Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 184: Ma luyện, thù lao

Số lượng nguyên thạch và Thú hạch mà Sở Nam muốn đắt hơn 30 vạn Tử Tinh tệ.

Thế nhưng, Nhị chưởng quỹ cuối cùng cũng dứt khoát đáp ứng, chỉ yêu cầu Sở Nam đem Tiểu Mạc về Tứ Hải thương đội bình yên.

Thế nhưng đối với việc này Sở Nam lại trả lời “Không được”

Vừa muốn nguyên thạch lại muốn Thú hạch, rồi còn không muốn làm việc, Tiểu Mạc bĩu môi nói:

- Nhị bá bá, ta không đi theo hắn đâu, ta ở cùng với người.

Nhị chưởng quỹ cũng ngây ra, hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ý của ngươi là gì?

Sở Nam cười đáp:

- Tiểu Mạc do ông tự đưa về thì tốt hơn.

- Hả?

Nhị chưởng quỹ càng mơ hồ hơn.

Sở Nam nói:

- Nếu như các đồng ý, trả ta thù lao gấp đôi….

Thù lao gấp đôi? Tiểu huynh đệ, ngươi lật lọng!

Âm thanh của Nhị chưởng quỹ trở nên bất thiện, hắn cũng không có nhiều thời gian mà ở đây mặc cả với Sở Nam, Tiểu Mạc ở bên cạnh cũng chửi:

- Ngươi xem bọn ta là đám tiểu hài tử, muốn đùa giỡn với bọn ta sao?

- Ta còn chưa nói xong.

Sở Nam nghiêm túc nói:

- Thù lao gấp bội thì ta sẽ giải quyết giúp ông những tên cường đạo che mặt này, ông còn sống thì đương nhiên có thể tự mình đưa hắn trở về.

- Cái gì?

Trong mắt Nhị chưởng quỹ ánh lên vẻ khiếp sợ, ánh mắt sắc bén vô cùng tựa như muốn nhìn thấu Sở Nam, xem Sở Nam đến cùng có loại lực lượng gì mà dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, Tiểu Mạc ở bên cạnh im lặng không nói, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Sở Nam.

Tử Mộng Nhân ở sau lưng Sở Nam cũng không quan tâm đến những chuyện này, nàng còn đang suy nghĩ đến tin tức kinh thiên động địa kia.

- Ta nói ta có thể giúp ông giải quyết những tên cường đạo này, chỉ cần thù lao gấp đôi!

- Chuyện này là thật?

Nhị chưởng quỹ vội vàng hỏi.

- Đương nhiên là thật!

- Tốt, ta tin ngươi, chỉ cần ngươi có thể giết chết những tên cường đạo che mặt này thì thù lao sẽ tăng gấp đôi!

Nhị chưởng quỹ không do dự nữa, lập tức gật đầu đồng ý giống như Sở Nam đổi ý vậy. Trong nháy mắt Nhị chưởng quỹ suy tính rất nhiều, trước hết là uy phong của Tứ Hải thương đội, về sau đi con đường này sẽ an toàn hơn nhiều, tổn thất do hàng hóa của Tứ Hải thương đội bị cướp lúc trước còn nhiều hơn thù lao mà Sở Nam muốn. Tiếp đó đó vẫn là vấn đề kia, quan hệ thân cận.

Đợi đến khi Nhị chưởng quỹ gật đầu, Sở Nam quay lại nói với Tử Mộng Nhân:

- Mộng Nhân, ngươi ở đây đợi một chút, ta đi một lúc sẽ trở lại.

- Cẩn thận….

- Yên tâm đi….

Âm thanh Sở Nam vẫn còn quanh quẩn ở đây thì thân hình đã xông vào trong đám cường đạo che mặt.

Nhìn thân ảnh Sở Nam chuyển động, Tiểu Mạc lập tức hỏi:

- Nhị bá bá, hắn có được không?

Trong ánh mắt của Nhị chưởng quỹ liên tục bắn ra tinh quang, trầm giọng nói:

- Ta tin hắn có thể làm được.

Những tên cường đạo che mặt thấy một tên Võ Tướng xông đến cũng không để trong lòng, ngược lại còn mắng chửi:

- Lại thêm một kẻ ngu nữa, bằng vào một mình hắn có thể đấu lại chúng ta sao? Còn không tranh thủ bỏ trốn….

- Trốn? Trốn đi đâu? Chỉ có chết rồi thì chuyến này chúng ta mới thắng lớn!

Cũng có trách hai tên cường đạo che mặt này lại nói ra những lời như vậy, tất cả hộ vệ của Tứ Hải thượng đội đều liều chết chém giết, nhưng căn bản không ngăn được bước tiến của đám cường đạo che mặt này.

Đáng tiếc rằng bọn chúng đã tính toán nhầm, bọn chúng không biết rằng tên Võ Tướng đơn thương độc mã xông lên này sẽ mang đến những điều gì cho bọn chúng.

Sở Nam xông vào, vọt đến chỗ hai tên đang nói chuyện, nắm tay hắn phát ra kim quang rực rỡ, chuyển thân một cách quỷ mị, vượt qua sát chiêu của hai tên cường đạo che mặt đó, đồng thời nện ra hai quyền, giáng thẳng vào ngực hai tên vừa lên tiếng.

Lập tức, ngực của hai tên cường đạo che mặt liền lõm xuống, miệng tràn máu tươi, ánh mắt trở nên khiếp sợ, kẻ đần trong lời nói của bọn chúng chỉ dùng một quyền liền giải quyết bọn chúng xong.

Điều này…. Đến cùng ai mới thực sự là kẻ đần?

Sở Nam cũng không để ý đến bọn chúng, chỉ tùy ý vung quyền, căn bản không sử dụng vũ kỹ hay quỹ tích gì, chỉ có điều hai nắm quyền càng vung càng nhuần nhuyễn, tựa như nước chảy mây trôi vậy.

Chỉ trong nháy mắt đã có gần sáu tên cường đạo che mặt ngã xuống trước quyền của Sở Nam.

Thấy tình trạng này, khuôn mặt u sầu của Nhị chưởng quỹ lập tức biến mất, trái lại trở nên mừng rỡ, đột nhiên dặn dò Tiểu Mạc ở bên cạnh Tử Mộng Nhân, sau đó gia nhập chiến đoàn.

Sở Nam cũng không để đám cường đạo che mặt này vào mắt, mặc dù đều là Võ Tướng, nhưng phần lớn đều là Võ Tướng sơ cấp, Võ Tướng cao cấp không có bao nhiêu.

Thực lực như vậy chẳng khác gì một khối đá mài chất lượng, Sở Nam có thể tôi luyện vũ kỹ của mình càng tốt hơn.

Toàn bộ lực chú ý của Sở Nam đều đặt vào việc dung hợp Kim nguyên lực và lực lượng, nếu như lực lượng theo một quyền kích ra có thuộc tính sắc bén của Kim nguyên lực thì trong chiến đấu về sau càng kiếm được nhiều chỗ tốt hơn.

Hiện tại, tâm tình của Sở Nam chỉ có thể dùng hai chữ vui sướng để hình dung.

Sở Nam đương nhiên vui sướng rồi, đánh chết cường đạo có thể tôi luyện bản thân, hơn nữa còn có thể thu hoạch được nguyên thạch và Thú hạch ngoài ý muốn, tất cả đều là để chuẩn bị cho Hắc đản, hắn quyết tâm phải cho Hắc đản ăn thật no, để xem đến tột cùng sẽ trở thành thứ gì.

Ngoài ra, trên người những tên Võ Tướng che mặt này ít nhiều gì cũng có tài vật, Sở Nam tất nhiên không thể không để ý đến những tài vật đó rồi.

Đã có gần hai ươi tên cường đạo ngã xuống dưới quyền của Sở Nam, rốt cuộc thì đám cường đạo che mặt cũng phát hiện ra Sở Nam rất cường hãn, tên hán tử che mặt lập tức rống lớn:

- Vây hắn lại, cuốn lấy hắn, đừng để hắn giết qua đây….

Sở Nam dùng nắm quyền mở ra một đường máu, thông đạo hướng về phía tên hán tử che mặt.

Trong lòng tên hán tử che mặt kinh ngạc không ngớt, không ngờ trong Tứ Hải thương đội lại còn có một nhân vật như vậy. Tiếp đó lại nhìn về phía Nhị chưởng quỹ ở bên kia cũng đang giết lại đây thì lẩm bẩm:

- Nắm quyền của tên Võ Tướng kia dường như còn lợi hại hơn cả Võ Quân.

Thế nhưng, lúc này bọn hắn đã không thể lùi lại được nữa, việc mà bọn hắn có thể làm là tiếp tục chém giết, không phải ngươi chết thì ta vong, nếu như đào tẩu thì một bang sẽ gặp phải tổn thất rất nghiêm trọng, đừng nói là chỗ tốt, thậm chí là hơn một nửa Đao Kiếm bang sẽ suy sụp, danh tiếng mất sạch.

Nhìn Sở Nam rồi lại nhìn Nhị chưởng quỹ, tên hán tử che mặt cắn răng một cái, tay trái xách đao, tay phải rút kiếm, xông về phía Sở Nam, trong ý thức của hắn, Nhị chưởng quỹ kia dù sao cũng là một Võ Quân, còn Sở Nam chỉ là một Võ Tướng mà thôi.

Mặc dù Võ Tướng này có chút biến thái, nhưng có biến thái hơn nữa thì cũng chỉ là Võ Tướng mà thôi.

Mà Sở Nam cũng không biết rằng tên hán tử che mặt đang xông về phía mình, hắn lúc này đã tiến nhập vào một loại cảnh giới huyền diệu, ở trong cảnh giới này, mỗi một quyền tùy ý đánh ra đều phảng phất như hạ bút thành văn, vô cùng phóng khoáng tự nhiên.

Đến lúc tên hán tử che mặt đến gần Sở Nam thì liền hét lớn một tiếng, đao kiếm cùng xuất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất