Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 639: Không tự lượng sức, đoạt Kiếm thuyền

Nam Cung gia, khắp nơi đều chìm trong không khí vui mừng, ngoại trừ mẹ con Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân không khóc, nhưng bộ dạng quả khiến người nhìn tan nát cõi lòng, Nam Cung Linh Vân thầm nghĩ:

- Ngày mai ngươi nhất định không được đến, không được đến…

Nam Cung Linh Vân không biết thực lực Sở Nam đột nhiên tăng mạnh, cho rằng Sở Nam không thể động thủ với Võ Đế trung cấp, gương mặt của nàng vô cảm, chỉ có trong mắt có chút cảm xúc dị dạng, nhưng tràn đầy cố chấp:

- Kiếp này, ta chỉ có thể là nữ nhân của ngươi, ngoại trừ ngươi ra, không ai được phép chạm vào, chờ sau khi bọn chúng điều trị cho mẫu thân, ta sẽ…

Nam Cung Linh Vân cầm lấy Long nha, nắm chặt trong tay, thầm nghĩ:

- Chỉ có điều ta rất muốn nhìn thấy ngươi một lần nữa…

Hôm nay, là ngày cưới gả.

Liệt Phong sớm đã mặc trang phục tân lang chỉnh tề, mặt đầu vui mừng, bước chân thong thả, đến bên phòng Nam Cung Linh Vân, nhìn thấy nlcv đuổi toàn bộ bà tử và nha hoàn ra ngoài, tân nương trang cũng không mặc, cũng không làm gì, không khỏi giận dữ, phá cửa tiến vào:

- Nam Cung Linh Vân, vì tính mệnh của nương thân ngươi, ngươi tốt nhất hãy phối hợp cho tốt, đến giờ lành mà ngươi còn chưa mặc trang phục và xuất hiện trước mặt mọi người, làm ta xấu mặt thì xảy ra hậu quả gì, ngươi hẳn phải biết rõ.

Sau khi để lại một câu hung ác, Liệt Phong rời đi, hắn cắn răng thầm nghĩ:

- Ta nhất định sẽ bắt Lâm Vân chết trước mặt ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi còn có thể thanh cao như thế hay không!

Đột nhiên, Liệt Phong lại nghĩ:

- Lâm Vân, hôm nay ngươi có đến đây không?

Liệt Phong nghĩ đến tên Võ Đế trung cấp, lại nghĩ đến một vạn đệ tử Thiên Nhất Tông đến đây hôm qua, lại nghĩ đến diệu kế này của hắn vừa có thể giết được Lâm Vân, lại có thể lấy được Nam Cung Linh Vân, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên nụ cười, khẽ nói:

- Tại thành Đông Nhạc, ngươi có thể giết lui mấy vạn võ giả, nhưng một vạn để tử này của Thiên Nhất Tông lại không phải là đống rơm, chỉ cần ngươi đến đây, mỗi người đều sẽ xem ngươi là địch nhân, ta muốn xem xem còn ai dám đến cứu ngươi nữa.

o0o

Trong lúc Liệt Phong đang nói một mình, Lạc Tiêm Nhi đã dẫn đệ tử đến nơi, Điệp Y Tiên Tử sớm đã đến đây hai ngày rồi, chỉ chờ Sở Nam đến mà thôi…

Nam Cung gia chủ càng lên tinh thần, phảng phất nhìn thấy sự phát triển hùng vĩ của Nam Cung gia, đứng sừng sững tại Bắc Tề Quốc, cũng đem chuyện số người hai ngày qua không đến ném qua một bên, càng không nghĩ đến thê tử trên giường bệnh và nhi tử thương tâm tuyệt vọng, suốt mười ngày không ăn cơm.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến giờ lành, đám võ giả đã yên vị, yến hội Nam Cung gia tràn ngập khắp toàn thành, thậm chí lan ra đến tận ngoại thành, thực ăn cũng thập phần phong phú.

Nam Cung Linh Vân ngồi trước gương đồng, giống như một con rối, tùy ý để nha hoàn tỳ nữ và lão mụ trang điểm.

Sở Nam cách Nam Cung gia chỉ còn nửa thời thần, hắn không trực tiếp xông vào, mà bình tĩnh lại, nghĩ đến nên làm gì, hắn ngược lại không cân nhắc an nguy của bản thân, hắn chỉ muốn chuẩn bị đường lui cho Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân bởi vì nương thân mà trở về, cứu Nam Cung Linh Vân thì cũng phải cứu nương thân nàng, mà Nam Cung gia lúc này sớm đã trở thành long đàm hổ huyệt, núi đao biển lửa, nơi nơi đều có mai phục, nếu dẫn theo hai mẹ con Nam Cung Linh Vân thì tình uống càng nguy hiểm.

- Một khi cứu hai người ra thì phải lập tức dưa nàng đi, để nàng rời xa tràng chém giết này. Còn ta sẽ đoạn hậu, ở lại đây cùng chơi đùa với bọn hắn, ngăn cản tất cả bọn hắn.

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, hàng lông mày nhíu chặt, thầm nghĩ:

- Hai nữ tử này, cho dù muốn đi thì khẳng định cũng không đi được bao xa, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị liên lụy, nếu như bọn họ có tốc độ giống ta, vậy thì…

Đang nghĩ, trong thần niệm của Sở Nam đột nhiên hiện lên một đạo ảnh tử, chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Sở Nam, đạo ảnh tử này chính là "Kiếm thuyền" của Mộc Thiếu Thu, Sở Nam xoay người lại nhìn "Kiếm thuyền", khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Lúc này, Mộc Thiếu Thu cũng nhìn thấy Sở Nam, hắn trước hết quan sát khí tức của Sở Nam, Sở Nam đã sớm thi triển “Liễm Tức quyết”, đem toàn bộ khí tức che đậy, Mộc Thiếu Thu cũng không nhìn ra, nhưng cũng nhận ra Sở Nam tối đa chỉ là Võ Vương sơ cấp, nghĩ vậy, trong lòng càng yên tâm. Tiếp đó, hắn lại nhìn pháp bảo phi hành của Sở Nam, thế nhưng, nhìn hồi lâu cũng không thấy gì, liền cho rằng Sở Nam đã cất pháp bảo phi hành đi. Đột nhiên Mộc Thiếu Thu nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng của Sở Nam, trong lòng không khỏi giật thót, thế nhưng có giai nhân bên cạnh, Mộc Thiếu Thu hiển nhiên sẽ không lộ ra nửa phần sợ hãi, lớn tiếng quát:

- Ngươi là ai, dám chặn trước mặt ta, mau xin lỗi, bằng không đừng trách ta không khách khí.

Ngữ khí Mộc Thiếu Thu cao cao tại thượng, tràn đầy vẻ ra lệnh, tất cả đều vì lúc hắn ở Thánh Hỏa Môn, địa vị khá cao, chúng sư đệ sư muội hay sư huynh sư tỷ đều sùng bái hắn vô cùng, mà sư phụ trưởng lão lại càng yêu thương che chở, hắn muốn gì thì cho hắn cái đó, hắn muốn làm gì thì nhất định sẽ làm được, tác phong làm việc từ trước đến nay đều là không quản đúng sai. Cũng bởi vì vậy cho nên đã sớm dưỡng thành thói quen coi trời bằng vung, tự cao tự đại.

Nếu như là ở Thánh Hỏa Môn, có đệ tử dám làm Mộc Thiếu Thu hắn mất mặt như vậy thì kết cục của kẻ đó không chết cũng trọng thương. Lúc này, Mộc Thiếu Thu đã xem Sở Nam như một thành viên trong hàng ngũ đệ tử Thánh Hỏa Môn, nếu không phải sợ giai nhân bên cạnh phản cảm thì hắn đã xuất thủ với Sở Nam rồi.

Nghe thấy lời của Mộc Thiếu Thu, Sở Nam cười càng tươi hơn, Mộc Thiếu Thu bị cười đến phát nhột, thẹn quá hóa giận quát:

- Ngươi cười cái gì? Mau xin lỗi, đừng để rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.

Mộc Thiếu Thu cho rằng biểu hiện của mình rất nam nhân, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của giai nhân bên cạnh đã đại biến, phải một lúc sau mới khôi phục lại bình thường, thế nhưng vẫn thoáng tái nhợt, bởi vì giai nhân lúc đầu chỉ muốn lấy người trước mặt làm đối tượng để chế nhạo Mộc Thiếu Thu, việc này nếu để người kia biết thì hậu quả như thế nào thật khó mà dự liệu.

Sở Nam cũng chú ý đến vẻ mặt biến hóa của nữ tử, nhưng lại không để ý, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Ngươi nói tốc độ của ta nhanh hơn ngươi, chạy trước mặt ngươi thì ngươi liền muốn ta phải xin lỗi?

- Không sai!

Sở Nam gật đầu, biểu hiện vẻ vô cùng đồng ý, tiếp đó nói:

- Vậy có nghĩa là, bây giờ ta muốn kiện pháp bảo phi hành này, ngươi sẽ phải cho ta, đúng không?

- Hả?

Đầu óc Mộc Thiếu Thu thoáng cái không kịp xoay chuyển, giống như nghe không rõ.

Sở Nam không ngại phiền toái mà giải thích:

- Nói cách khác, chính là bây giờ ta xin lỗi ngươi, thì ngươi sẽ cho ta kiện pháp bảo phi hành này.

Lần này, Mộc Thiếu Thu đã nghe rõ, vẻ mặt thoáng cái liền trở nên âm ngoan, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn "Kiếm thuyền" của ta?

- "Kiếm thuyền"? Cái tên này quả thật không tệ, quả thật giống kiếm, ngoài ra, ngươi nói cũng không hề sai!

- Ngươi tìm…

Mộc Thiếu Thu còn chưa nói ra chữ “chết” thì đã im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy giai nhân bên cạnh nhảy xuống khỏi "Kiếm thuyền". Đi đến trước mặt Sở Nam, khẽ cúi đầu, dùng âm thanh vô cùng ôn nhu mà Mộc Thiếu Thu chưa từng nghe thấy mà nói:

- Tiểu nữ tử Vãn Quân, bái kiến tiền bối.

- A…

Mộc Thiếu Thu kinh hô, thứ nhất là bởi vì thái độ của Vãn Quân, tiếp đó là bởi vì Vãn Quân lại gọi tên kia là tiền bối. Mộc Thiếu Thu mặc dù tương đối cuồng vọng tự đại, nhưng bản lĩnh nhìn người cũng không kém, hắn cảm thấy nữ tử Vãn Quân này thực lực cũng khá mạnh, rất có thể tương xứng với hắn, nhưng với thực lực của nàng không ngờ vẫn gọi người trước mặt là tiền bối.

Sở Nam hơi gật đầu, không quan tâm đến Vãn Quân, Vãn Quân cũng không để ý, ngoan ngoãn đứng một bên, ánh mắt tựa vô tình hữu ý mà quét trên người Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:

- Nam nhân này thật sự đến rồi.

Vãn Quân rất ít phục ai, nhưng người trước mắt thì nàng không thể không phục, bởi vì phong quang của người trước mắt đã vượt qua thanh niên đương đại của đại lục Thiên Vũ, cho dù lão niên gặp hắn e rằng cũng phải gọi một tiếng “tiền bối”.

Mộc Thiếu Thu đến Bắc Tề Quốc, tất nhiên đã nghe qua truyền thuyết về Lâm Vân của Thần Khí Phái, thế nhưng hắn chưa từng nhìn thấy hình dáng Lâm Vân, bởi vậy cũng không biết người trước mắt là ai, chỉ có điều, nhìn thấy Vãn Quân cung kính với Sở Nam như vậy, ngọn lửa đố kỵ trong người nhất thời bùng cháy hừng hực, hung hăng liếc nhìn Vãn Quân một cái, lại quát với Sở Nam:

- Khẩu khí thật lớn, muốn lấy "Kiếm thuyền" của ta, ngươi tưởng ngươi là ai?

- Lâm Vân Thần Khí Phái!

- Cái gì mà Lâm Vân Thần Khí Phái, mặc kệ ngươi là ai, nhanh tránh xa khỏi Vãn Quân, sau đó xin lỗi ta, tự mình tát một trăm cái, sau đó cút cho ta, bằng không thì đừng trách ta tự mình động thủ, đem ngươi…

Mộc Thiếu Thu bị chọc giận mà nói, mới nói được một nữa thì trong đầu liền nổ vang năm chữ “Lâm Vân Thần Khí Phái”, những tin tức về truyền thuyết nghe được trong nháy mắt hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng.

Ngay lập tức, Mộc Thiếu Thu liền cảm thấy toàn thân không tự nhiên, đã hiểu ra tại sao Vãn Quân lại làm như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi, nhưng nhìn thấy Vãn Quân, hắn không muốn lùi bước, hơn nữa "Kiếm thuyền" cũng không thể nào giao ra, hắn siết chặt quyền, gân cổ nói:

- Lâm Vân Thần Khí Phái thì sao? Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc? Ta cũng không tin ngươi thật sự lợi hại như vậy.

Vãn Quân nhìn thấy Mộc Thiếu Thu đến chết vẫn sĩ diện, khóe miệng lộ vẻ chế nhạo.

Mộc Thiếu Thu nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Vãn Quân, ngay lập tức mất đi lý trí, không ngờ xuất thủ với Sở Nam trước, chỉ nghe hắn quát:

- Hôm nay Mộc Thiếu Thu ta sẽ giáo huấn ngươi!

Hai bàn tay Mộc Thiếu Thu ngưng tụ thành một thanh kiếm, trên kiếm lóe lên Tịch Diệt chi hỏa hắc sắc, hỏa thề nhằm thẳng Sở Nam mà chém đến.

Sở Nam lúc còn là Võ Quân đã có thể sát tử võ giả cảnh giới Võ Hoàng giống như giết gà giết chó, càng không nói bây giờ, tùy ý đánh ra một quyền, bảo kiếm Tịch Diệt chi hỏa lập tức bị đập nát bấy, không chỉ vậy, thân thể Mộc Thiếu Thu cũng bắn thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố vừa vặn nhét đủ người hắn.

Mộc Thiếu Thu rốt cuộc cũng tự thân thể nghiệm sự khủng bố của “Lâm Vân Thần Khí Phái”, Sở Nam bắt lấy "Kiếm thuyền" của hắn, cũng hạ xuống trước mặt hắn, Vãn Quân cũng theo sát bên cạnh, Sở Nam lạnh nhạt nói:

- Vốn muốn dùng một kiện cực phẩm Tông Khí để trao đổi "Kiếm thuyền" của ngươi, không ngờ ngươi lại dám hạ sát thủ với ta trước, tự tìm đường chết, dựa vào hành động hôm nay của ngươi, chết một ngàn lần cũng không đủ, bây giờ ta tha cho ngươi một mạng, ngươi hãy giao phương pháp thao túng "Kiếm thuyền" ra đây.

- Nằm mơ!

Mộc Thiếu Thu lớn tiếng hét, có Vãn Quân ở bên cạnh, hắn cho dù có thua cũng phải liều mạng đến cùng, biểu hiện tư thái không sợ uy quyền, đồng thời còn quát:

- Ngươi dám giết ta thì hãy chờ bị người của Thánh Hỏa Môn truy sát đi.

-DG-: chết vì sĩ gái là cái chết êm ái

- Thánh Hỏa Môn?

Sở Nam quả thật có chút kinh ngạc, không ngờ người trước mặt lại là người của Thánh Hỏa Môn, hắn nhớ rằng Bạch Trạch Vũ cũng là đệ tử của Bạch Trạch Vũ, không khỏi tự cười, nói:

- Vô ích, bọn hắn nếu dám đến đây thì ta sẽ giết sạch bọn hắn, chỉ có điều, bây giờ ta không muốn giết người, ngươi là đệ tử của Thánh Hỏa Môn, ta sẽ dùng lửa để bức ngươi nói ra phương pháp thao túng!

Đang nói, Sở Nam cũng phóng thích ra dị hỏa, nhất thời Mộc Thiếu Thu liền chấn kinh…

Mà Vãn Quân nghe thấy lời của Mộc Thiếu Thu cũng có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ:

- Thì ra hắn cũng là một kẻ có thân phận, để tử Thánh Hỏa Môn, hắn đến Bắc Tề Quốc là có mục đích gì?

Mộc Thiếu Thu dùng Tịch Diệt chi hỏa bao phủ bản thân, lại phát hiện Tịch Diệt chi hỏa bị thôn phệ, giống như nhược nhục cường thực, cường hỏa nuốt nhược hỏa. Mộc Thiếu Thu là Võ Vương sơ cấp, nguyên lực của bản thân cũng không ít.

Thế nhưng, dưới dị hỏa của Sở Nam thiêu đốt, căn bản không đủ chống đỡ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất