Vũ Toái Hư Không

Chương 19: Vì ngươi, bán đứng hết thảy thì đã sao? (1)

Tiểu quận chúa, nguyện phật tổ phù hộ cho ngươi......
Phải, chính là phù hộ ngươi bị con quái vật khổng lồ này ăn tươi thì có!
Trầm Côn có chút hả hê nhìn về phía phương hướng Phù Ma mộ phần mà dựng ngón giữa lên, nhưng hắn rất nhanh liền cười không nổi nữa!
Không đúng!
Tiểu quận chúa không phải con ngốc, nàng bị quái vật khổng lồ tập kích, khẳng định sẽ ra tay đánh trả ------- Nhìn lại tình trạng bây giờ: Bần tăng là đang nằm trên lưng quái vật, Triệu Lạc Trần thì nắm giữ trong tay một Bạch Nguyên Vũ Tông cùng hai mươi mấy Tuyết Điêu Kỵ Sĩ, nếu nàng phát động công kích, chẳng phải là ngay cả bần tăng cũng phải gặp nạn rồi ư?
Phải nhanh chóng rời khỏi con quái vật khổng lồ này!
Trầm Côn dùng tốc độ nhanh nhất của mình bò tới sát bên hông con quái vật, nhìn ra một chút, hắn đang ở vùng trời của Phù Ma mộ phần, cách mặt đất đại khái khoảng bảy tám chục mét......
Khoảng cách này, chắc không té chết bần tăng đấy chứ?
Cắn chặt răng, Trầm Côn nhắm mắt lại nhảy xuống!
.................
"Bảo vệ quận chúa!"
Bên trong mỏ bạc, Triệu tướng quân cũng phát hiện ra con quái vật khổng lồ này, đầu tiên là gở xuống đại phủ tử trên lưng, điên cuồng hét một tiếng, "Tuyết Điêu Kỵ Sĩ, đội hai lưu lại bảo vệ quận chúa, đội một lập tức bay lên không, tiêu diệt kẻ địch tiến vào phạm vi!" (Đại phủ tử: Rìu to)
"Đừng!" Triệu Lạc Trần lạnh lùng phất tay, "Tuyết Điêu Kỵ Sĩ toàn bộ lên không trung, Triệu tướng quân, ta cũng lên không trung ngênh địch!"
"Quận chúa!" Triệu tướng quân thất kinh, "Người thân thể thiên kim, không cần phải tiến lên liều chết, nếu như người bị thương tổn, mạt tướng...... mạt tướng không có biện pháp nào công đạo với vương gia a!"
"Triệu Thương, ngươi biết cấp bậc võ đạo của ta chứ?" Tiểu quận chúa lạnh lùng hỏi.
"Quận chúa thông tuệ hơn người, năm 17 tuổi, đã là Bạch Nguyên Vũ Tông hạ đoạn rồi, trừ huynh đệ Côn Trọng của Trầm gia ra, vương triều Đại Triệu không có bất cứ một thiếu niên nào có thể so sánh được với người!" Triệu Thương bật thốt.
"Vậy ngươi biết lộ số võ công của ta chứ?" (Lộ số: trong câu này ý bảo số lượng con đường võ thuật, chiêu thức võ công...)
"Tiểu quận chúa có được tuyệt học hai nhà, một là kiếm pháp 'Bắc Cực Bách Lý' do Vương gia thân truyền, hai là linh phù bí thuật do chưởng môn Thiên Vũ Tông truyền thụ, Xích Bạo Viêm!"
"Nói cho hết, vậy vũ hồn của bổn quận chúa thì sao?" Tiểu quận chúa lạnh lùng đặt câu hỏi.
"Vũ hồn của người, là vũ tông cấp, linh phù bí thuật hệ, Phù Hải Vô Nhai! Dựa vào vũ hồn này, tốc độ chế tạo linh phù của người so với linh phù sư bình thường nhanh hơn gấp 8 lần, tốc độ tu luyện linh phù bí thuật, lại càng là ngàn năm hiếm thấy!"
"Ngươi đều đã biết như thế, vậy còn nói nhảm cái gì!? Bổn quận chúa có thực lực này, còn phải chạy trốn ư, vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi của Bắc Địa vương phủ rồi sao!?"
Vừa nói, Triệu Lạc Trần vừa rút ra một con hạc giấy trong tay áo, cắn đứt đầu ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ lên đỉnh đầu hạc giấy.
Quác!!!
Một tiếng kêu to, con hạc giấy không ngờ chậm rãi lớn lên, nhẹ nhàng sải cánh ra, biến thành một bạch hạc chính thức cao bằng ba người!
Cưỡi lên bạch hạc, Triệu Lạc Trần liền nhắm vào con quái vật khổng lồ phía trước lao tới!
"Theo sát quận chúa, công kích!" Triệu tướng quân cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ huy hai mươi mấy Tuyết Điêu Kỵ Sĩ leo lên tọa kỵ, gắt gao theo sát sau lưng Triệu Lạc Trần.
Thôi rồi!
Đầu óc Triệu Lạc Trần ngươi bị bệnh rồi à?!
Muốn thủ hạ có thủ hạ, muốn thân phận có thân phận, bần tăng nếu là ngươi, đã sớm trốn thật xa rồi, chỉ có thằng ngu mới đi liều mạng đó!
Trầm Côn giơ ngón giữa lên một chút, hắn bị rớt ở một mỏ bạc cách chỗ Triệu Lạc Trần không xa.
Đôi con ngươi nhỏ trong mắt nhấp nháy quan sát tình huống......
Được rồi, Triệu Lạc Trần cùng Tuyết Điêu Kỵ Sĩ cũng đã bay lên không trung, Trầm Hùng cũng đái lĩnh cảnh vệ cùng các thợ mỏ giơ cung tên lên, đẩy xe bắn đá, trợ giúp ở dưới mặt đất, ai mà chú ý tới bần tăng đây chứ.
Hắc hắc, đúng là cơ hội tốt để đi Phù Ma mộ phần a!
À, phải rồi, chuyện kế tiếp là cơ mật lớn nhất của bần tăng, không thể để cho người ta nhìn thấy, hóa trang vậy!
Trầm Côn lắc mình tiến vào trong căn nhà gỗ, lúc trở ra, thì đã biến thành một lão hòa thượng tám chín chục tuổi, cơ hồ là cùng với sư quét rác giống nhau như đúc!
Không có biện pháp, ai kêu bần tăng quá quen thuộc với bộ dáng của sư quét rác đây?
Trầm Côn bẻ tay bẻ chân đi tới Phù Ma mộ phần......
"A di đà phật, hắc hắc, đây là lần đầu tiên bần tăng lùng bắt vũ hồn nha!"
Ngay lúc tiến đến Phù Ma mộ phần, Trầm Côn kết thành Bất Động Minh Vương Ấn, miệng đọc Kim Cương Tát Đóa Tâm Chú, lực lượng của chữ chân ngôn "Linh" không hề giữ lại chút nào dũng mãnh tiến ra!"
Phải nắm chắc thời gian thôi, lấy tu vi trước mắt, bần tăng một ngày chỉ có thể vận dụng pháp tướng Minh Vương một phút đồng hồ, mới vừa rồi rình coi Trụ Cột Kiếm Hồn đã lãng phí hết 20 giây, bây giờ chỉ còn lại có 40 giây a!
Trầm Côn một mặt thúc giục mình gia tăng tốc độ, một mặt hiện lên tư liệu về Phù Ma mộ địa trong đầu...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Muốn lùng bắt một vũ hồn, ít nhất cũng phải hiểu rõ được vũ hồn này một chút chứ!
Linh hồn cường giả trong Phù Ma mộ phần, tên là Vương Kiêu!
Vương Kiêu này sinh sống vào khoảng hơn 1000 năm trước, lúc vương triều Đại Hán thống trị Cửu Châu Đại Lục. Quá cổ xưa, cho nên Trầm Côn cũng không biết rõ tường tận chi tiết tư liệu, chỉ tìm được một vài tin đồn rải rác:
Nghe nói, Vương Kiêu này là anh tài ngút trời, võ đạo am hiểu nhất là linh phù bí thuật, dưới sự trợ giúp của tờ giấy gọi là linh phù, năm 38 tuổi trở thành cường giả cấp "Đệ tứ cảnh, Hỗn Độn Vũ Tôn"!
Hỗn Độn Vũ Tôn, đây chính là lực lượng đủ để ảnh hưởng đến chuyển biến lịch sử đại lục a!
Cho nên vừa nghe thấy Vương Kiêu trở thành Hỗn Độn Vũ Tôn, hoàng đế Đại Hán kinh hỉ thất thố, đương tràng liền ban cho Vương Kiêu vô số vàng bạc châu báu, tơ lụa gấm vóc, còn ở trước mặt mọi người nói, chỉ cần Vương ái khanh đồng ý vì trẫm thủ hộ giang sơn Đại Hán, ngươi muốn cái gì, trẫm sẽ cho ngươi cái đó!
"Thật sự muốn cái gì cũng được hết ư?"
Đối mặt với ý mượn sức của hoàng đế, Vương Kiêu đột nhiên ném vàng bạc tài bảo, gấm vóc lụa là xuống, thân thủ lạnh lùng, "
Muốn ta bán mạng cho ngươi, có thể, chỉ cần ngươi đem Đỗ Nguyệt Nhi cho ta!"
Lời vừa nói ra, hoàng thất khiếp sợ, cả triều văn võ bá quan khiếp sợ, vương triều Đại Hán khắp nước khiếp sợ!
Đỗ Nguyệt Nhi, nàng là hậu phi mà hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất, là hoàng hậu đương triều mẫu nghi thiên hạ a!
Một thần tử, không ngờ lại muốn lấy hoàng hậu, đây không phải là sỉ nhục hoàng đế, mà là khiến cho cả hoàng triều Đại Hán đội nón xanh rồi! Vì vậy hoàng đế bệ hạ phẫn nộ hô quát vệ binh, nhưng không đợi hắn động thủ, Vương Kiêu đã tiên hạ thủ vi cường trước rồi, hắn đem cả hoàng cung Đại Hán đánh chém lung tung, giết cho máu chảy thành sông, hài cốt như núi, giẫm chân lên máu tươi của quân cận vệ hoàng thành, cùng mấy trăm thi thể cao thủ, đem hoàng hậu Đỗ Nguyệt Nhi đoạt đi!
Hoàng hậu bị người ta bắt đi, toàn bộ vương triều Đại Hán hổ thẹn, vô luận là cao thủ hoàng thất, tướng lãnh trong quân đội, hoặc cao thủ dân gian cũng đều đỏ cả tròng mắt, liên hợp lại vây công Vương Kiêu, ngắn ngủi trong vòng một tháng, đánh liên tục hai mươi mấy trận truy kích!
Mặc kệ ngươi tới bao nhiêu người, Vương Kiêu vẫn cứ một cây bút, một tờ giấy, một tay ôm Đỗ Nguyệt Nhi uống rượu đàm tiếu, một tay viết xuống vô số linh phù, đem toàn bộ những cao thủ đó diệt sát!
Giết đến tận cùng, Vương Kiêu đã khiến cho đại lục công phẫn, vì vậy 700 cường giả đã thiết hạ mai phục phụ cận Lan Vân Sơn, dấy nên một trận đại chiến oanh động thiên cổ......
Trận đại chiến này trong sách sử cũng không có ghi lại rõ ràng, Trầm Côn không thể nói được cụ thể, nhưng lại biết được một kết quả tàn khốc!
Trước lúc đại chiến bắt đầu, hình dáng của Lan Vân Sơn cũng không phải là hai ngọn núi cách bởi một khe núi như vậy, mà là một ngọn núi cao vút trong mây, nhưng sau khi đại chiến bắt đầu, Vương Kiêu một tay ôm Đỗ Nguyệt Nhi, một tay không ngừng chế tạo linh phù bí thuật, giết! Giết! Giết! Sau đêm huyết chiến, 700 cường giảm bị giết tổn hại gần nửa, mà ngay cả ngọn núi Lan Vân Sơn cũng bị hắn xóa đi, biến thành vùng đồng bằng trụi lủi!
Mà lúc này, Vương Kiêu thân chịu trọng thương, cũng không thể còn sống để rời đi được......
"Kiếp này có được hồng nhan, không uổng!"
Mặc cho máu tươi của 700 cường giả, Vương Kiêu uống hết chén rượu ngon cuối cùng, vứt bay chén rượu đi, hắn tươi cười hỏi Đỗ Nguyệt Nhi trong lòng, "
Nàng, có nguyện cùng ta cộng miên vu thử?"
Đỗ Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt gật đầu!
"
Sinh bất đồng cừu, tử đồng huyệt! Vương Kiêu ta, kiếp này quả nhiên không uổng a!"
Nhẹ nhàng hôn mỹ nhân trong lòng, máu tươi từ lỗ chân lông vẩy ra toàn thân Vương Kiêu, vẫn cố gắng gượng thân hình của mình cùng Đỗ Nguyệt Nhi, viết xuống một đạo linh phù hoa lệ nhất lúc còn sống!
Một kích Phù Ma Tuyệt Mệnh, dưới huyết nhục linh phù này mà nói, toàn bộ huyết nhục của 700 cường giả đều bị cắt ngang, Lan Vân Sơn kể từ đó bị chia thành 2 đoạn, trở thành khe núi mỏ bạc ngày hôm nay, thi thể của Vương Kiêu cùng Đỗ Nguyệt Nhi cũng chôn vào trong đống đổ nát đó, trở thành Phù Ma mộ phần bây giờ......
Từ đó trên nhân gian không còn có Vương Kiêu nữa, mà chỉ có truyền thuyết một đời Phù Ma, vì hồng nhan, tức giận trùng quan, phù loạn thiên hạ, vậy thì đã sao chứ!?
___________________________
Chú thích:
-Cộng miên vu thử: An giấc cùng nhau, ý bảo chết.
-Sinh bất đồng cừu, tử đồng huyệt: Sinh không cùng nơi, nguyện chết cùng chỗ, đại khái nghĩa là vậy.
-Huyết nhục: Máu và thịt

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất