- Ta rời đi ngay!
Trầm Côn thoát khỏi pháp tướng, trở về thế giới hiện thực.
Chuyện này phát sinh chỉ trong nháy mắt, Trầm Côn giao thủ với Trầm Trọng chừng một hai giây, nói chuyện trong thế giới linh hồn cũng chỉ mất thêm hai ba giây nữa, trong thời gian ngắn như thế chỉ có vài người kịp làm ra phản ứng!
- Các trưởng lão, tất cả bảo vệ Trọng nhi, ai dám cản trở, giết không cần nói!
Người đầu tiên có phản ứng không ngờ lại là Trầm phu nhân, người được coi là không hề có có võ công, nàng bước nhanh về phía sân khấu, các trưởng lão Trầm gia cũng theo sát phía sau!
- Bảo hộ quận chúa!
Triệu tướng quân là người thứ hai có phản ứng, hắn bảo hộ bên người Triệu Lạc Trần, nổi giận mắng to:
- Hà thành chủ, đây là lễ mừng ngươi chuẩn bị hoan nghênh quận chúa sao? Chỉ cần làm tiểu quận chúa kinh động thôi cũng đủ cho Vương gia chu di cửu tộc nhà ngươi!
- Quận chúa tha mạng a!
Hà Sơn quỳ xuống.
- Ông trời ạ, đây không phải là kịch a, đây là đại chiến cấp Vũ Tông thật sự a!
- Chạy mau, chạy mau, ngàn vạn lần không nên bị bọn hắn làm văng miểng a!
Mấy vạn khán giả bắt đầu kịp phản ứng, người thì chạy ra ngoài, người thì chạy vào phủ thành chủ, người thì chạy trên đường, người thì chạy vào khu dân cư, nói chung là trước cửa phủ thành chủ hỗn loạn thành một đoàn.
Trong sự hỗn loạn tuyệt đối này, lại có một thân ảnh dáng vẻ thướt tha mềm mại cực kỳ bình tĩnh.
Công Tôn Y!
Từ lúc bắt đầu, Công Tôn Y luôn luôn thờ ơ, nhìn cảnh
"Trầm Côn" chịu nhục trên sân khấu, sự xum xoe của Tô Nhất Minh, rồi đến khi bùng nổ hỗn loạn, nàng chỉ làm ra một động tác duy nhất là nhẹ nhàng cầm ly rượu lên hớp một ngụm!
- Công Tôn tiểu thư, người mau tránh xa một chút!
Bọn người hầu của nàng ta sợ tới mức bắp chân đều mềm nhũn.
- Tại sao ta phải tránh? Đây là cuộc chiến thú vị mà!
Công Tôn Y cười khẽ lắc đầu.
- Thú vị!
Bọn người hầu đều ngây ngẩn cả người, sau đó có người vỗ trán nói:
- Ai nha, người quả thật không cần rời đi! Tiểu thư, là do chúng ta hồ đồ, quên mất Vũ Hồn của người là gì!
- Nếu đã nhớ ra thì ngồi xem trò vui đi!
Trong ánh mắt Công Tôn Y đã tràn ngập sự hứng thú khác thường...
Con bà nói!
Nha đầu kia đang suy nghĩ cái gì trong đầu thế?
Trầm Côn chứng kiến bộ dạng từ xa của Công Tôn Y, hắn đột nhiên cảm giác được vị hôn thê này của hắn vô cùng xa lạ!
Mà thôi, hiện tại cũng không phải thời gian để ngắm nữ nhân, mau mau rời khỏi nơi này mới quan trọng!
Còn cách rời khỏi nơi này... Ha ha ha, bần tăng đã sớm nghĩ kỹ!
- A!!!
Ngay lúc mấy chục trưởng lão phi thân tới chuẩn bị bắt hung thủ, Trầm Côn đột nhiên kêu thảm một tiếng, làm bộ như làm bộ như bị thương rất nặng, thân thể bay lên không trung.
- Trầm Trọng, thực lực của ngươi thật mạnh, ta không phải là đối thủ của ngươi!
Bịch! Trầm Côn nặng nề ngã vào đám đông, sau đó hắn đứng lên, lúc này mới giả bộ chú ý tới sự hỗn loạn của lễ chào mừng.
- Các vị hương thân, tại sao các ngươi chạy loạn thế này?
Trầm Côn kinh ngạc hô to:
- Ai nha, không phải các ngươi hiểu lầm chuyện gì chứ? Hồi nãy là biểu diễn quá tốt thôi, không phải đánh nhau thực đâu, không phải đâu!
Biểu diễn?
Nghe như thế, mọi người mới từ từ ngừng lại.
- Các vị hương thân, vừa rồi thật sự chỉ là diễn kịch a!
Trầm Côn ngượng ngùng thở dài liên tục:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta và Nhị thiếu gia diễn quá thành công, làm cho các vị hoảng sợ, ta đây cúi đầu với các ngươi nhận tội!
Nói xong, Trầm Côn vọt vào đám đông, lần lượt thở dài giải thích.
Hung thủ chịu tội, vậy hồi nãy thật sự là diễn kịch a!
- Vị tiểu ca này, ngươi diễn thật sự quá tốt, ta cứ nghĩ ngươi giết chết người rồi!
- Không hổ là diễn viên ngôi sao của Vương Đô a, tiểu ca, ngươi có thể diễn ra cảnh chiến đấu của cấp Vũ Tông giống y như thật, quả là làm bọn ta mở rộng tầm mắt a!
Dân chúng đang chạy trối chết đều ngừng lại mà hưng phấn bắt tay Trầm Côn, có người còn nhiệt tình cởi cả áo, đưa cho Trầm Côn nhờ hắn kí tên vào...
Nguồn: http://truyen360.comKhông khí khẩn trương lập tức liền tiêu thất!
Chứng kiến chuyện này, bọn người Trầm phu nhân nhíu mày.
Lấy ánh mắt của bọn hắn đương nhiên nhìn ra người này không phải đang diễn kịch, mà thực sự hắn muốn giết Trầm Trọng!
Nhưng lúc này Trầm Côn đang cùng dân chúng đứng loạn thành một đoàn, nếu có người nào tiến lên bắt hắn thì sẽ làm ra cảnh hỗn loạn lần thứ hai a!
Bắt, hay không bắt?
- Hà thành chủ, vừa rồi thật sự là do diễn quá tốt hay sao?
Tại thời điểm này, tiểu quận chúa Triệu Lạc Trần hưng phấn mà vỗ tay:
- Thật phấn khích, rất phấn khích, cho dù ngay tại Vương Đô, quận chúa ta cũng chưa từng gặp buổi biểu diễn nào phấn khích như thế này!
- Đúng vậy a, đây là do diễn tốt a!
Hà Sơn giống như thấy được bùa cứu mạng, vội vàng nhận ngay.
- Tiểu quận chúa, thật ra tiểu nhân muốn làm cho ngài một chút kinh hỉ, nên mới an bài một hồi đại chiến Vũ Tông chân chính, nhưng không may dân chúng Tân Nguyệt thành chưa từng thấy qua cảnh này nên bị dọa cho sợ hãi, tiểu nhân có tội, thỉnh tiểu quận chúa thứ tội a!
- Vô tội, ngươi vô tội!
Triệu Lạc Trần thoạt nhìn rất vui vẻ, liên tục phất tay:
- Diễn viên vừa rồi kia là ai? Nhớ trọng thưởng cho quận chúa!
- Ai da, đa tạ tiểu quận chúa!
Trầm Côn từ xa nghe được những lời này liền lớn tiếng nói:
- Tiểu quận chúa, xin người lát nữa ban thưởng thêm cho tiểu nhân, đoạn thứ ba còn chưa diễn xong, chờ tiểu nhân thay quần áo, sau đó biểu diễn tiếp cho ngài xem đoạn thứ ba a!
Hắn nói xong liền vội vàng chạy hướng về phía hậu trường, những người khác chỉ đứng mà nhìn theo chứ không ai đuổi theo.
Há há, vậy xem như là thoát!
Trầm Côn tiến vào nhà xí, tìm tên diễn viên đang hôn mê, sau đó tạt một chậu nước lạnh cho hắn tỉnh lại, sau đó theo một cái hẻm nhỏ chạy mất dạng.
Chuyện kế tiếp đều trong dự liệu, vì không dám quấy rầy hứng thú của tiểu quận chúa, tên diễn viên kia sau khi tỉnh lại liền xông lên sân khấu, kêu một người khác thay thế cho Trầm Trọng đang bị thương, thành thành thật thật mà đem vở kịch diễn cho hết.
Đương nhiên, vì để cho nội dung vở kịch thêm hợp lý, bọn hắn liền thay đổi nội dung kịch bản, diễn ra cảnh vì Trầm Côn uất ức, nên sau khi nổi điên liền bùng nổ vô cùng dũng mãnh, Trầm Trọng và mấy đại trưởng lão phải liên thủ khổ chiến cả một đêm mới có thể đả bại
"đại ma đầu" Trầm Côn...
Tất cả đều vui vẻ!
Người duy nhất không vui chính là Triệu tướng quân!
- Tiểu quận chúa, mạt tướng nhìn ra chuyện vừa rồi chắc chắn không phải là ngoài ý muốn, xương sọ Trầm Trọng đã bị vỡ vụn, suýt nữa tính mạng cũng khó mà bảo toàn!
Sau khi kết thúc vở kịch, Triệu tướng quân lặng lẽ tiến gần tới Triệu Lạc Trần mà nói.
- Bổn quận chúa không phải người ngốc, đã sớm nhìn ra rồi!
Miệng Triệu Lạc Trần vẫn tươi cười tiếp đón những người khác, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời Triệu tướng quân.
- Ngài đã nhìn ra? Vậy sao ngài còn...
Triệu tướng quân sửng sốt.
- Là ta cố ý muốn giúp người kia chạy trốn!
Tiểu quận chúa khẽ cười nói:
- Triệu tướng quân, ngươi không thấy vũ khí trên tay tên kia sao? Hắn dùng chính là giấy La Sát của ta, ha ha ha, người này và thánh tăng chúng ta gặp mấy ngày trước có lẽ có quan hệ không tệ a!
- Nói như vậy, vị thánh tăng kia có lẽ đang có mặt tại đây?
- Không sai, khẳng định hắn đang ở Tân Nguyệt thành này!
Triệu Lạc Trần nói thêm:
- Triệu tướng quân, ngươi lập tức lưu ý mọi nơi trong Tân Nguyệt thành, cần phải tìm được thánh tăng! Sau khi tìm được, nếu thánh tăng vẫn không muốn gặp ta, ngươi hãy nói với người... haizzz, ngươi liền nói giúp ta: "Lạc Trần ta biết sai rồi, mong thánh tăng từ bi, nhận Lạc Trần không nên thân này làm đồ đệ đi!
Nói xong, trong lòng chợt nảy Triệu Lạc Trần chợt nhảy mạnh một cái!
Nàng lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy cách đó không xa có một đôi mắt như hồ nước mùa thu đang nhìn mình, có ý cười nhưng không cười, quận chúa liền cau mày nói:
- Triệu tướng quân, vị tiểu thư kia là ai?
- Là đại tiểu thư của Công Tôn gia, Công Tôn Y!
Triệu tướng quân ngạc nhiên nói:
- Quận chúa, Công Tôn Y có vấn đề gì sao?
- Không có gì, không cần để ý tới nàng!
Triệu Lạc Trần lắc đầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy là lạ trong lòng, vị Công Tôn Y này tựa hồ có một loại vị đạo khác thường, tựa như hoa hồng trên băng sơn, tuy làm cho người ta thần hồn điên đảo, nhưng cũng làm cho người ta kinh tâm động phách, cả người lạnh toát...
Triệu Lạc Trần đã phát hiện ra sự không tầm thường của Công Tôn Y, cùng thời gian này, Trầm gia cũng xảy ra một chuyện không tầm thường.
- Mau, gọi Hắc bá tới, Nhị thiếu gia sắp chịu không nổi rồi!
- Hắc bá đã bế quan, không tìm ra a!
- Vậy mau tìm đại phu khác, mau tìm hết các danh y của khắp Tân Nguyệt thành này!
Hậu viện của Trầm gia, mấy vị trưởng lão khiêng Trầm Trọng vào một gian phòng, sau đó lưu lại vài người lo cho hắn, những người khác phân công nhau đi tìm đại phu.
- Không cần vội!
Trầm phu nhân đi sau cùng phất phất tay:
- Những người khác đều đi ra ngoài, để một mình ta lưu lại là được rồi!
- Phu nhân, ta muốn truyền cho Nhị thiếu gia thật nhiều linh khí, cố gắng níu kéo tính mạng của hắn a!
- Tất cả ra ngoài! Các ngươi còn sợ ta thương tổn chính con trai của mình sao?
Trầm phu nhân lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa phòng, các trưởng lão nhìn nhau một chút rồi đều cúi đầu đi ra ngoài!
- Ai da...
Trong phòng chỉ còn lại có một mình Trầm phu nhân, nàng đau lòng thở dài, ngồi vào cạnh giường.
- Trọng nhi, con làm tốt lắm, bị thương nặng như thế mà con vẫn cố gắng khống chế thực lực bên ngoài của mình ở Hoàng Nguyên hạ đoạn, không uổng công dạy dỗ của vi nương mấy năm nay. Thật sự là ủy khuất cho con quá!
- Mẫu thân, vì kế hoạch to lớn của mẫu thân, con chịu đau khổ nhiêu đây thì đã sao?
Trầm Trọng xương sọ bị đánh nát, xương sườn bị gãy mấy cái, cả người toàn là máu đột nhiên ngồi dậy!
Hắn tự cười giễu:
- Nhưng quả thật rất nguy hiểm, lúc con bị tên đó đánh gãy xương sườn, con xém chút nữa là đã sử dụng thuộc tính ẩn giấu của Yêu Nguyệt Phi Thăng, ha ha ha, may sao con đột nhiên nhớ lại kế hoạch lớn của mẫu thân, lúc này mới bằng mọi giá nhịn lại, chấp nhận bản thân chịu trọng thương!