Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 645: Đoạn hậu, ẩn hình tiễn võng

Sở Nam vô cùng mạnh mẽ phá tan Cấm Nguyên Lung, cứu mẫu thân Nam Cung Linh Vân trở về, khiến Cảnh Trọng Minh hoàn toàn không ngờ đến.

Tiếp đó, Sở Nam vừa ra tay đã ném ra “đoàn cương phong” và “tử khí”, tiếp đó là ngũ sắc dị viêm che đậy thần niệm, ba đại sát khí dồn dập xuất ra khiến Cảnh Trọng Minh tự đoạn một chân, nhưng vẫn bị vây khốn, không thể xuất thủ, tình huống như vậy quả thật Cảnh Trọng Minh không thể ngờ đến.

Sau đó, Sở Nam cứu sống mẫu thân Nam Cung Linh Vân, đưa bà ta từ tử vong trở về, điều này Cảnh Trọng Minh cũng không lường được.

Tiếp đó, một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bị Cảnh Trọng Minh dùng thượng phẩm Tông Khí lồng lưu ly để nhốt lại cũng bị phá, chuyện này cũng nằm ngoài dự kiến của Cảnh Trọng Minh.

Cuối cùng chính là sự xuất hiện của "Kiếm thuyền", sự xuất hiện của nó càng nằm ngoài dự liệu, khiến hắn còn không kịp phản ứng, cũng không kịp ra tay ngăn lại, cứ như vậy để mẹ con Nam Cung Linh Vân bình yên rời đi, Cảnh Trọng Minh nào biết, ở trên mặt đất phía xa, Mộc Thiếu Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn đạo bóng dáng quen thuộc trên không trung thoáng qua, vẻ mặt lập tức tràn đầy bi thương.

Thế nhưng, Cảnh Trọng Minh biết rõ, mẹ con Nam Cung Linh Vân rời đi, Lâm Vân sẽ không còn bị liên lụy, cũng không có gì có thể làm vướng chân hắn nữa, dưới tình huống đó, Lâm Vân muốn đi thì chỉ e bọn hắn quả thật không thể ngăn cản được. Nếu Lâm Vân đi thì hành động lần này của bọn hắn sẽ hoàn toàn thất bại.

Bởi vậy, trong nháy mắt Cảnh Trọng Minh liền bình tĩnh trở lại, căn bản không tâm để mẹ con Nam Cung Linh Vân rời đi dễ dàng như vậy, muốn bắt hai người bọn họ trở về để uy hiếp Lâm Vân, trói buộc tay chân Lâm Vân, cuối cùng phải rơi vào trong tay hắn.

Cho nên, Cảnh Trọng Minh vừa ngăn cản cự long được tạo thành từ ngũ sắc dị viêm quấn quanh, vừa lớn tiếng quát:

- Nhóm chữ Vương thứ chín, đuổi theo cho lão phu, nhất định phải bắt hai nữ nhân đó trở về, tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát.

- Rõ!

Một tiếng hét lớn vang lên, nhất thời, có mười người phóng lên không trung, tốc độ cực nhanh, đuổi theo hướng "Kiếm thuyền" biến mất, mười người này đều là Võ Vương trung cấp, truy sát hai nữ tử ngay cả cảnh giới Võ Quân cũng không phải, quả thật là đại tài tiểu dụng, dùng dao mổ trâu giết gà.

Mặc dù tốc độ mười tên Võ Vương trung cấp tương đối nhanh, nhưng tốc độ Sở Nam còn nhanh hơn, vận chuyển Thiên Nhai Chỉ Xích, chỉ trong nháy mắt đã ngăn trước mặt mười tên Võ Vương trung cấp, sát khí đem cả mười người tỏa định, chỉ nghe Sở Nam lạnh lùng nói:

- Muốn đuổi theo thì phải hỏi ta có đáp ứng hay không! Kẻ nào dám vượt qua đường vạch này, sẽ phải chết!

Sở Nam vung tay trong hư không, một đạo viêm tương vạch ngang trên không trung, thật ra, Sở Nam biết rõ dựa vào tốc độ mười tên Võ Vương trung cấp này căn bản không đuổi kịp "Kiếm thuyền", nhưng Sở Nam không muốn lưu lại ẩn hoạn cho Sở Linh Vân.

Mười tên Võ Vương nghe thấy lời của Sở Nam, lại thấy Sở Nam không để bọn chúng vào mắt, không hỏi giận dữ quát:

- Lâm Vân, ngươi đúng là tự tìm đường chết, phải để ngươi lĩnh giáo sự lợi hại của chúng ta, giết ngươi đến tứ phân ngũ liệt, bố trận!

- Mười tên Võ Vương trung cấp mà thôi, dám ở trước mặt ta huênh hoang. Giết các ngươi chỉ trong nháy mắt mà thôi!

Dứt lời, trong tay Sở Nam ngưng tụ thành trường kiếm Bạch dị kim, trường kiếm vung lên, miệng hắn khẽ lẩm bẩm:

- Trảm Nguyên… Sát!

Lúc này, mười tên Võ Vương trung cấp đã đứng vào vị trí, muốn dựa vào trận hình để trảm sát Sở Nam. Nhưng Trảm Nguyên Sát vừa trảm xuống, chỉ trong nháy mắt, dị quang lóe lên, mười tên Võ Vương đều không thể điều động được chút nguyên lực nào, mười cái đầu lìa khỏi cổ, máu tươi bắn đầy trời, mười cái thi thể rơi thẳng xuống đất, liên tục phát ra âm thanh “phịch phịch”.

- Hít…

Tình cảnh máu tanh như vậy khiến toàn trường đều hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng cực kỳ chấn động, một kiếm trảm mười người, rất nhiều võ giả đều co thể làm được, nhưng một kiếm trả mười tên Võ Vương trung cấp, hỏi lão thiên có bao nhiêu người có thể làm được vậy? Hơn nữa, chiêu thức vũ kỹ trảm mười người này của Sở Nam cũng không phải là vũ kỹ tối cường.

- Còn ai muốn vượt qua đạo giới tuyến này?

Sở Nam uy thế mười phần, trên không trung bạo phát ngàn vạn hào quang, nhưng so ra đều kém rực rỡ bằng Sở Nam.

Cảnh Trọng Minh nhìn thấy tình huống này, biết không thể tiếp tục thực hiện mưu kế nữa, nếu cứ như vậy thì sẽ thiệt hại lớn, hơn nữa hắn cũng sợ Lâm Vân thừa dịp đào tẩu, dù sao thì mẹ con hai người Nam Cung Linh Vân cũng đã trốn thoát rồi.

Cuối cùng, Cảnh Trọng Minh vội hét lên:

- Tất cả hành động, lập tức triển khai, tuyệt đối không thể để Lâm Vân chạy thoát, kẻ nào giết chết Lâm Vân, bất luận là ai, Thiên Nhất Tông sẽ đáp ứng hắn ba điều kiện!

Âm thanh này vang lên trong không tủng, truyền vào tai mấy chục vạn võ giả, gần như mỗi người đều quên sạch tình cảnh vừa rồi, những người gan nhỏ cũng trở nên kích động.

Đúng vậy, Cảnh Trọng Minh không có nói thưởng nhiều ít bao nhiêu nguyên thạch, cũng không nói thưởng pháp bảo hay võ quyết vũ kỹ phẩm cấp gì, thế nhưng ba điều kiện này so với tất cả mọi thứ còn nặng hơn… nặng hơn nhiều…

Đừng thấy Thiên Nhất Tông trước đó vài ngày huyết tẩy khắp Bắc Tề Quốc, khiến nhiều người oán hận mà nhầm, bất kể một ai đối diện với ba điều kiện bất kỳ mà Thiên Nhất Tông sẽ đáp ứng đều không còn quan tâm đến những oán hận đó nữa, tất cả đều phóng lên trời, ngoại trừ những người có huyết hải thâm cừu với Thiên Nhất Tông.

Rất nhiều người đều tưởng tượng:

- Ba điều kiện, trời ơi! Nếu giết Lâm Vân thì điều kiện đầu tiên của ta chính là gia nhập Thiên Nhất Tông, bái một Võ Đế làm sư phụ!

- Điều kiện đầu tiên của ta chính là muốn Thiên Nhất Tông giúp Dương gia của ta trở thành nhất đại thế gia Bắc Tề Quốc.

- Ta muốn nguyên thạch không đếm hết, còn có mỹ nữ…

- Ta muốn…

….

Trong những âm thanh kích động vô nghĩa đột nhiên có một âm thanh vang lên không phù hợp:

- Chư vị lẽ nào đã quên truyền thuyết ở thành Đông Nhạc sao?

Lời này giống như một chậu nước lạnh đổ lên đầu đám võ giả, khiến bọn hắn lạnh thấu tim, truyền thuyết đó lập tức hiện rõ trong đầu bọn hắn, tình cảnh máu tanh cực kỳ rung động lại xuất hiện, bọn hắn sẽ phải giao chiến với người trời, một bên là “tính mạng”, một bên là “ba điều kiện của Thiên Nhất Tông”.

Trong trường hợp đó, cho dù là thi sơn huyết hải, dưới trọng thưởng tất có dũng phu.

Sau khi chọn lựa một phen, trong đám người rốt cuộc cũng có người hét lớn:

- Con mẹ nó, liều mạng, lão tử vốn chỉ là cái mạng tàn, sống khuất nhục cũng không ý nghĩa gì, Thiên Nhất Tông khẳng định đã bố trí mai phục, Lâm Vân dù lợi hại đi nữa thì cũng chỉ có một mình, hắn giết được mười người, chẳng lẽ có thể giết hết nhiều người như chúng ta sao? Nếu lão tử vận khí tốt, chém chết Lâm Vân thì lão tử sẽ phát tài rồi, nói không chừng còn có thể sống một ngàn năm, một vạn năm, thậm chí là trường sinh…

Tiếng hét lớn này, đặc biệt là hai chữ “Trường sinh” càng giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng tạo nên ngàn lớn sóng, những người do dự không quyết lập tức nghiêng về phía ba điều kiện của Thiên Nhất Tông, mục đích của tu võ là gì? Là muốn trở thành cường giả, sống càng lâu càng tốt…

Cũng bởi vì vậy cho nên chúng võ giả mới quyết định, hét lên “liều mạng, đánh cuộc”, những âm thanh như vậy vang vọng khắp thiên địa, thật lâu không dứt.

Nhất thời, tất cả quang mang lấp lánh, tất cả các loại pháp bảo đều bay lên không trung, tất cả giết đến Sở Nam.

Trong đám người, Lạc Tiêm Nhi nhíu chặt mày, súc thế chờ đợi, ra lệnh cho vài trăm đệ tử phía sau, xốc lại tinh thần, chuẩn bị tùy thời ra tay. Điệp Y Tiên Tử lại có chút nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Đại Ngốc đâu rồi? Tại sao hắn không đi theo? Nếu Đại Ngốc ở đây thi triển Âm Sát thuật, những người này có nhiều hơn nữa cũng vô ích, nhưng bây giờ…

Điệp Y Tiên Tử siết chặt cây sáo…

Cảnh Trọng Minh nhìn thấy đám võ giả quả nhiên như dự liệu của hắn, đều bị “ba điều kiện” hấp dẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, cảm thấy thế cục lại nằm trong tay, không khỏi quát:

- Lâm Vân, nơi này đã bố trí thiên la địa võng, ngươi trốn không thoát đâu!

- Ai bảo ta muốn trốn? Không trảm sát ngươi, không giết sạch đám người muốn giết ta, ta làm sao có thể rời đi?

Sở Nam chế nhạo nói, năng lượng màu xám trong tay đã bị áp súc chỉ còn nhỏ bằng một giọt nước, Sở Nam không nhìn giọt năng lượng màu xám này, thế nhưng giọt năng lượng màu xám này tiến vào trong mỗi một tế bào lập tức cách tuyệt sinh mệnh khí tức của mỗi người, cùng với tử khí, từ một góc độ nào đó mà nói, tuy khác loại nhưng cùng công dụng.

Huống hồ, đám năng lượng màu xám này đã bị áp súc thành dịch tích.

Sở Nam cũng xử lý đám năng lượng màu xám giống như tử khí, nuốt vào trong bụng, hắn muốn gậy ông đập lưng ông, nhưng với điều kiện là phải đoạt được giải dược của Cảnh Trọng Minh, nói đơn giản là phải đoạt nhẫn trữ vật của đối phương, tất cả vật phẩm đều đặt trong nhẫn trữ vật. Chỉ có điều, cũng có trường hợp ngoài ý muốn là giấu trên người, giống như Sở Nam có được Sinh Tử Quyết ở Tuế Hàn sơn trang vậy, nhưng Sở Nam tin rằng Cảnh Trọng Minh sẽ không làm vậy, bởi vì Cảnh Trọng Minh là một ngươi luôn cao cao tại thượng.

Cảnh Trọng Minh nghe thấy lời ngông cuồng của Sở Nam, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ:

- Lão phu cũng không tin, mấy chục vạn ngươi mà không giết được ngươi, còn có đệ tử tinh nhuệ của Thiên Nhất Tông nữa, ngươi không trốn được đâu!

Đồng thời hắn quát lớn:

- Động thủ!

Ngay lập tức, tiếng “sưu sưu sưu” vang lên, quang mang thiểm hiện đầy trời, vài vạn mũi tên bắn lên không trung, từ bốn phương tám hướng nhắm đến Sở Nam, mục tiêu của mỗi mũi tên đều là thân thể của Sở Nam.

Một lưới tên cực lớn xuất hiện trong không trung.

Vài vạn mũi tên này vừa xuất hiện liền biến mất, cũng phát ra chút năng lượng dao động. Hơn nữa, vị trí mà mấy vạn mũi tên vừa biến mất lại thiểm hiện thêm vài vạn mũi tên, tiếp đó lại biến mất…

Tên bắn không ngừng, âm thanh phá không vang lên không dứt.

Lạc Tiêm Nhi trong lòng trở nên khẩn trương, trong tay Điệp Y Tiên Tử cũng xuất đầy mồ hôi.

Ánh mắt Sở Nam co lại, cười lạnh một tiếng, nói:

- Thiên Nhất Tông vì ta mà cam lòng bỏ nhiều vốn liếng như vậy, mấy vạn người này đều là tinh anh trong tinh anh của Thiên Nhất Tông, lưới tên này, so với đêm mưa bị tập kích lúc trước còn mạnh gấp trăm lần, chỉ tiếc vẫn không đủ để ta để vào mắt.

Sở Nam xuất thủ.

o0o

Cùng lúc đó, mẹ con Nam Cung Linh Vân điều khiển "Kiếm thuyền" bay đi, nhìn thấy một tình cảnh khiến hai người triệt để chấn kinh, ma thú phô thiên lấp địa. Nếu không phải "Kiếm thuyền" vững chắc, tốc độ há nhanh thì nói không chừng hai người đã bị đám ma thú phi hành dày đặc cản lại rồi.

Chúc Chi Vũ trong đám ma thú thoáng nhìn qua "Kiếm thuyền" đang bay đi, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, đột nhiên thổi Thần Âm Huân, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến Nam Cung gia…

Giờ phút này, Chúc Chi Vũ đã cách Nam Cung gia không còn bao xa…

Ẩn hình tiễn võng từng tầng bức về phía Sở Nam, Sở Nam đứng giữa không trung, không né cũng không tránh, sau khi cười lạnh một tiếng, hai cánh tay mở ra, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy trong nháy mắt hình thành dòng xoáy.

Có phong nổi lên, có vân cuồn cuộn.

Đúng lúc này, mấy vạn mũi tên ập đến, lực đạo bị lực hủ thực của Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy triệt tiêu, khiến cho mũi tên xoay tròn theo dòng xoáy, năng lượng lại lần nữa tập trung, mấy vạn mũi tên bắn vào trong dòng xoáy không hề xuất hiện bộ dạng sụp đổ, Sở Nam vẫn khống chế tự nhiên, dòng xoáy khuếch lớn mấy chục lần, ngay lập tức cuốn vài vạn mũi tên vào trong dòng xoáy.

Cảnh Trọng Minh đang cùng giằng co với long hình dị viêm, mặt đầy vẻ bất thiện, nói:

- Chẳng lẽ ẩn hình tiễn võng này không thể tạo thành chút phiền toái nào cho hắn?

Tiếng tên bắn phá không vang lên mãi không dứt.

Dòng xoáy trng tay Sở Nam kéo dài đến mấy ngàn mét, trong vòng ngàn mét đều là mũi tên, Sở Nam khống chế thoáng có chút quá sức, thế nhưng khi tiếp lấy vạn mũi tên này, Sở Nam cũng đã xác định được phương hướng của người bắn.

Cuối cùng, Sở Nam đẩy mạnh một cái, đem dòng xoáy Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy đẩy ra, trong sát na đó, mũi tên chằng chịt bay khắp không trung, bắn đi khắp bốn phương tám hướng.

Lớp tên vừa mới xuất hiện trực tiếp bị bắn bay ngược lại. Những pháp bảo bay tới cũng bị những mũi tên này đánh rơi, về phần đao quang kiếm ảnh thì lại càng không thể chém lên người Sở Nam.

Lập tức, có tiếng kêu thảm chấn vang trong không trung, đệ tử của Thiên Nhất Tông bắn tên quả nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn hắn một lần có thể bắn ra mấy vạn mũi tên, nhưng người bắn tên chỉ có một ngàn người mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất