Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 389: Trảm nguyên sát!

Sau khi trầm mặc một lúc, Sở Nam liền lập tức đầu nhập vào tu luyện bộ Trảm Bí Quyết, hắn phải mau chóng tu thành thì mới có thể mau chóng đi tìm Thuỷ nguyên bổn tinh. Nếu không, Thuỷ nguyên bổn tinh bị người khác cướp mất, tất cả mọi thứ hắn làm từ trước tới giờ không phải là uống phí hết cả rồi sao? Hơn nữa, sau khi tìm được Thuỷ nguyên bổn tinh xong, hắn còn phải lập tức chạy tới Thiên Nhất tông nữa a.

Từ trong trữ vật giới chỉ hắn lấy ra một kiện bảo kiếm thượng phẩm, Sở Nam căn cứ vào Trảm Bí Quyết, mặc kệ tình huống của bản thân mà bắt đầu khoa tay múa chân.

Thượng phẩm pháp bảo đối với người khác mà nói tuyệt đối là một kiện pháp bảo trân quý phi thường, nhưng đối với hắn mà nói, chuôi kiếm này thật sự là quá bình thường rồi...

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhoáng cái trôi đi.

Trên Băng Viêm đảo, bởi vì Thiên Nhất tông xảy ra sự tình ngoài ý muốn cho nên lối vào Băng Viêm đảo đã không có người phong toả nữa, số người trên đảo theo đó mà gia tăng nhanh chóng, đông đến tây, từ tây đến bắc, tới tới lui lui toàn người là người đang ra sức tìm kiếm nhưng lại không hề phát hiện ra chút tung tích nào của Thuỷ nguyên bổn tinh. Bọn hắn một mực tìm kiếm nhưng ngoại trừ băng sơn lô nhô, đỉnh băng hình thù kỳ quái ra thì còn lại là những loại thực vật ương ngạnh sinh sống ở trên đảo.

Trên mặt băng không tìm được thu hoạch gì, không ít người liền đào xuống mặt băng ba bốn thước, càng có người cho rằng dưới những cây cao chọc trời kia chắc hẳn phải được hấp thụ được rất nhiều nguyên khí, từ đó mà bắt đầu truy tìm Thuỷ nguyên bổn tinh dưới gốc cây...

Bởi vậy, bọn hắn huỷ diệt đi hết cây này tới cây nọ trên đảo, lại một mực đào sâu xuống dưới tìm kiếm Thuỷ nguyên bổn tinh, tìm kiếm dục vọng, hi vọng.

Cây không bị đào thì không nói, những chỗ bị đào lại xuất hiện những cái khe nước, hạp cốc chi địa.

Vô Không lão tổ đã ở trên đảo lo lắng tìm kiếm rất lâu nhưng hắn không có đi đào cây khoét hố mà tìm kiếm, hắn chỉ một mực dạo khắp nơi trên đảo tìm kiếm, kiểm tra địa mạo sông băng. Một bên hắn tìm kiếm Thuỷ nguyên bổn tinh, một bên lại nghĩ tới sự tình phát sinh ở cửa vào, theo trực giác của hắn, chuyện này chỉ có Tôn chủ hắn mới làm được, bởi vì lúc trước Tôn chủ đã từng nói sẽ có ngày diệt Thiên Nhất tông.

Nghĩ tới đây, Vô Không lão tổ thầm run rẩy hai cái.

"Là trung giai Vũ Vương a! Cho dù ta gặp phải thì chỉ có nước bỏ chạy, ngay cả Tôn chủ cũng phải giấu mình đi a!"

Suy nghĩ xong, Vô Không lão tổ trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn không thôi, hắn may mắn là đã giao ra tinh huyết cho Tôn chủ, theo Tôn chủ, tôn Tôn chủ làm chủ nhân.

"Ta phải nhanh chóng tìm cho ra Thuỷ nguyên bổn tinh một chút, lập được đại công, đến lúc đó theo như tính toán của Tôn chủ, Tôn chủ sẽ tuyệt không bạc đãi ta."

Về phần tìm kiếm Khương Vũ Vương cùng đám đệ tử mất tích, khuôn mặt của hắn u sầu ngày càng đậm, trong nội tâm ngày càng lo lắng thêm, càng ngày càng hoảng hốt...

Ngày đó, tất cả đệ tử Thiên Nhất tông tham chiến, tất cả đều bị oanh thành bột phấn, mà thi thể của Khương Lập lại đang nằm trong giới chỉ trữ vật của Sở Nam, bọn hắn làm sao có thể tìm được đây?

Tin tức truyền về sơn môn Thiên Nhất tông xong, Thiên Nhất tông liền phái đi một cao giai Vũ Vương khác, chuyện này cho thấy quyết tâm của Thiên Nhất tông tới mức nào, nhất định phải đem người nọ bắt được, sau đó liền áp giải về sơn môn.

Còn đầu sỏ gây chuyện Sở Nam lúc này thì vẫn còn đang ở trong băng động một kiếm tiếp một kiếm "xoát xoát" chém lên mặt đất lưu lại mấy vết kiếm, một kiếm tiếp một kiếm không chút khe hở, như lưu thuỷ hành vân, kiếm ảnh trùng trung tràn ngập toàn bộ băng động, băng động thoáng cái phảng phất như trở thành kiếm giới!

Đột nhiên, kiếm đột nhiên dừng lại, sắc mặt Sở Nam ngưng trọng, trong miệng thốt ra hai chữ:

- Không đúng!

Hắn nhíu mày suy nghĩ một chốc rồi lại lần nữa huy kiếm lên, ngay thời điểm bóng kiếm liên miên xuất hiện, Sở Nam lại ngừng lại, nói:

- Một kiếm này chém ra, không thể hoàn toàn chém đứt nguyên lực...

Lại cân nhắc, lại múa kiếm, lại dừng lại...

- Không đúng!

- Không đúng!

- Không đúng!

- Vẫn không đúng!

...

Trong một tiếng "không đúng" này, Sở Nam chém ra bao nhiêu kiếm ngay chính hắn cũng không biết, cả ngày lẫn đêm, không giây phút nào ngừng huy kiếm, mồ hôi như mưa tích tách không dứt, số lượng phải dùng tới con số"ngàn vạn" để hình dung thì cũng coi như không đủ.

Chỉ cần nhìn lại cái băng động ba thước vuông ban đầu này mà nói, hiện tại băng động đã rộng ra tới bảy xích vuông, số vết kiếm hắn để lại ở phía trên vách, nền, trần băng động mà nói tuyệt đối phải hơn ngàn vạn vết!

Trong băng động không phân biệt ngày hay đêm, rốt cuộc, sau một lần huy kiếm, tính từ lúc bắt đầu cho tới kết thúc Sở Nam không chút dừng lại nào, hắn hồn nhiên sử kiếm cho tới cuối cùng, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nói:

- Bảy ngày rồi, rốt cuộc đã luyện thành!

Sở Nam ngộ tính coi như không tệ, bằng không hắn cũng không nhanh như vậy mà lĩnh ngộ được Tam Trọng Vân Hoả, từ đó cải tạo ra vũ kỹ thích hợp với chính mình, cũng sẽ không trong lúc đấu giá các loại bí kỹ, trong chiến đấu liền học xong cái Thổ Lãng Phiên Cổn vũ kỹ kia, còn với chính mình so chiêu...

Lấy ngộ tính của hắn mà nói, dùng bảy ngày thời gian, vung vẩy kiếm hơn vạn lần đi luyện một chiêu vũ kỹ, luyện ra chỉ là Trảm Nguyên vũ kỹ thôi sao?

Đương nhiên là không phải.

Sở Nam trong lúc luyện kiếm phát hiện ra Trảm Nguyên vũ kỹ cùng Loạn Cương Phong Trảm thức hai hắn sáng tạo ra có chỗ nào đó tương thông, phải dùng đến bốn chữ là "kín không kẽ hở" hình dùng mới phải.

Tuy vậy, hai vũ kỹ này lại có chút bất đồng, có ưu và khuyết điểm, Loạn Phong Cương Trảm chú trọng phạm vi rộng, còn Trảm Nguyên vũ kỹ mặc dù có thể trảm đứt nguyên lực nhưng lực công kích lại không đủ, khi giết địch còn cần phải đánh ra thêm một chiêu khác nữa.

Trong bảy ngày hắn không ăn không uống huy kiếm hơn mười vạn lần, thành quả thu được chính là hắn đã đem hai vũ kỹ này dung hợp thành một, đem Trảm Nguyên hoá thành một chiêu duy nhất!

Nói cách khác, sử dụng Trảm Nguyên vũ kỹ lúc này không những có thể ngăn cách nguyên lực bốn phía mà còn có thể công kích tới đối phương được nữa!

Kể từ đó, càng khó lòng phòng bị!

Lại huy vũ vài lần dung hợp vũ kỹ, Sở Nam thì thầm:

- Chiêu này cứ gọi là Trảm Nguyên Sát đi!

- Giờ lập tức đi ra ngoài hay vẫn là...?

Sở Nam cân nhắc một phen, đem một khoả đan dược nuốt xuống, nói:

- Thuỷ nguyên bổn tinh thiên địa linh nguyên bực này hẳn không phải là dễ dàng tìm kiếm như vậy a, nếu thật có người tìm được thì nhất định sẽ phải xảy ra đại huyết chiến, Vũ Vương cường giả cũng sẽ xuất thủ, vị trí ta chỗ này tuy rằng ở phía trên sông băng nhưng vẫn có thể cảm giác được một chút động tĩnh a!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất