thấy lạnh buốt, lạnh thấu xương, không khỏi thốt:

- Ngươi nhìn thấu ta?

Sở Nam không trả lời, quay sang nói với Nhị chưởng quỹ:

- Nhị chưởng quỹ, người, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi, giao cho ngươi người còn sống, thế nào?

Sở Nam mặc dù không sợ Võ Quân, thế nhưng nếu cùng hai gã Võ Quân động thủ, trong đó còn có một tên cao cấp Võ Quân có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, lúc đó tình cảnh Sở Nam sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa hắn cũng không muốn bộc lộ hết tất cả những lá bài tẩy của mình.

Đây không phải là mong muốn của Sở Nam, cho nên hắn mới lui một bước.

Nhị chưởng quỹ nheo mắt lại, vừa rồi thân hình Sở Nam nhoáng lên vẫn còn hiển hiện trong mắt hắn, trong lòng thầm nhận định:

- Tiểu tử này chắc chắn không phải chỉ là một Võ Tướng đơn giản, còn những người bị hắn giết chết lúc trước nữa, loại vũ kỹ đó ta chưa từng được thấy, mới chỉ nghe lần đầu, không biết hắn học từ đâu, chẳng lẽ hắn là đệ tử của gia tộc hay đại môn phái nào ra ngoài thí luyện? Nếu thật sự là như vậy thì có thể tiếp xúc một chút….

Sau khi cân nhắc một phen, cảm thấy tên thủ lĩnh Hung Thú bang không thể trốn thoát được liền chuẩn bị đáp ứng, thế nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một trung cấp Võ Quân, là Nhị chưởng quỹ của Tứ Hải thương đội, nếu cứ như vậy mà đáp ứng thì sẽ bị người khác xem nhẹ.

Vì thế cho nên Nhị chưởng quỹ mới lạnh giọng quát:

- Niệm tình ngươi vừa rồi giết không ít cường đạo, người có thể giao cho ngươi, nhưng mười phút sau phải trả lại, hơn nữa còn phải sống, nếu như chết thì cũng đừng trách ta không khách khí.

- Đa tạ.

Sở Nam ôm quyền nói, tiếp đó nắm quyền lăng lệ trực tiếp nện lên người tên thủ lĩnh Hung Thú bang, nắm đấm vừa nện xuống, tên bang chủ Hung Thú bang liền cảm thấy như bị một tòa núi nhỏ ép xuống, sau mấy chục quyền, toàn thân tên thủ lĩnh Hung Thú bang đã rã rời.

Sau đó Sở Nam kéo lấy tên thủ lĩnh Hung Thú bang đó đến trước mặt Tử Mộng Nhân, để cho Tử Mộng Nhân xử lý, đi được nửa đường, Sở Nam mới dừng bước, nói với Nhị chưởng quỹ:

- Vì cảm tạ Nhị chưởng quỹ vừa rồi đã đáp ứng, tiểu tử sẽ dâng lên một món lễ vật quý cho thương đội!

Nhị chưởng quỹ vốn còn cảm thấy nghi hoặc, sau đó nhìn thấy kẻ dưới chân Sở Nam thì ánh mắt liền sáng lên.

Sở Nam quát một tiếng:

- Còn muốn tiếp tục giả chết sao?

Nói xong thì Sở Nam dùng lực đạp xuống, lập tức truyền đến âm thanh rú thảm.

Mà người phát ra tiếng rú thảm không phải ai khác, chính là tên dò đường lúc trước.

Sở Nam lúc trước nhìn thấy rõ ràng, tên cường đạo thi triển vũ kỹ hỏa hệ thoạt nhìn rất dọa người, thế nhưng tuyệt không đến mức lấy đi tính mạng, hơn nữa lúc tên dò đường ngã xuống đất thì ngọn hỏa diễm trên người cũng bị dập tắt.

Vì thế, Sở Nam kết luận tên này giả chết.

Mà tên này tại sao giả chết thì cũng không quá khó hiểu, người mật báo cho Hung Thú bang chính là hắn.

Tên dò đường nhìn Sở Nam, trong mắt lóe lên một tia oán độc, trên tay xuất hiện một con dao ngắn, nhằm về phía Sở Nam đâm tới, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, dưới chân tăng thêm lực lượng, lập tức khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như muốn trào ra ngoài, cánh tay cầm con dao ngắn cũng mềm nhũn.

Sở Nam dời chân đi, dẫm nát cánh tay của hắn, sau khi truyền đến tiếng xương vỡ vụn “răng rắc”, cánh tay của tên dò đường đã bị phế.

Tiếp đó Sở Nam lại xuất một cước, trực tiếp đá tên người hầu dò đường đó đến trước mặt Nhị chưởng quỹ, Nhị chưởng quỹ dùng một chân cản lại, cũng đồng dạng đem tên người hầu đó dẫm xuống đất, ánh mắt nhìn Sở Nam, trong lòng kinh ngạc không ngớt:

- Lực lượng của hắn thật lớn, để tiếp được tên người hầu này ta phải dùng đến bảy phần lực lượng, thế nhưng một cước này lại nhẹ vô cùng, Bắc Tề Quốc từ khi nào xuất hiện một nhân vật như vậy? Tuổi còn trẻ đã có cảnh giới Võ Tướng, hơn nữa tu vi so với Võ Tướng còn mạnh hơn rất nhiều.

Vì để che giấu sự kinh ngạc trong lòng, Nhị chưởng quỹ nghiêm giọng quát:

- Ăn cây táo rào cây sung, Tứ Hải thương đội ưu đãi ngươi, không ngờ ngươi lại đưa huynh đệ tỷ muội vào chỗ chết!

Sở Nam cũng không quản đến chuyện của người khác, đem tên thủ lĩnh Hung Thú bang ném đến trước mặt Tử Mộng Nhân, sau đó nói:

- Mộng Nhân, chỉ cần không lấy mạng hắn, tùy ngươi phát tiết thoải mái!

- Đồ ngốc, ngươi thật tốt.

Tử Mộng Nhân cười nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất