Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1961: Có thể cướp đoạt kỳ ngộ?

Sở Nam giờ phút này khiếp sợ, khó có thể hình dung, quỹ tích lực sinh
mệnh của Túc lão qua bất cứ thứ gì đó tất cả đều có thể được nhớ rõ
ràng, tất thảy tư liệu gì đó trong lầu các không thể ghi chép kỹ như
vậy, hay nói cách khác, toàn bộ tư liệu trong lầu các ghi chép không
bằng một phần mười những gì Túc lão ghi nhớ.

Không chỉ có số lượng, còn có mức độ phức tạp và khó khắn.

Túc lão ghi nhớ, tiện thể so sánh với một thân cây, trong quá trình sinh
trưởng, phải nhớ kỹ nó hấp thụ bao nhiêu phần nước, còn có ánh mặt trời, không khí... Tất thảy đều nhớ kỹ hấp thụ nhiều hay ít, bao nhiêu hơi
nước, hơi nước dạng gì, ánh mặt trời mạnh hay yếu, không khí biến hóa
mỗi giây...

Như vậy, có thể nào không khiến Sở Nam không khiếp sợ?

Túc lão thấy ánh mắt Sở Nam, cười cười nói:

- Vì tiết kiệm lực sinh mệnh tiêu hao, điều này cũng có chút bất đắc dĩ,
nếu như ta sở hữu lực sinh mệnh vô hạn, không cần phải ghi nhớ? Hơn nữa, không chỉ có suy tính. Ngươi từng chứng kiến hai toán sư giao chiến
chưa? Vậy ngươi có thể sánh bằng bọn họ...

Nghe vậy, trong lòng Sở Nam dấy lên lòng hiếu kỳ, nhưng mà, Túc lão lại dừng lại không nói, ngược lại gian xảo cười, nói:

- Chờ tới khi ngươi tu luyện toán thuật, ngươi sẽ rõ ràng, vậy ngươi hiện tại có nguyện ý tu luyện toán thuật hay không?

- Được, ta chấp nhận, lời khuyên bảo của ngươi thành công.

Sở Nam thực sự có hứng thú, hơn nữa Túc lão nói hắn không có lực sinh mệnh hoặc là quỹ tích lực sinh mệnh tạ phiến thiên địa này, khiến hắn có
loại cảm giác nguy hiểm; hơn nữa ngược lại mà nói, trong vòng năm tháng
thật sự đủ thời gian để học một môn học thuật, như vậy xử lý hết việc
này, đi tìm Mộng Nhi và Linh Vân cũng dễ dàng hơn một chút.

Đương nhiên, Sở Nam rành mạch từng câu từng chữ, môn toán thuật này không
phải ai cũng muốn học, Túc lão dốc sức muốn dạy hắn, mục đích lớn nhất
chính là vì Đại Đạo Tông.

Thấy Sở Nam nguyện ý học, trong đôi mắt vẩn đục của Túc lão lé lên ting quang chói mắt, trong lòng thì thầm nói:

- Chờ hắn học xong toán thuật, thế giới này khẳng định càng thêm náo nhiệt.

Nghĩ tới đây, Túc lão lại mở miệng nói:

- Chúng ta không vội học toán thuật, trước hết hãy giải quyết chuyện
trong lòng ngươi, bằng, bằng không không tốt đối với việc tu luyện của
ngươi.

Sở Nam cười cười, trong lòng hắn nghi hoặc, không thể
quanh co nhiều như vậy, bất quá, Sở Nam muốn biết Tiểu Tử Chân chủ có
phải có mục đích khác hay không, nếu có, sẽ là mục đích gì? Kết quả, Sở
Nam miêu tả lại mảnh tràng cảnh trước kia, không một kẽ hở, tuy nói Hiên Viên Chi Cốt mẫn cảm như vậy, nhưng trước kia Tiêu Tử Chân chủ nói, đám người Xu Lão, Tiền Lỗi cũng nghe thấy được, hiển nhiên sẽ giấu diếm.

Sau khi Túc lão vừa mới nghe được một nửa, liền thu liễm dáng vẻ tươi cười, khuôn mặt toát lên vẻ ngưng đọng, sau khi Sở Nam nói xong, Túc lão trầm ngâm hồi lâu, lại nói tiếp:

- Ngươi hãy nói hình ảnh nàng xuất thủ cho ta.

Sở Nam lại cẩn thận nói ra cảm thụ trong lòng chính mình, Túc lão suy nghĩ hồi lâu, thì thầm:

- Hiên Viên Chi Cốt, trật tự khí tức, chẳng lẽ là vì ngươi...

Túc lão vừa dứt lời, Sở Nam lại hỏi:

- Vì ta?

- Hẳn là như thế, bằng không Tiêu gia tiểu thư không phải làm như vậy.

Túc lão tự nói với bản thân mình một hồi, sau đó quay đầu lại nói với Sở Nam:

- Sở công tử, số mệnh người bình thường trong giới thế tục, ngươi đã từng nghe qua?

- Uhm

Sở Nam không chỉ nghe qua, chính mình vẫn rất cảm khái đối với số mệnh,
thí dụ như nghịch mệnh, chính mình nắm trong tay một loại số mệnh.

Túc lão nói:

- Kỳ thực, từ mệnh trong số mệnh và lực sinh mệnh hoàn toàn không có quan hệ, số mệnh do trời định đoạt, nói cách khác quỹ tích lực sinh mệnh của mỗi người đã được định trước; về phần số mệnh, ngoại trừ số mệnh cả đời còn có thể lý giải là vận khí, có thể lý giải là kỳ ngộ, kỳ ngộ...

Sau khi nghe được hai tiếng " Kỳ ngộ, kỳ ngộ ", Sở Nam giật mình nhướng
mày, nghĩ tới cái gì đó, rồi lại không thể nắm bắt được, còn Túc lão
chằm chằm nhìn Sở Nam, dùng ngôn ngữ cực kỳ ngưng đọng nói:

- Nếu như ta dự tính không lầm, mục đích chân chính của Tiêu gia tiểu thư
chính là muốn giết ngươi, ngoại trừ vì ngươi không phải người Sở gia,
cũng chính là vì muốn đoạt vận mệnh của ngươi, muốn biến kỳ ngộ của
ngươi thành kỳ ngộ thuộc về nàng.

- Kỳ ngộ cũng có thể đoạt được?

Sở Nam lại kinh ngạc lần nữa, hắn cho dù có thể đoạt được tiền tài, đoạt
vật, đoạt năng lượng, tu vi, máu tươi, tính mạng, nhưng hết thảy so với
cướp đoạt kỳ ngộ, quả thực quá nhỏ bé; tu luyện tới bây giờ, Sở Nam lý
giải khá sâu sắc đối với kỳ ngộ, hắn không khỏi nghĩ đến nếu như chính
mình lần trước tại Long Giác Sơn không đoạt được kỳ ngộ, vậy còn chính
mình hiện tại sao?

Đáp án rất rõ ràng.

Túc lão trả lời:

- Kỳ ngộ hiển nhiên có thể bị cướp đoạt, nói cách khác, bất cứ dị bảo nào xuất thế chính là theo người nào đó xuất thế, trên người này cất giấu
bảo vật không khỏi bị người khác chém giết, đoạt được bảo vật cất giấu
trong người hắn, vậy dị bảo rất có thể sẽ thay đổi chủ nhân, cũng có thể nói là ngươi kia đoạt được kỳ ngộ.

Mặc dù nói lời này, nhưng Túc lão không hề qua loa nửa điểm, hắn lại nói:

- Nhưng kỳ ngộ Tiêu gia tiểu thư cướp đoạt, không phải đơn giản giống như lời ta vừa nói, hơn phân nửa nàng có bí pháp gì đó, nếu nàng thực sự
thành công, như vậy sau này kỳ ngộ vốn thuộc về ngươi, đều tăng cường
cho bản thân nàng.

Sở Nam trầm mặc, con đường tu luyện của hắn đi được càng xa, lại càng khiến hắn ham muốn, bởi vì tiếp xúc tới nhiều
bảo vật, Túc lão thấy vậy, thần sắc hắn ôn hòa, thoải mái nói:

-
Ngươi không cần quá lo lắng, kỳ ngộ không phải dễ đoạt như vậy, đặc biết đối với người kia, trong khi đó sẽ gặp rất nhiều chuyện xấu, bởi vì
đoạt được kỳ ngộ của người khác đồng thời còn cướp cả nhân quả của người nọ, trừ phi hắn có thể chặt đứt toàn bộ nhân quả của người nọ.

- Người khác có thể đoạt của ta, ta cũng có thể đoạt của nàng?

- Đúng vậy.

Túc lão gật đầu, thanh âm khôi phục trở lại bình thường, nói:

- Dưới bầu trời này, tuy nói võ giả phổ biến nhất, là trào lưu chủ yếu,
bất quá, nhưng cũng không ít cành nhỏ đốt cuối, ta nhớ rõ ràng trước kia còn có người dùng phương pháp tu luyện võ đạo làm trò cười xưng là Bách Bàng Môn, tam thiên tả đạo, không thể khinh thường mấy thứ này; chớ nói tu luyện toán thuật, ta còn từng gặp qua, có người chuyên môn tu luyện
phúc duyên phúc vận.

- Phúc duyên phúc vận, cái này là cái gì?

- Ta cũng không nghiên cứu cái này, cho nên, cụ thể là chuyện gì xảy ra
không phải quá rõ ràng, chỉ nghe nói là thiên địa công đức gì đó, ngươi
có thể lý giải thành thiện giả thiên báo, dù sao chỉ đạt tới trình độ
nhất định, bất luận tai họa dạng gì khi tới trước mặt nó đều phải né
tránh, sẽ không xâm phạm tới nó, còn có thể tạo phúc cho con cháu sau
này, phúc duyên vạn vạn...

- Cái này thật quá thần kỳ.

Sở Nam cảm giác được cái này còn thần kỳ hơn so với không gian trong cơ thể chính mình, Túc lão cười nói:

- Muốn tu luyện tới trình độ này từng bước từng bước không hề đơn giản,
nỗ lực khổ cực, thường nhân khó có thể tưởng tượng, dù sao muốn đạt được cái gì đó, sẽ cần phải nỗ lực, thậm chí nỗ lực đạt được lại trả cái giá gấp bội

- Uhm.

Sở Nam tràn đầy nhận thức đối với chuyện
này, hắn có thể khổ cực nỗ lực tới hôm nay, chỉ có bản thân hắn rõ ràng
nhất, Túc lão an ủi nói:

- Không nên quá ưu sầu, chỉ cần ngươi học được toán thuật, chuyện về Tiêu gia tiểu thư, không khó giải quyết.

- Hy vọng là thế.

- Đối với ngươi mà nói, toát thuật thực sự không khó.

Túc lão cười cười, lại giúp Sở Nam giảng toán thuật, hắn không giảng giải
rõ chi tiết cụ thể, chỉ để ý tới vấn đề trọng tâm, sau đó nói với Sở
Nam:

- Còn lại, ngươi hãy xem vài thứ ta đưa cho ngươi, chính mình có thể suy xét.

Sau đó, Túc lão giao cho Sở Nam vài thứ, liền rời khỏi Tuế Nguyệt Trận, Sở
Nam không đắm chìm vào toán thuật, tinh thần chợt tỉnh liền phóng Tiểu
Trận ra, khiến Tiểu Trận tan ra tiến nhập Tuế Nguyệt Trận.

Tuy
nói Sở Nam muốn hỏi Túc lão phương pháp bày Tuế Nguyệt Trận, Túc lão hơn phân nửa đã đáp ứng, nhưng Sở Nam suy nghĩ một chút, lại quên, Sở Nam
nói:

- Tiểu Trận, không nên tùy tiện động tới Tuế Nguyệt Trận,
chỉ cần hiểu rõ một chút kết cấu trận hình là được, đến lúc đó chúng ta
từ từ tính toán.

- Được, phụ thân.

Sở Nam cười cười, sau
khi nhìn Tiểu Trận tan biến vô hình, tạm thời để toán thuật gác lại một
bên, hắn hôm này tiếp thu rất nhiều thứ gì đó, muốn tiêu hóa một chút,
mặt khác, cũng nên xử lý đầu mãnh thú kia tại không gian bên trong cơ
thể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất