Thân ảnh ba người Hác Huyết chớp động, lần lượt rời khỏi sơn động.
Bọn họ không phải cùng nhau đi ra mà là phân biệt rời khỏi. Sau khi Hác Huyết xác định lân cận không có gi mới ra hiệu cho hai người kia đi ra.
Tuy rằng biết rõ bọn họ không có khá năng nhìn tháy mình nhưng Hạ Nhất Minh vẫn hơi thu người lại theo bản năng.
Theo thời gian quan sát. hắn và Bách Linh Bát đà biết trên người Hác Huyết chắc chắn có năng lực đặc thù hoặc dụng cụ đặc biệt nào đó khiến thị lực của y hơn hãn người thường trong hoàn cành này. Tuy rằng khả năng đó không thể mạnh mẽ như của Bách Linh Bát nhưng không thể khinh thường.
Đối với nhưng kẻ tanh máu và hung tàn thế này thì dù cân thận bao nhiêu là không đù.
Ba người bọn họ nói chuyện với nhau ờ bên ngoài động một chút ròi cùng đi về một phía. Nhìn vẻ mặt thoải mái của họ thì biết bọn họ căn bản không hề đặt nhưng gi đà xảy ra ờ sơn động vào trong lòng.
Nếu Hác Huyết xác định là an toàn. hai người còn lại rõ ràng lơi lõng rát nhiều. Cho đến khi bọn họ đi thật xa không hề phát hiện ra rằng mặt đất dưới chân bọn họ đã có thêm một tầng thổ nhưỡng thật không giống bình thường.
Khi ba người bọn họ đà hoàn toàn ly khai, Hạ Nhất Minh mới đửng thẳng dậy, ôm láy bảo trư đang ngủ đông và Bách Linh Bát cùng nhau đi tới cửa động.
Khi bọn họ đi tới cửa động, mặt đất lập tức xuất hiện rất nhiều điểm sáng màu bạc. Những diêm sáng này hội tụ lại rắt nhanh thành một đám chất lòng màu bạc. chảy tới dưới chân Bách Linh Bát.
Bách Linh Bát cúi đầu nhìn thoáng qua đám chất lỏng đang trèo lên bám lay chán mình và thu nhỏ lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. đồng thời cánh tay bị thiếu của Bách Linh Bát sinh trưởng bằng tốc độ mã mắt thường có thể thấy được
Hạ Nhất Minh hâm mộ nhìn năng lực đặc biệt có một không hai này. nhưng hắn không hề dám có ý niệm cắt tay để thử.
Sau một lát cánh tay của Bách Linh Bát đã là hoàn toàn dài ra như bình thường.
Sau đó gã nâng tay nhẹ nhàng vẫy về phía cửa động, một viên châu lập tức quay tròn lăn từ bên trong ra.
Viên châu này như thể có sinh mạng, lăn tới dưới chân Bách Linh Bát rồi tiếp tục lăn thẳng lên người, đi tới trước hốc mắt của hắn.
Bách Linh Bát đưa tay lên mở rộng hốc mắt ra. viên châu này lập tức tự động lăn vào.
Bách Linh Bát nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má. hai mắt lại khôi phục bình thường.
Cơ mặt Hạ Nhất Minh co giật kịch liệt. Nếu chưa biết lai lịch của Bách Linh Bát và không biết năng lực biến hình cực mạnh nàychỉ sợ đã nôn mửa.
Cánh tượng quả thật có một cảm giác khủng bố và ghê tởm không thể tưởng tượng nổi.
Cố gắng đè ép cảm giác khó chịu trong lòng Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu.
sát khí rét lạnh như băng: một khi hút vào trong cơ thể lập tức bị đan điền của hắn vui vẻ thu nhận không chút khách khí, cho dù Hạ Nhất Minh muốn thể nghiệm một lần chống đỡ âm sát khí như thế nào không thể được.
Ha Nhất Minh nhe nhàng vỗ vào đan điền thần kỳ của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn vào Bách Linh Bát đang biến thành màn hình, phát lại toàn bộ những gi vừa phát sinh trong sơn động.
Mặt mũi Hạ Nhất Minh cực kỳ ngưng trọng.
Thần công thuận phong nhĩ của hắn tuy rằng lợi hại nhưng dưới tình huống không dám để lộ thì không thể nghe rõ ràng được toàn bộ.
Hắn trầm ngâm một lát rồi đi vào góc trong cùng của hang động, quả nhiên thấy màu đỏ của máu vẫn chưa ngấm hết vào đất.
Bách Linh Bát lặng lẽ đi tới sau lưng hắn nói:
Bọn họ đang tìm mục tiêu kế tiếp.
Hạ Nhất Minh hơi hơi gật đầu. vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu, rốt cục hắn trầm giọng nói:
Ta hiểu vì sao lúc trước đó bọn họ lại không động thủ, chính là chờ tới khi có người không chịu nổi, bị âm sát khí xâm nhập mà trở nên điên cuồng. Lúc đó bọn họ mới chính thức cuộc săn.
Nói tới đây trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia ác độc.
Ba người bọn họ quà thật là đi săn. nhưng con mồi lại không phải dã thú bình thường mà chính là nhân loại.
Bách Linh Bát lăng lặng đứng bên cạnh, dường như không hề cỏ cảm giác gì đặc biệt.
Hạ Nhất Minh trầm tư một lát hỏi:
Bách huynh, hạt châu mà bọn họ lấy đi là cái gì vậy?
Ta không biết nhưng căn cử phân tích thì trong hạt châu này hội tụ tất cả tinh hoa năng lượng của người kia.
Bách Linh Bát chậm rãi nói:
Dưới tình huống đặc biệt, vật như vậy có thể phát huy tác dụng không gì có thể thay thế.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh khẽ động, hỏi:
Ngươi có thể suy luận ra được không?
Không thể.
Bách Linh Bát không chút do dự nói:
Tư liệu quá ít không thể suy luận. Tuy nhiên đối với nhân loại các ngươi, khối huyết châu và năng lượng thạch có thể có công năng tương tự.
Hạ Nhất Minh tức giận hít một hơi thật sâu. giá trị của huyết châu này không phải là nhỏ, nêu không ba người Hác Huyết sao có thể làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Hạ Nhất Minh hơi xoay chuyển tròng mắt, liền thẳng thắn nói:
Nếu ta tính không sai thì huyết châu này chắc chắn có quan hệ tới việc thăng tiến lên Tôn Giả.
Hắn dừng lại một chút, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý niệm:
Cỏ lê sau khi ăn huyết châu xong thì có thể trực tiếp hóa thần binh lợi khí thành hơi, trở thành Tôn Giả.
Trong mắt Bách Linh Bát lóe lên một đạo hào quang không thuộc về nhân loại, nói:
Không có khả năng đó.
Hạ Nhất Minh rất ngạc nhiên hỏi:
Sao ngươi biết?
Căn cứ suy tính của ta, bên trong huyết châu ẩn chứa toàn bộ tinh hoa sinh mạng của người đã chết nhưng đồng thời hấp thu cả âm sát khí. Nếu trực tiếp nuốt vào...
Bách Linh Bát nhếch miệng nói tiếp:
Trừ phi hắn muốn tự sát hoặc là muốn điên, nếu không sè không chọn phương thức như vậy để xử lý hạt châu đó.
Hạ Nhất Minh há to miệng như thể phát hiện ra một đại lục mới: Hóa ra Bách huynh biết cười nhi!
Hấn ngạc nhiên như vậy là bời vì quen biết nhau mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên Bách Linh Bát lộ ra biểu tình như vậy trong khi nói chuyện.
Nhưng biểu hiện này gần như chỉ trong nháy mắt mà thôi, ngay sau đó khuôn mặt Bách Linh Bát lại biến thành một bức tượng gỗ, thậm chí cho dù Hạ Nhất Minh có giật mình kinh hãi hô to thì gã vẫn không đáp lại.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, hắn đã có lần đầu tươi cười như vậy lần thứ hai hẳn là không xa.
Xa xa lại vang lên tiếng kêu thê lương liên miên không dứt. Sắc mặt Hạ Nhát Minh lập tức trầm xuống, tuy nhiên sau khi nghiêng tai lắng nghe một chút thì lập tức lộ vẻ mặt quỉ dị.
Những tiếng tru này không Ngờ không phải xuất phát từ một người mà là có hai người điên không ngừng tru lên.
Tuy rằng tiếng kêu điên cuồng đó đều khá giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt nho nhỏ. Hạ Nhất Minh lắng nghe hồi lâu rồi hỏi:
Bách huynh, ngươi có cám thấy có một thanh âm khá quen thuộc hay không?
Bách Linh Bát khẽ gật đầu nói:
Thanh âm này chính là của một kẻ điên tự nhiên. Nếu ta đoán không sai thì thì khi ba người kia tới săn thì gặp phải người điên tự nhiên kia.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên nói:
- Cái này gọi là ác giả ác báo. Chúng ta đi xem đi.
Hắn xoay người đi về phía sơn động truyền ra thanh âm kia.
Trong Quỷ Khốc Lĩnh. nếu nhưng người khác nghe thấy tiếng người điên cuồng tru lẽn. khẳng định sẽ phải tránh đi rất xa nhưng Hạ Nhất Minh thì làm ngược lại.
Sau một lát, hắn đã đến gần nơi phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt kia.
Còn chưa tới nơi đã cảm ứng được những khí tức hùng mạnh từ đó truyền tới.
Hạ Nhất Minh quay người đi ra phía sau lưng Bách Linh Bát để xem tường thuật trực tiếp. Ở trên màn ảnh sau Bách Linh Bát là hai bóng người cao lớn đang quấn lấy nhau theo một phương thức rất độc đáo.
Hai người này đều là nhân loại hoặc đã từng là người rất có trí tuệ hơn người, nhưng giờ phút này họ lại như hai con dã thú hung mãnh, xông vào nhau cắn xé như người thường.
Bọn họ đều há miệng rộng cực hạn như bồn máu. cắn thẳng vào đối phương không chút lưu tình, hơn nữa còn không hề đê ý tới thương thế của bản thân.
Khắp nơi máu thịt văng tứ tung, vượt xa tưởng tượng của người thường.
Tuy nhiên giờ phút này, vẻ mặt bọn họ cực kỳ bất đắc dĩ.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Bách Linh Bát. Theo ngón tay của hắn di động, hình ảnh trên màn hình điều chỉnh theo. Lập tức Hạ Nhất Minh nhìn thấy ba người Hác Huyết đang ẩn núp ở một bên
Điều chỉnh lại hình ảnh trở về hai người đang điên cuồng đánh nhau không ngừng. Hạ Nhất Minh cẩn thận quan sát. sau một lát thì rốt cục phát hiện sự khác biệt.
Tuy rằng hai người này đều hấp thu âm sát khí mà trờ nên điên cuồng, nhìn vào dường như không hề có gì khác nhau nhưng sau một thời gian cắn xé, đánh nhau thì rõ ràng đã có khác biệt.
Có thể nói hai người căn bản là không cùng một cấp bậc. Lúc đầu, một người điên trong đó tường như chiếm ưu thế tương đối lớn, đánh cho người còn lại gào khóc thảm thiết không ngừng, nhưng người bị đánh kia càng lúc càng hăng, cứ mỗi lần bị đánh ngã xuống đất lại gia tăng sức mạnh và tốc độ.
Tuy rằng biên độ gia tăng không lớn nhưng quá trình này tích lũy chậm rãi.
Nửa canh giờ trôi qua, người điên thứ hai đã có sức mạnh tương đương với người kia., sau đó ngược lại chiếm được ưu thế.
Nguồn: http://truyen360.comTrong đầu Hạ Nhất Minh chợt nổi lên một ý niệm, hắn ghé vào tai Bách Linh Bát nói mấy câu. Bách Linh Bát khẽ gật đầu quay người bước đi.
Thắng bại trên chỉến trường dường như được định đoạt ngay từ đầu thì người yếu hơn giờ lại rõ ràng vặn đứt cổ đối phương.
Y giơ cao chỉếc đầu đối phương rú lên điên cuồng.
Nhưng đúng lúc đó, một tiêng rú điên cuồng chợt vang lên ờ phương xa.
Kẻ điên này hơi giật mình, tiếp đó hai chân lao đi cực nhanh về phía xa.
Ba người Hác Huyết ờ phía xa đang định ra tay lập tức trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.