Hai mắt vừa nhắm lại, Trầm Côn liền tiến nhập vào thế giới linh hồn.
Hắn chỉ thấy một mảnh hỏa diễm hừng hực, Tiếu Đông Phong đang muốn nhấc lên cổ cầm, tay cầm trường kiếm, đang yên lặng chuẩn bị tạm biệt A Phúc.
- Chúa thượng, Công Cẩn làm quan đã nhiều năm, những cũng chỉ khi làm thủ hạ của người, mới có được tín nhiệm cao nhất.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Tất cả những người mà Công Cẩn từng theo, không có ai được như ngài, nhưng cố chủ gặp khó khắn, Cồng Cẩn không thể làm loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, càng không thể bỏ qua tình huynh đệ kết nghĩa.
- Cáo từ!
Hắn ảm đạm xoay người lại.
- Lão huynh, gấp cái gì chứ?
Trầm Côn cười híp mắt ngồi xổm lên đài sen, nhưng một chút bộ dạng của nhà phật cũng không có, ngược lại còn có chút giống với một gã tiểu thương.
Sáu Vũ Hồn đứng ở bên cạnh hắn.
- Muốn lưu ta lại?
Tiếu Đông Phong lạnh lùng cười:
- Ta đã quyết định rồi, nếu muốn lưu ta lại, thì hãy đem Quan Vân Trường ra, giết ta.
- Lão huynh, đều là người một nhà cả, làm sao lại phải chém chém giết giết cái gì a?
Trầm Côn thật sự càng ngày càng nhìn thuận mắt Tiếu Đông Phong, hắn là Vũ Hồn của A Phúc thì cũng đâu khác gì Vũ Hồn của mình.
Mà đối với người của mình, Trầm Côn luôn luôn rộng lượng.
- Lão huynh, chúng ta đánh cuộc đi.
Trầm Côn cười nói:
- Nếu ngươi thắng, ta sẽ cung kính tiễn ngươi rời đi, hơn nữa còn giúp ngươi mau chóng tìm được Huyền Dận… Nhưng nếu ngươi thua, sẽ phải tiếp tục ở lại làm Vũ Hồn của A Phúc, ngươi cũng đừng lấy cái gì mà cố chủ đang gặp khó khăn ra để lý luận.
- Nếu ta không đồng ý, ngươi nhất định sẽ để Quan Vân Trường giết ta đúng không?
Hắn cười nói:
- Nói đi, đánh cuộc gì?
Trầm Côn khoát tay, Cổ Nguyệt Hà cười híp mắt đưa đến một cây bút.
- Ta sẽ vẽ mộ vòng tròn xung quanh A Phúc, nếu như ngươi có thể ra khỏi vòng tròn đó, coi như ngươi thắng.
Một vòng tròn?
Tiếu Đông Phong cười to:
- Ngươi cho ngươi là Chu Văn Vương sao, có bản lĩnh làm cho ta không ra khỏi vòng tròn được sao? Trầm Côn, bây giờ ta cũng không phải như ngày đó, cả người đầy vết thương, chỉ bằng ngươi cũng dám chặn ta sao.
- Thử một lần sẽ biết:
Trầm Côn cười híp mắt, nhảy xuống đài sen, chạy vòng quanh A Phúc vẽ một cái vòng tròn. Một cái vòng tròn vô cùng bình thường, cũng chỉ dùng mực tàu bình thường để vẽ.
- Cứ như vậy?
Tiếu Đông Phong nhẹ nhàng cười. Nói thực, lúc đầu hắn lo Trầm Côn sẽ vẽ ra trận pháp kinh thiên động địa gì đó, dù sao thì bên người Trầm Côn cũng còn phong thủy tông sư Cổ Nguyệt Hà. Nếu lão nhân này ra tay thì trong thiên hạ chắc chỉ có Gia Cát Khổng Minh mới có thể đi ra ngoài, nếu Trầm Côn dùng trận pháp như vậy với mình.
- Ta đi đây.
Hắn bước dài đi ra ngoài. Một bước, hai bước, ba bước. Mười bước, hai mươi bước, ba mươi bước.
Trong thế giới linh hồn, khắp nơi đều là hỏa diễm của hắn, ai cũng không thấy rõ cảnh sắc ở phía trước. Tiếu Đông Phong đi tầm bảy tám trăm bước, phỏng chừng đã sớm ly khai tầm mắt của A Phúc, hắn ngẩng đầu lên.
- Lão huynh, đi tiếp đi.
Trầm Côn cười híp mắt ngồi ở trước mặt hắn, mà cái vòng tròn kia vẫn như trước, ở trước chân của hắn.
Thật là lợi hại.
Tiếu Đông Phong thần sắc hơi biến, lăng không bay lên, nếu như như đi bộ không được, vậy thì đường không vậy.
Hắn ở trên không trung nhanh chóng bay đi, một trăm thước, hai trăm thước, ba trăm thước. Một khắc đồng hồ sau, lấy tốc độ của hắn mà nói thì cũng đã phải bay ra ngoài Xuất Vân Hải Thành, thế nhưng khi hắn vừa hạ xuống đất.
- Lão huynh, mệt không? Có muốn hay không ngồi xuống uống chén trà?
Trầm Côn cười híp mắt từ trong tay Thủy nhi nhận lấy một chén trà xanh, chỉ vào Thủy nhi nói :
- Vị này có lẽ cũng không cần ta phải giới thiệu nhiều lời chứ? Trấn áp ngươi hơn một nghìn năm… ngươi có biết là được vị tiểu thư này mời trà là rất vinh dự không.
Tiếu Đông Phong có chút sững sờ ngơ ngác nhìn chén trà trong tay Trầm Côn.
Linh hồn có thể uống trà sao?
- Lão huynh, ngươi nói nước trà này sao?
Trầm Côn chỉ chỉ sau lưng:
- Ngươi không nhìn thấy Huyền Si đại sư sau lưng ta sao? Hắn vừa mới tiến hóa, khai thông được năng lực ăn, uống… Nếu có cơ hội mọi người cùng nhau liên hoan a.
- Hừ!
Tiếu Đông Phong nặng nề hừ một tiếng, hai chân dừng lại, đột nhiên thân mình hắn chui xuống đất.
Vòng tay có thể chặn trên mặt đất, trên không trung, nhưng nó có thể giới hạn ngay cả dưới mặt đất sao?
Hắn nhanh chóng lướt đi, Tiếu Đông Phong tận mắt nhìn thấy cảnh sắc lùi nhanh về phía sau, một lát sau huyệt động thần bí bên dưới Đoạt Nhật Lâu cũng bị hắn để lại sau lưng.
Lần này, chạy cũng đủ xa a? Tiếu Đông Phong vừa đi lên trên mặt đất, thò đầu ra chợt nghe Trầm Côn cười híp mắt tiếp đón:
- Cổ lão huynh, mau chuẩn bị cho Chu lão huynh một chậu nước tắm a, độn thổ lâu như vậy chắc là cũng có chút bẩn a.
Vòng tròn kia vẫn ở dưới chân hắn!?!!
- Đây là… yêu thuật?
- Tiên thuật - Trầm Côn cười nói.
- Ta thua.
Tiếu Đông Phong ảm đạm thở dài, nâng lên được, bỏ xuống cũng được, hắn cũng chưa đến mức là một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời, lớn tiếng nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại bên người A Phúc, nhưng khi cùng Huyền Dận đối dịch ta nhất định sẽ không động thủ cùng chúa thượng.
- Một lời đã định.
Trầm Côn cười tươi nói. Tiếu Đông Phong yên lặng trở lại bên người A Phúc, trong nháy mắt đã nhập vào cơ thể hắn, nhưng vẫn khong cam lòng quay đầu lại hỏi:
- Ngươi vừa sử dụng lực lượng gì?
- Hồn Kinh tầng thứ sáu, Tâm Tự Chân Ngôn, Nội Phược Ấn:
Trầm Côn cười nói:
- Có thể lý giải như thế này… Ta là giám ngục trưởng còn cái vòng vừa nãy chính là ngục giam, trừ phi ngươi vượt qua được lực lượng của Địa Tạng Vương, bằng không ngưỡi vĩnh viễn sẽ không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Đây là tầng thứ sáu của Hồn Kinh.
Là lực lượng vây cấm linh hồn!.
Đương nhiên, cũng theo lời của Trầm Côn, thì tầng thứ sáu cũng có thể lý giải là làm giám ngục trưởng có năng lực cường hóa ngục giam, chuyên dùng để giam giữ phạm nhân. Cũng bởi vì đệ lục trọng này vì thế Trầm Côn càng ngày càng có giác ngộ với giám ngục trưởng.
Hơn nữa còn có Mặc Ly.
Trong lúc kiểm tra Hồn Kinh, ở trong thiện phòng phía sau hồn phủ, Trầm Côn tìm được danh sách phạm nhân.
Mặc Ly ở trong trang thứ tư của bản danh sách, có tội danh là tính tình cực đoan, giết hại nữ nhi của chính mình. Nhưng nàng cũng là bị lừa nên thời hạn thi hành án giảm xuống còn hai trăm năm!
So sánh với mấy cái vũ hồn khác, nhất là Huyền Si, sau khi nhận ba nghìn năm trăm năm tù thì đây cũng không phải là hình phạt quá nặng.
- Lão huynh, đi thong thả.
Mắt thấy Tiếu Đông Phong sắp nhập vào cơ thể A Phúc, Trầm Côn đúng lúc này lại hỏi:
- Ngươi bị Thủy Nhi trấn áp cả ngàn năm nhất định biết rõ lai lịch của nàng a? Có thể nói cho ta biết tên nàng không?
Thủy nhi mỉm cười thương cảm nhìn Tiếu Đông Phong:
- Uy, hãy nói một câu đi.
- Hắn không có nói cho ngươi biết?
Tiếu Đông Phong chỉ Cổ Nguyệt hà, chờ đến khi Trầm Côn lắc đầu, hắn cũng lắc lắc đầu:
- Danh tự của Thiên Môn ta không thể nói lung tung, bất quá vì coi như nể mặt A Phúc ta nhắc nhở ngươi một câu… Cẩn thận một chút, nếu ngươi dám nhận lấy vũ Hồn này, vậy thì hãy chuẩn bị tâm lý bị thiên địa phẫn nộ, thần phật đuổi giết đi.
- Tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comTrầm Côn ha ha cười, trong lòng lại thầm mắng, rõ ràng là tên Tiếu Đông Phong này bị mình vây không ra được, vì thế trong bụng không hài lòng, cố tình nói vậy để dọa mình.
Tiên phật đuổi giết? Nói giỡn sao? Bần tăng chính là Địa Tạng Vương a.
- Đúng rồi, khi đến đây, Nguyên Quân cũng ở bên ngươi.
Tiễn Tiếu Đông Phong đi, trong lòng Trầm Côn cũng khẽ động, vũ hồn của Nguyên Quân đều là đại nhân vật, tại sao mình không nhân cơ hội xem một cái? Nháy mắt một cái, ánh mắt của Trầm Côn liền liếc về hướng của Nguyên Quân.
Thật đáng tiếc, Bất Phụ Thiên Hạ trên người bao phủ một tầng hào quang chói mắt, còn Bất Thế Bình Tiên bên người cũng là bộ dạng tràn ngập huyết sắc, ngay cả hai cái Vũ Hồn này Trầm Côn cũng không nhìn thấu. Theo lời Nguyên Quân nói thì còn Vũ Hồn thứ ba… Trầm Côn cẩn thận tìm tòi, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
- Đừng tìm Vũ Hồn thứ ba của ta, đó chính là bổn mạng Vũ Hồn, bẩm sinh đã cùng linh hồn của ta nhập làm một, trừ phi ngươi có được kháp toán luân hồi( bấm đốt tay) của Tiên Phật, bằng không đừng mong có thể nhìn thấu.
Thanh âm của Nguyên Quân truyền đến, mặc dù nàng không có bổn sự nhìn thấu vũ hồn của Trầm Côn, nhưng nàng cũng có thể cảm thấy được Trầm Côn đang rình coi nàng.
- Cắt.
Trầm Côn bĩu môi, sau đó khuôn mặt ngay lập tức lại trở lên tươi cười:
- Mỹ nữ ta vẫn còn chưa nhìn thấu đệ tam Vũ Hồn của ngươi, mau nói đi, là ai vậy?
- Một hôm nào đó ta sẽ nói cho ngươi!
Nguyện Quân cầm lên một phần tin tức tình báo mà nàng vừa nhận được.
- Đông Ca đã trở lại Xuất Vân Hải Thành, đang đi tìm ngươi, mau lập tức theo ta trở về
- Còn phải đi về?
Trầm Côn có điểm không tình nguyện, tuy nói tối hôm đó hắn trên đầu có mang bao bố, Nguyên Quân cũng mặc thú diện khải giáp, hai người thân phận không hề lộ ra ngoài, vì thế có thể tiếp tục ở lại làm gián điệp.
- Mỹ nữ, ta sẽ không phải quay trở về chứ?
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Nhanh đến tháng chạp, ta cùng Trầm Trọng còn có ước hẹn tại Phù Đồ tháp.
Nguyên Quân nhướng mày.
- Không sai, ước hẹn tại Phù Đồ Tháp.
Mặt Trầm Côn đột nhiên trở nên nghiêm túc hiếm thấy, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, Tuy Trầm gia đã di chuyển đến Xích Tiêu Thành, nhưng Trầm Trọng nhất định sẽ không quên ước định này, ta cũng sẽ không. Cuối tháng chạp, đầu tháng ba, trong hai người chúng ta chỉ có thể một người còn sống đi ra khỏi Phù Đồ Tháp.
Nguyên Quân im lặng gật đầu:
- Ta hiểu, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi nhất định phải quay về Xuất Vân Hải Thành một chuyến, bởi vì ta mới vừa nhận được tin tức… A La, đã biến mất.
- Mỹ nữ, ngươi đừng nói đùa.
Trầm Côn phất phất tay.
- A La một mực ở tầng ngầm thứ mười tám trong Đoạt Nhật Lâu tu luyện, hiện tại ta đem Đoạt Nhật Lâu đi, nàng ta làm sao có thể biến mất được?
Tối hôm qua vì sợ chuyện tu luyện của A La bị chậm trễ, Trầm Côn liền dùng Đoạt Nhật Lâu, nhưng tính toán thời gian thì A La cũng đã phải đi ra rồi.
- Mặc lão, ngươi thập phần quen thuôc Đoạt Nhật Lâu, ngươi mau tìm A La đi?
Trầm Côn cười nói.
Mặc Ly trầm mặc một lát, cảm ứng từng bộ vị ở Đoạt Nhật Lâu, sau đó nàng ngạc nhiên cả kinh
- Làm sao có thể, nữ nhân kia lại không có trong Đoạt Nhật Lâu.
- Lão nhân gia, ngươi không có nói đùa chứ?
Da đầu Trầm Côn lập tức lạnh đi, A La biết tối qua xảy ra đại chiến, không có khả năng từ trong Đoạt Nhật lâu chạy ra ngoài chịu chết a. Hơn nữa từ tối qua đến giờ, Đoạt Nhật Lâu không hề rời khỏi tầm mắt của hắn, căn bản là không ai từ bên trong đi ra a.
Không đúng. Vì thăng cấp Tử Nguyên mà Trầm Côn từng rời đi một canh giờ.
Chẳng lẽ trong một canh giờ này phát sinh biến cố sao?
Trái tim Trầm Côn dần dần lạnh đi. Sau khi đại chiến, nhất là khi bị Thiên Minh cướp đi hơn một trăm hoàng kim pháo hạm, Hoàng Kim Huyết tộc khẳng định sẽ tăng cường phòng ngự Xuất Vân Hải Thành, Đông Ca vẫn còn ở đó, Lôi Động và Cơ Nhược Vũ cũng còn sống, A La chẳng lẽ còn có thể trốn sao?
- Đi, quay về Xuất Vân Hải Thành!