Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 470: Hút sinh mệnh lực

Tám trăm Ngọc Chi San Hô Trùng so với ba vạn con lúc mới đi ra, quả thực giống như toàn quân bị diệt sạch, nhưng tám trăm con cuối cùng còn lại này cơ hồ đều đã biến dị, hơn nữa lực chiến đấu cũng là mạnh nhất.

Ở trong rừng rậm thỉnh thoảng có dã thú xuất hiện, thậm chí còn có ma thú thấp cấp, Tiểu Lam mang theo Ngọc Chi San Hô Trùng thu dọn sạch trong phạm vi mười dặm, sau khi thu được chút ít năng lượng liền quay lại bảo vệ bên người Sở Nam.

Sở Nam đang bị hôn mê, không biết thân thể đang ở nơi nào, trong đáy sâu trong lòng hắn có một thanh âm đang kêu gọi hắn:

- Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.....

Cũng chính thanh âm này khiến sinh mệnh của Sở Nam có thể kiên trì tới ngọn lửa cuối cùng.

Nhưng kiên trì tới hôm nay, nếu vẫn không có năng lượng bổ sung cho thân thể rách nát suy yếu của hắn, thì ngọn lửa sinh mệnh đó cũng sẽ bị dập tắt.

Ba ngày, rồi lại ba ngày, thời gian trôi qua rất nhanh, ngọn lửa sinh mệnh đó đã trở nên lay lắt, trong đầu Sở Nam xuất hiện hình ảnh của mẫu thân, nụ cười của Tử Mộng Nhân, còn có khuôn mặt đỏ hồng của Nam Cung Linh Vân, còn có thân ảnh của những người khác, những tạp âm khác nhau.....

Thanh âm cuối cùng, rõ rệt nhất vẫn là tiếng gọi “mau tỉnh lại” đó.

Ngày này, Tiểu Lam để lại hai trăm Ngọc Chi San Hô Trùng bảo vệ, mang theo sáu trăm Ngọc Chi San Hô Trùng đi sang khu rừng khác, tới chạng vạng tối liền bay lại. Khi những hình ảnh trong đầu Sở Nam đã tan biến đi, thanh âm kia cũng trở nên xa dần thì chiếc vòi của Tiểu Lam đột nhiên đâm vào thân thể Sở Nam, sáu trăm Ngọc Chi San Hô Trùng còn lại cũng làm động tác tương tự.

Vòi vừa đâm vào, Tiểu Lam liền đưa năng lượng trong thân thể truyền vào trong thân thể Sở Nam.

Ngọn lửa sắp lụi tắt lại trở nên leo lét, nhưng tình hình vẫn không đáng lạc quan, lúc nào cũng có thể bị gió dập tắt.

Nhưng thân thể Sở Nam, sau khi bị vòi của Ngọc Chi San Hô Trùng đâm vào liền theo bản năng động đậy một chút, bàn tay phải của hắn nắm lấy đúng bụi cây thấp cạnh đó, cũng đúng lúc đó, đường kinh mạch thứ mười trong thân thể hắn bắt đầu chuyển động.

Đường kinh mạch thứ mười được đả thông để dành riêng cho Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba.

Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba có chú giải, có thể hút sinh mệnh lực của cỏ cây làm sinh mệnh lực của chính mình, rất có tác dụng trong việc trị thương, khôi phục tinh lực.

Vạn vật trên thế gian đều có linh khí, có linh khí là có sinh mệnh lực, linh khí càng mạnh, sinh mệnh lực càng cường thịnh.

Đường kinh mạch thứ mười trong cơ thể Sở Nam hoạt động, chỉ thấy thanh quang lóe sáng, đám cây thấp liền lập tức trở nên khô héo, giống như đã đến mùa thu, lá cây bắt đầu biến thành màu vàng, rồi lá khô, cành khô, cây khô.....

Bụi cây vốn dĩ tràn đầy sức sống, chỉ trong nháy mắt đã khô héo, tàn lụi, chết đi.

Không sai, thực sự là chết đi.

Tuy chưa ngã gục xuống, vẫn giữ hình dạng như cũ, nhưng cỏ cây không còn sinh mệnh lực, không phải chết thì là gì chứ?

Tiếp đó liền lan ra, lan ra tới đâu, nơi đó liền biến thành tử địa.

Từng chút sinh mệnh lực theo đường kinh mạch xoay chuyển khắp toàn thân Sở Nam, ngọn lửa yếu ớt đó, màu sắc tuy vẫn nhợt nhạt, nhưng không còn như ngọn nến leo lét trước gió mà đã cháy thẳng đứng.

Sinh mệnh lực tuôn vào cơ thể Sở Nam càng nhiều, hấp lực của đường kinh mạch thứ mười càng tăng lên, bởi vậy, tốc độ khô héo cũng ngày càng tăng nhanh, không chỉ cây thấp khô héo, tất cả cỏ tạp, rong rêu, cây cao to, cây đại thụ cũng đều trở nên khô héo.

Tất cả thực vật trong rừng, bất kể là lớn là nhỏ, là mạnh là yếu đều bị hút sạch sinh mệnh lực.

Một trận gió nhẹ khẽ lướt qua, những cây cỏ vẫn giữ nguyên hình dạng kia liền biến thành tro bụi, tan biến vào trong không gian.

Tiểu Lam cùng tám trăm Ngọc Chi San Hô Trùng tuy không thể nói ra lời, nhưng tất cả đều vô cùng chấn kinh, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, nhìn tốc độ lan ra của màu vàng ngày càng nhanh, ngày càng rộng, một mét, ba mét, bảy mét.....

Chỉ trong giây lát, mấy trăm mét phía trước, cánh rừng xanh tươi đã biến thành một màu vàng chết chóc.

Tới lúc này, ngọn lửa kia cũng đã trở nên ổn định, hơn nữa cũng đã lớn thêm không ít, Sở Nam bắt đầu có nhịp hô hấp yếu ớt, cánh tay còn lại cũng đưa ra, hấp lực lấy Sở Nam làm trung tâm đột nhiên lan ra bốn phương tám hướng, lan từ bụi cây này sang bụi cây khác, từ gốc cổ thụ này sang gốc cổ thụ khác, từ cánh rừng này sang cánh rừng khác....

Hai canh giờ sau, Sở Nam hút sinh mệnh lực đã đạt tới cảnh giới vô cùng đáng sợ, giống như sóng biển không ngừng lan ra, trước mắt chỉ còn màu vàng khô héo, hô hấp của Sở Nam cũng dần ổn định, thanh quang trên cơ thể cũng từ trạng thái thưa thớt dần biến thành trạng thái dày đặc, thương thế trên người Sở Nam cũng dần liền lại, những tia thanh quang này, không khó tưởng tượng ra, chính là sinh mệnh lực của cỏ cây.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc, đó chỉ là sự bắt đầu của một đợt mới.

Sở Nam rốt cuộc phải hấp thu bao nhiêu sinh mệnh lực mới có thể khôi phục lại như bình thường ai cũng không biết được, ngay cả Sở Nam cũng không biết.

Nhưng càng về sau càng tiến vào sâu trong rừng, đã có những cây cổ thụ cực đại bắt đầu kháng cự, không phải hấp lực của Sở Nam vừa tới, cổ thụ đã lập tức trở nên khô héo mà trên thân cây xuất hiện những vết nứt, bọn chúng không cam tâm chịu chết như vậy, bọn chúng bắt đầu giãy giụa.

Nhưng, tất cả những điều đó, dưới hấp lực điên cuồng của Sở Nam, đều trở nên vô ích.

Ngày càng có nhiều nơi biến thành tử địa, trên người Sở Nam cũng đã được thanh quang bao phủ kin, đồng thời, thanh quang còn xâm nhập vào trong cơ thể, xâm nhập vào căn cốt, huyết nhục, vào mỗi tế bào, những vết thương chằng chịt trên cơ thể cũng khôi phục ngày càng nhanh, ý thức của Sở Nam lại trở lại, ngay cả thần niệm dường như cũng được sinh mệnh lực của cỏ cây khôi phục lại, tuy tốc độ khôi phục vô cùng chậm chạp.

Trong đầu Sở Nam xuất hiện một vầng thái dương, chính là vầng dương hắn nhìn thấy khi đi tới Băng Viêm Đảo, vầng thái dương vừa mới ra đời từ đất trời, và Sở Nam phục sinh lúc này, dường như có nét tương đồng.

Nhìn vầng thái dương đó, Sở Nam liền trầm tư suy nghĩ.

Tuy giãy giụa ngày càng mạnh nhưng hấp lực của Sở Nam vẫn không dừng lại, vẫn lan đi với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.

Chim chóc hoặc ma thú bay trên trời vốn dĩ đang bay rất tự tại, hưởng thụ niềm vui được bay bổng giữa bầu trời, đột nhiên bay tới khu rừng này, một cỗ khí tức chết chóc ngùn ngụt bốc lên, bọn chúng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy màu xanh biến thành màu vàng khô héo, từng đám từng đám lan ra, trong nháy mắt, bọn chúng vô cùng hoảng hốt, kêu lên thảm thiết, vội vàng quay đầu tháo chạy.

Chim thú trên bầu trời sợ hãi, ma thú dã thú dưới mặt đất, ngay cả là côn trùng sâu bọ cũng sợ hãi, tất cả đều liều mạng tháo chạy khỏi tổ........

Trong tình cảnh chim thú bay, dã thú chạy trốn như vậy, lại có người đột nhiên xông vào khu rừng này.

Tất cả có sáu người, chạy ở phía trước là một nữ tử vẻ mặt nhợt nhạt thê thảm, y phục rách rưới, trên mặt đầy vẻ khiếp hãi, khóe miệng còn có vết máu, bước chân loạng choạng, tuy khuôn mặt đó không đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có thể gọi là xinh đẹp, thân hình kiều diễm; năm người phía sau ba nam hai nữ đang truy sát, khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.

- Lăng Yên Lan, đừng chạy nữa, ngươi chạy không thoát đâu, mau giao đồ vật ra, chúng ta tha chết cho.

Nữ tử có tên Lăng Yên Lan không trả lời, chỉ ra sức chạy về phía trước.

Phía sau lại truyền đến một thanh âm vô cùng yêu mị:

- Sư huynh, Lăng Yên Lan là người thông minh tuyệt đỉnh, lời này của ngươi sao có thể lừa nàng ta được? Nàng ta đương nhiên biết chúng ta lấy đồ vật rồi cũng không thể tha chết cho nàng ta được.

- Cũng chưa chắc, nếu nàng ta đồng ý trở thành nữ nhân của ta, ngày ngày hầu hạ ta, ta không chỉ cho nàng ta sống, mà còn sống sung sướng.

- Ồ, sư huynh, lẽ nào ngươi quên nô gia rồi sao?

- Ngươi à, không có vị đạo bằng nàng ta....

Ba nam nhân cười cuồng ngạo, nữ tử đó vẫn không ngừng nói tiếp:

- Nô gia chỗ nào không hay ho bằng nàng ta? Ngực không đủ lớn sao? Mông không đủ cong sao? Hay là diện mạo không xinh đẹp bằng nàng ta? Hay là trên giường không bằng nàng ta?

- Đợi sau khi ta bắt được nàng ta, ta và nàng ta động phòng, ngươi ở bên cạnh nhìn là sẽ biết thôi.

- Hay lắm!

- Ta cũng muốn xem!

- Tất cả đều xem, cùng xem, ha ha...

Tiếng nam nữ cười dâm đãng vô cùng chói tai.

Tất cả những lời này Lăng Yên Lan nghe không sót một tiếng, khiến nàng ta vô cùng tức giận, rất muốn quay lại giáo huấn nghiêm khắc cho đám người này một trận, nhưng nàng không có năng lực đó, ngay cả có thể chạy thoát khỏi tay bọn chúng không cũng còn chưa biết được, nàng thầm nghĩ trong lòng:

- Thứ này không thể rơi vào tay bọn chúng, nhất định không thể....

Khoảng cách giữa Lăng Yên Lan và ba nam hai nữ chỉ còn một trăm mét, trong lòng Lăng Yên Lan càng cảm thấy hoang mang, đột nhiên, thân thể nàng ta chợt rùng mình, lập tức dừng bước lại, ngửi thấy một cỗ khí tức chết chóc, tuy không ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng cỗ tử khí đó rất nồng đượm....

Trực giác cho Lăng Yên Lan biết, nếu tiếp tục tiến lên thì sẽ bước vào tử địa, cảm giác đó khiến nàng do dự không dám tiếp tục bước lên.

Nhưng nếu không tiếp tục chạy lên, năm người phía sau sẽ lập tức đuổi tới, nếu rơi vào tay bọn chúng, kết cục sẽ còn bi thảm hơn, nhất định sẽ bị bọn chúng giày vò, nghĩ tới kết quả đó, vẻ mặt Lăng Yên Lan liền tái nhợt.

Trong lúc Lăng Yên Lan còn đang do dự, năm người đã cách nàng không tới ba chục mét, năm đạo thân ảnh đáp xuống, vẻ mặt tươi cười, từng bước từng bước tiến lại gần Lăng Yên Lan, nam tử ở giữa tiếp tục nói:

- Chạy đi, Lăng đại tiểu thư, sao không chạy nữa đi?

Lăng Yên Lan cắn môi, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nữ tử đó vội nói:

- Ôi chao, khuôn mặt này sao lại biến thành như vậy? Nàng có biết đã khiến bao nam nhân thương tâm không? Muội tử ngoan, chi bằng để tỷ tỷ trang điểm cho ngươi, đảm bảo ngươi tràn đầy xuân sắc, còn tiền thù lao thì sẽ là thứ đó, thế nào?

- Ngươi nằm mơ! Ta có chết cũng không giao thứ đó cho các ngươi!

- Vậy sao? Để ta thử xem!

Lăng Yên Lan nhíu mày, quát lạnh:

- Các ngươi biết ta là ai không? Nếu dám cướp thứ đó, chắc các ngươi cũng biết sẽ gặp sự báo thù như thế nào, cho dù các ngươi có tới chân trời góc bể cũng không thoát được!

- Tiểu nữu, đừng có dọa dẫm lão tử, ngươi cho rằng lão tử nhát chết vậy sao? Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay cướp đồ vật của ngươi, chơi đùa ngươi, giết ngươi ai cũng sẽ không biết. Cho nên, hãy ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đưa ngươi lên đến cực lạc....

- Vô liêm sỉ!

- Hôm nay ta không chỉ vô liêm sỉ mà còn hạ lưu...

Ngươi này trong khi nói thì chỉ còn cách Lăng Yên Lan hai chục mét, nữ tử kiều mị kia cũng bước lên, y phục trước ngực đột nhiên rơi xuống quá nửa, để lộ ra hai đỉnh ngọc phong, khiến nam tử phía bên phải nàng ta giơ tay ra bóp mạnh một cái, nữ tử kiều mị khẽ rên lên một tiếng, thân thể càng lõa lồ, nam tử đó sau khi nắn bóp mấy cái liền nói với Lăng Yên Lan:

- Rất sảng khoái, ngươi có muốn hưởng thụ không?

Mặt Lăng Yên Lan đỏ bừng, vẻ tức giận trong mắt càng nồng đượm, nàng biết, những người này cố tình làm như vậy để đùa cợt nàng, Lăng Yên Lan quay người lại, nhìn cảnh tượng tràn ngập tử khí phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.

Nữ tử đầy vẻ dâm đãng kia vừa kêu rên a ư, nhưng ánh mắt lại chợt nghiêm lại nhìn về phía trước, bước chân của bọn chúng vẫn không dừng lại, chỉ còn cách Lăng Yên Lan mười mét. Với khoảng cách này hoàn toàn có thể bắt được Lăng Yên Lan, nam tử ở giữa nhìn bóng lưng của Lăng Yên Lan, còn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Khi năm người chuẩn bị lao tới, một cảnh tượng khiến bọn chúng chấn kinh khiếp đảm đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn chúng, khiến bọn chúng sợ hãi dừng lại, còn Lăng Yên Lan đã xông lên.....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất