Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 207: Cực Dương Chân Hỏa, vô dụng

- Để mạng lại!

Tử Hỏa kiếm từ trên cao bổ xuống.

Lúc này, Sở Nam vẫn đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Tử Mộng Nhân nhìn bóng lưng cao lớn, trong lòng ngọt như mật, bất luận nữ nhân nào nhìn thấy người mình yêu mến đại triển uy phong, đại sát tứ phương thì trong lòng đều mừng rỡ không ngớt.

Mà, Nhâm Trùng ở một bên đang toàn lực khôi phục lại vô cùng kinh hãi, ngay cả Hoa Minh đang trọng thương thì sắc mặt cũng hoảng hốt tái nhợt, lão giả trong chỗ tối đang nặn tượng đất cũng thầm nhủ:

- Tiểu tử này, đến cùng muốn chơi trò gì? Cực Dương Chân Hỏa cũng không phải trò đùa!

Đã có vết xe đổ trước, Nhâm Trùng và Hoa Minh tuyệt đối không tin Sở Nam sẽ ngồi yên chờ chết, thế nhưng không nghĩ ra được vào thời điểm mấu chốt thì hắn sẽ dùng tuyệt chiêu gì đảo ngược tình thế, cho dù là tuyệt chiêu thì e rằng cũng không kịp.

Tráng hán cũng rất kinh hãi, càng thêm cẩn thận hơn, đồng thời vung Tử Hỏa kiếm càng nhanh hơn.

Kiếm còn chưa đến thì Tử Hỏa đã tràn xuống người Sở Nam.

Thế nhưng Sở Nam vẫn như cũ, không hề cử động.

Chỉ có tiếng cười từ trong ngọn lửa khuếch tán ra.

Cho đến lúc Tử Hỏa kiếm chém lên người Sở Nam thì Sở Nam mới vung quyền nghênh đón, ba mươi đạo quyền ảnh đồng thời nện lên một vị trí trên Tử Hỏa kiếm.

Một quyền, hai quyền, ba quyền….

Mặc dù lực lượng của Sở Nam tiêu hao rất nhanh, thế nhưng Sở Nam vẫn không dừng lại, tung ra hết quyền này đến quyền khác, mỗi một quyền đều sử ra theo Tam Thập Lục đạo quyền ảnh.

Tử Hỏa kiếm của tráng hán rõ ràng phẩm chất cao hơn Thanh Quang kiếm của Hoa Minh, cũng nhờ phẩm chất cao hơn, bằng không lúc này đã sớm gãy rồi.

Mặc dù Tử Hỏa Kiếm không gãy, thế nhưng tráng hán lại đau khổ không thôi, lực lượng khổng lồ như thủy triều, sóng sau mạnh hơn sóng trước tràn vào cơ thể hắn.

Tráng hán cảm thấy cánh tay giống như không nắm chắc được Tử Hỏa kiếm vậy.

Đúng lúc này, Sở Nam hét lớn một tiếng:

- Gãy cho ta!

Chứng kiến nắm quyền lớn nện đến, tráng hán kinh hãi, không chút do dự lui về sau, toàn bộ thân thể nhanh chóng thối lui.

Sở Nam cũng không thừa cơ xuất kích, ngược lại tản lực, hưởng thụ Cực Dương Chân Hỏa thiêu đốt.

Đương nhiên, thứ mà Sở Nam hưởng thụ chính là Cực Dương Chân Hỏa mà tráng hán kích phát ra, biến thành năng lượng của hắn, biến thành Hỏa nguyên lực của hắn, bản thân trải qua một lần đột phá nên Sở Nam hiểu rất rõ, Hỏa nguyên lực đồng dạng cũng tấn thăng lên cảnh giới Võ Quân thì nguyên lực cần thiết sẽ nhiều đến mức nào, Sở Nam đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Nếu như không phải đang ở trước mặt mọi người mà là trong rừng sâu núi thẳm, tại một nơi bí mật thì Sở Nam khẳng định sẽ không hấp thụ Cực Dương Chân Hỏa một cách đơn giản như vậy, hắn nhất định sẽ dùng “Hấp lực” hút sạch toàn bộ Hỏa nguyên lực trong cơ thể tráng hán.

Thế nhưng, tình huống lúc này không cho phép Sở Nam làm vậy, Sở Nam cũng không muốn bại lộ con bài tẩy của mình, bất luận như thế nào, có át chủ bài vẫn luôn tốt hơn.

Tráng hán bình yên thối lui, thấy Sở Nam không đuổi theo thì trong lòng mới an tĩnh lại, đồng thời mắng lớn:

- Quái vật, quái vật thật đáng sợ, lực lượng đúng là dọa người…

Mắng xong, mày kiếm dựng lên, lạnh nhạt nói:

- Ta cũng không tin ngươi không sợ Hỏa!

Nói xong, tráng hán vận chuyển nguyên lực toàn thân, một đảo hỏa diễm trực tiếp từ tay hắn bắn ra, vây quanh Sở Nam, còn tráng hán thì không ngừng duy trì đoàn hỏa diễm đó.

Đáng thương cho tráng hán không biết rằng Sở Nam không thừa dịp truy kích hắn chính là vì muốn đạt mục đích này.

Mà tráng hán lại càng không biết, lời nói Sở Nam có rất nhiều tuyệt chiêu lúc trước hoàn toàn là sự thật, Sở Nam có thể dùng Kim khắc Mộc, thân thể hắn có năm thuộc tính, đương nhiên có thể dùng Thủy khắc Hỏa, thêm trọng kiếm, Long nha, bao nhiêu vũ khí bí mật như vậy, không phải tuyệt chiêu thì là cái gì? Chỉ có điều tráng hán còn chưa đủ thực lực để bức Sở Nam xuất ra mà thôi.

Trong ngọn lửa, nụ cười của Sở Nam càng thêm tươi rói.

Trong lòng tráng hán buồn bực không ngớt, kỳ thật ba người hắn, Hoa Minh và Nhâm Trùng không muốn lấy mạng tên tiểu tử này, chỉ muốn cho hắn một bài học, muốn cho hắn biết đây là địa bàn của ai, sau đó bắt trở về, Ngũ thiếu gia muốn dùng người này.

Đáng tiếc, giáo huấn người ta không được lại còn bị hung hăng dạy dỗ một phen.

Tam đại Võ Quân đều bị thua.

- Vì sao Cực Dương Chân Hỏa không có tác dụng với hắn?

Tình huống trước mắt khiến mọi người đều nảy ra một nghi vấn, mà vấn đề này lại càng khiến cho tráng hán tức giận đến thổ huyết.

Đối với vấn đề này, mọi người đều có chung một đáp án:

- Chẳng lẽ hắn còn là Hỏa thuộc tính? Là thể chất Kim Hỏa song thuộc tính?

Bọn họ làm sao biết được Cực Dương Chân Hỏa không có tác dụng gì với Sở Nam, đâu chỉ đơn giản là có Hỏa thuộc tính.

Trong ánh mắt của ba tên Võ Quân đều tràn đầy kinh hãi, một Kim thuộc tính đã khiến bọn họ chật vật như vậy, lại còn thêm Hỏa thuộc tính nữa, không phải muốn lấy mạng bọn họ sao?

Hỏa diễm càng lúc càng nhỏ, Sở Nam chậm rãi bước về phía tráng hán, tráng hán theo bản năng lùi lại, Sở Nam thản nhiên nói:

- Đừng sợ, ta không đánh ngươi, ta đến giúp ngươi, xem ra lửa của ngươi bây giwof đã rất nhỏ rồi, thật là không thoải mái, ta có thể cho ngươi thời gian để ngươi nuốt một viên Hồi Nguyên Đan, khôi phục nguyên lực, sau đó tiếp tục thi triển, thế nào?

- Phụt….

Nghe Sở Nam nói vậy, ngụm máu tươi lúc trước tráng hán nhịn xuống rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà phun ra.

Ở trong chỗ tối, lão đầu nghe thấy lời nói của Sở Nam thì bức tượng đã hình thành cũng bị bóp vỡ do run rẩy.

Phản ứng của Nhâm Trùng và Hoa Minh lại càng không thể chấp nhận nổi, nguyên một đám trợn mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh, trong lòng vô cùng nghi vấn “Hắn đến cùng muốn làm gì?”

Sở Nam vẫn thản nhiên như cũ, thấy tráng hán không có động tĩnh gì, lại nói tiếp:

- Ngươi có phải không có đan dược không? Nếu không thì ta cho ngươi chút đan dược.

Chỉ một câu nói nhàn nhạt này, nhưng rơi vào tai của tráng hán lại là cực đại sỉ nhục, hắn dù sao cũng là một võ giả thiên tài, hôm nay không ngờ lại bị người khác tùy ý khi nhục, tráng hán hét lớn:

- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng, ta cho ngươi ngông cuồng, chờ đấy!

Vừa dứt lời liền lấy ra đan dược khôi phục nguyên lực.

Tráng hán tức giận, chỉ muốn đánh bại Sở Nam để rửa nhục, nhưng hắn quên mất rằng nếu hắn không tìm Sở Nam gây phiền toái thì Sở Nam việc gì phải đối phó với hắn?

Tất cả hết thảy chỉ bởi vì hắn đã quen cao cao tại thượng, cho rằng việc hắn khinh nhục người khác là bình thường, còn việc người khác khinh nhục hắn mới là đại sự, là chuyện không thể xảy ra.

Sở Nam không ngăn cản hắn, vẫn bình thản nói:

- Không vội, ngươi cứ từ từ, ta chờ ngươi.

- Phụt….

Lại phun thêm một ngụm máu nữa.

Mà Sở Nam lúc này đã xoay người lại, nói với Trùng Nhâm:

- Ngươi cũng áp chế được không ít rồi, như vậy đi, ngươi cũng nuốt Hồi Nguyên Đan luôn, cùng xuất thủ một lượt đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất