- Ai u, lão huynh từng trực tiếp nhìn thấy Bạch Khởi?
Trầm Côn lập tức hứng thú:
- Nói kỹ càng cho ta nghe Bạch Khởi là thế nào?
- Được, hảo hán. Tháng trước, ta phụng mệnh đem pho tượng Tiêu Khinh Hoàng áp giải quay về Thu Diệp Thành...
Thượng tướng vội vàng kể lại chuyện tháng trước hắn phụng mệnh áp giải pho tượng Tiêu Khinh Hoàng về Thu Diệp Thành, dọc trên đường bình an vô sự nhưng lúc tiến vào biên cảnh Thiên Minh thì Hoàng Kim Huyết Tộc, cùng Đại Địa Chiến Thần của Công Thâu gia xuất hiện.
Nguồn: http://truyen360.comNgười dẫn đầu chính là Công Thâu Lâm, ba năm sau, Công Thâu Lâm đã kết hôn cùng Tần Lãng, hơn nữa còn có được một vũ hồn cơ quan hệ mới, mà Tần Lãng đem mình cải tạo thành một nửa người máy, phụ trách điều khiển Đại Địa Chiến Thần ... Hai vợ chồng liên thủ, đội vận chuyển Thiên Minh rất nhanh thua trận, nhưng đúng lúc này Tần Lãng có một hành động vô cùng kỳ quái.
Hắn hướng về phía pho tượng Tiêu Khinh Hoàng, lớn tiếng nói:
- Tiêu huynh, ta biết linh hồn ngươi còn trong pho tượng, có thể đi ra gặp ta một lần không? Hai mắt Tiêu huynh sáng như đuốc, nhất định có thể nhận ra bổn mạng vũ hồn của ta là ai chứ!
Trầm Côn từ trong Đoạt Nhật Lâu đã biết cái gọi là bổn mạng vũ hồn là một loại vũ hồn đặc thù kế thừa từ kiếp trước, cùng linh hồn tan làm một thể, cho dù là Hồn Kinh cũng không thể nhìn ra .
Tần Lãng cũng có bổn mạng vũ hồn sao?
Trầm Côn híp mắt suy tư, sắc mặt tự nhiên có chút khó coi, Thượng tướng vừa thấy vậy, còn tưởng hắn không hài lòng với câu trả lời của mình, vội hoảng sợ nói:
- Hảo hán, ta nói đều là sự thật, nếu có chút giả dối, ngươi có thể giết cả nhà ta!
- Yên tâm, có thể nói ra quan hệ của Tần Lãng cùng Tiêu Khinh Hoàng, ngươi cũng không phải là nói dối rồi!
Ba năm trước Trầm Côn tận mắt nhìn thấy, Tần Lãng ở trong chiến đấu sử dụng Đại Nhật Càn Khôn công của Lăng Vân Tông, hiện giờ nghĩ đến, hắn khẳng định cùng Tiêu Khinh Hoàng có chút quan hệ!
- Ngươi nói tiếp đi?
- Dạ!
Thượng tướng tiếp tục nói:
- Nghe xong Tần Lãng hô, linh hồn Tiêu Khinh Hoàng từ trong pho tượng chậm chậm bay ra... Hảo hán ngươi nhất định phải tin tưởng ta, lúc ấy Tiêu Khinh Hoàng quả thật hóa linh hồn của chính mình thành thực chất, chí ít có hơn ba nghìn người chứng kiến!
Sau khi Tiêu Khinh Hoàng xuất hiện từ trong pho tượng, thản nhiên nhìn thoáng qua Tần Lãng, rồi chậm rãi gật đầu:
- Ngươi quen ta?
Tần Lãng khoa tay múa chân thể hiện động tác thổi tiêu:
- Ngày xưa cầm tiêu hợp tấu, Tiêu huynh đánh đàn, tiểu đệ thổi tiêu, tri kỷ gặp tri âm, đáng tiếc sau nghìn năm, anh linh Tiêu huynh bị vây tromg pho tượng, tiểu đệ cũng thành bổn mệnh võ hồn của Tần Lãng...
- Thì ra là ngươi, ha ha!
Tiêu Khinh Hoàng cất tiếng cười to:
- Khó trách ngươi vừa rồi có thể sử dụng Đại Nhật Càn Khôn Công của ta... Nhớ năm đó, Đại Nhật Càn Khôn công chính là ngươi ta hai người cùng chế ra a!
- Đại ca còn nhớ rõ tiểu đệ là tốt rồi!
Tần Lãng cười cười:
- Tiểu đệ nghe nói chỗ ẩn thân của đại ca bị Thiên Minh cướp đi, liền lập tức để Tần Lãng đến cứu, đại ca, theo ta quay về Cứu Thế Sơn đi, đời sau Lăng Vân Tông của ngươi cũng đều ở Cứu Thế Sơn!
- Ngươi muốn ta đi nhờ vả Hoàng Kim Huyết Tộc?
Tiêu Khinh Hoàng nhíu mày:
- Tiểu Tần, ta bị nhốt nghìn năm nhưng mắt chưa mù, tai chưa điếc, Hoàng Kim Huyết Tộc làm những gì ta mắt thấy tai nghe, chúng ta đều là hậu duệ Viêm Hoàng, ngươi muốn ta đi nhờ vả một tộc man đến từ bên ngoài?
Hắn chửi ầm lên:
- Mau cút, lập tức cút cho ta!
- Đại ca...
Tần Lãng còn định khuyên thêm mấy câu, nhưng Tiêu Khinh Hoàng liên tục mắng:
- Biến, ta không quen ngươi, mau cút!
Vừa mắng vừa lặng lẽ nháy mắt ra hiệu...
Tần Lãng sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu ý tứ của cái nháy mắt đó... Đúng lúc đo, một làn mây mù huyết sắc lan khắp mặt đất, áp lực mãnh liệt đè lên trong lòng mọi người, Tần Lãng chỉ cảm giác mình bị ngâm ở trong biển máu, không thể thở nổi, ngay cả cử động cũng không được!
- Tiểu Tần, ngươi hồ đồ a, không thấy được ánh mắt ta ngầm muốn giục ngươi chạy đi sao?
Tiêu Khinh Hoàng giậm chân đấm ngực khóc:
- Ngươi đã quên sao, vũ hồn của đại ca là Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, hắn và ta cùng bị nhốt trong pho tượng... Huyết Sắc Ánh Sơn Hà chính là sát thần Bạch Khởi ngày xưa, cả đời giết hại vô số người, hắn hận nhất chính là lại tiểu nhân đi nhờ vả man tộc như ngươi a!
- Huyết Sắc Ánh Sơn Hà?
Vẻ mặt Tần Lãng biến đổi nhanh chóng, định điều khiển Đại Địa Chiến Thần chạy đi nhưng hết thảy đã quá muộn, chỉ thấy một ánh đao huyết sắc từ trong pho tượng bắn ra, nháy mắt tràn ngập cả mặt đất, tướng sĩ Thiên Minh, Hoàng Kim công binh, chẳng phân địch ta, tất cả đều bị chặt đứt ngang người.
Hai chân Đại Địa Chiến Thần cũng bị đao quang chặt đứt!
Nói tới đây, Thượng tướng lộ ra vẻ hoảng hốt, may mắn nói:
- Còn may ta là Lam Nguyên Vũ Tông, lúc ấy đang dùng Lăng Không Hư Bộ, bay ở giữa không trung... một đao, Huyết Sắc Ánh Sơn Hà chỉ một đao liền giết sạch địch ta song phương mấy vạn đại quân, ta chưa từng nhìn thấy đao pháp nào hung hãn như thế, cũng chưa từng thấy ai có sát ý hung tàn như vậy!
- Sau đó thì sao?
Trầm Côn thực bình thản hỏi thêm, sau khi thăng cấp Truyền Thuyết Vũ Hoàng, hắn cũng có thể xuất ra một đao không thua gì Bạch Khởi, cũng không biểu hiện ra quá mức kinh ngạc.
Lẳng lặng nhìn biểu tình của Trầm Côn, thượng tướng trong lòng một mảnh lạnh lẽo, cũng chỉ có cường giả cùng cấp Bạch Khởi mới sẽ không để ý đến một đao hung tàn tuyệt luân kia. Hắn vội vàng tiếp tục nói:
- Sau khi Bạch khởi phát uy, quân địch chết sạch hết, Tần Lãng cùng Công Thâu Lâm điều khiển Địa Địa Chiến Thần chạy trốn, sau một lát Thanh Vũ Thiên Quân mới tới cứu viện!
Thanh Vũ Thiên Quân cũng là lần đầu tiên biết Tiêu Khinh Hoàng cùng Bạch Khởi đều ở bên trong pho tượng hài cốt... vừa nhìn thi thể khắp nơi, cùng linh hồn Tiêu Khinh Hoàng còn chưa có tán đi, Thanh Vũ Thiên Quân nổi lên tham niệm, mời Bạch Khởi làm vũ hồn của hắn!
- Bạch khởi không đồng ý?
- Hắn đương nhiên không đồng ý, hơn nữa Bạch Khởi tựa hồ không muốn trao đổi cùng ai, hết thảy giao thiệp đều giao cho Tiêu Khinh Hoàng thay hắn làm. Kết quả là Thanh Vũ Thiên Quân quá tham lam, chọc giận Bạch Khởi, thiếu chút nữa bị Bạch Khởi giết chết!
Thượng tướng nghĩ lại còn sợ nói:
- Cuối cùng nhờ có Tiêu Khinh Hoàng xin mà Bạch Khởi mới tha Thiên Quân một mạng.
Dừng một lúc, hạ thấp giọng xuống nói:
- Ta muốn nói cho hảo hán chính là. . Trải qua một trận chiến ấy, ta đã nhìn ra, Bạch Khởi tâm cao khí ngạo, căn bản không thể cảm động, hảo hán nếu hứng thú đối với Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, nhất định phải nói đả động Tiêu Khinh Hoàng trước... Nghìn năm trước Bạch Khởi là vũ hồn của Tiêu Khinh Hoàng, nghìn năm sau Tiêu Khinh Hoàng đã thành người phát ngôn của Bạch khởi!
- Lão huynh, vậy cũng là bí mật?
Trầm Côn không hài lòng lắm nói.
- Đương nhiên không chỉ có đó!
Thượng tướng vội nói:
- Sau trận chiến ấy, ta tiếp tục áp giải pho tượng đi... Đã biết Tiêu Khinh Hoàng ở ngay trong pho tượng ấy, trong lòng ta hết sức sùng bái hắn, mỗi lúc buổi tối đều thỉnh giáo võ công Tiêu Khinh Hoàng, Tiêu Khinh Hoàng cũng tịch mịch nghìn năm, chỉ qua ba bốn ngày, hắn đã chịu nói chuyện cùng ta...
Giọng nói lại thấp xuống:
- Ta cùng Tiêu Khinh Hoàng nói chuyện hơn mười đêm mới biết rằng, Tiêu Khinh Hoàng đối với La Hàn Lăng Vân Tông rất không hài lòng, thường xuyên mắng mỏ La Hàn đi nhờ vả man tộc... Hảo hán, thu Bạch Khởi mấu chốt ở cảm động Tiêu Khinh Hoàng, cảm động Tiêu Khinh Hoàng mấu chốt ở ngay trên đầu La Hàn!
Ba ba, ba ba !
Trầm côn vỗ tay nói:
- Lão huynh giờ mới nói ra có chút ý nghĩa... Tiếp tục đi, La Hàn ở chỗ nào?
Thượng tướng có chút khó nói:
- Nghe nói Tiêu Khinh Hoàng ngay trong Thu Diệp Thành, Hoàng Kim Huyết Tộc cũng động lòng tham... Vì liên hệ Tiêu Khinh Hoàng, bọn hắn phái ra La Thâu. Ngày hôm qua ta thu được tình báo, La Hàn dẫn năm vạn Hoàng Kim kỵ binh cùng với hơn bốn mươi cao thủ tinh nhuệ đang tới gần Thu Diệp Thành! Với tốc độ của Hoàng Kim kỵ binh bọn hắn hẳn là tới Trung Châu, Vân Hà Độ!
- Vậy pho tượng Tiêu Khinh Hoàng ở đâu?
Trầm Côn cười híp mắt hỏi tiếp.
Chợt trong mắt Thượng tướng toát ra một tia giả dối:
- Hảo hán, ta không thể nói cho ngươi biết được ... Ngươi nhìn bộ dạng của ta giờ đi, rơi vào tay ngươi, sống chết do ngươi, ta cuối cùng cần giữ lại chút bí mật để phòng thân chứ, bằng không ngươi biết hết toàn bộ rồi giết ta diệt khẩu thì làm sao?
Thần sắc kiên định đứng lên nói:
- Một câu, muốn đánh phải không, khổ hình bức cung đều tùy ngươi, nhưng ta tuyệt sẽ không nói ra nơi cất Tiêu Khinh Hoàng.
Trầm côn cười cười:
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói ra nơi cất Tiêu Khinh Hoàng?
- Ta muốn nhìn thấy đầu của La Hàn trước!
Thượng tướng nói như đinh đóng cột.
- À, ta hiểu!
Trầm côn nhét một cục bùn vào mồm Thượng tướng rồi trói lại, xoay người đi ra ngoài.
Hắn cứ như thế đi sao?
Thượng tướng lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn tính toán rằng : muốn biết nơi cất pho tượng Tiêu Khinh Hoàng, Trầm Côn nhất định phải đi tới Hà Độ Khẩu, lấy đầu La Hàn.
Mà Hà Độ Khẩu là nơi nào? Vì để Trầm Côn bớt cảnh giác, Thượng tướng hầu hết đều nói thật. Kỳ thật Hà Độ Khẩu là cứ điểm lớn nhất của Hoàng Kim Huyết Tộc ở Trung Châu, ngoài năm vạn Hoàng Kim kỵ binh như lời của Thượng tướng kể còn có Cơ Nhược Vũ một trong tam đại Hoàng Kim đại tướng cùng với hơn ba mươi vạn binh lính ... Trầm Côn chỉ cần tới Hà Độ Khẩu liền sẽ bị mấy chục vạn đại quân vây công!
Đến lúc đó, Trầm Côn nhất định sẽ chết ở Hà độ khẩu, mà chính hắn là có thể nghĩ cách chạy thoát ...
Có điều hắn chỉ nói ra yêu cầu, còn chưa giải thích Trầm Côn đã xoay người bỏ đi sao?
Một mình ở lại trong phòng thẩm vấn, Thượng tướng có chút ngây ra.
Người này rốt cục đi làm gì vậy?
Hắn sẽ không thật sự đi giết La Hàn chứ?
Không có khả năng!
Mới vừa nghĩ thế Thượng tướng đã loại bỏ suy đoán này, gã ăn cướp này tuy rằng thực lực rất mạnh, mấy chiếu đã hạ gục một Lam Nguyên Vũ Tông như hắn, có điều chính hắn đã nói rõ ràng, Hà Độ Khẩu có năm vạn Hoàng Kim kỵ sinh, cao thủ Hồng Nguyên hơn bốn mươi người! Người này nếu như bị mình nói động, cũng tối thiểu phải chuẩn bị một chút, không nên lập tức xoay người đi luôn chứ!
Tối thiểu, Hà Độ Khẩu ở ngoài nghìn dặm xa, hắn ít nhất phải dùng nửa ngày thời gian chuẩn bị ngựa cùng lương khô a!
Được rồi, hắn không thể nào là đi giết La Hàn ...
Vậy hắn đi đâu?
Thượng tướng càng nghĩ đầu óc càng mơ hồ.
ở trong phòng hơn một canh giờ, Trầm Côn vẫn chưa về, Thượng tướng dứt khoát không thèm nghĩ nữa ... Tên cướp kia đi vắng, mình phải nghĩ biện pháp thoát đi mới là chính xác.
Nghiêng tai lắng nghe một lúc, chung quanh phòng giam im ắng, thấy một ít vũ khí sắc bén vứt ở không xa bèn muốn bò lại định cứa đứt dây thừng... Mới vừa chuyển động sau lưng chợt vang lên tiếng Trầm Côn:
- Lão huynh, làm gì thế?
Nói xong liền móc cục bùn trong mồm Thượng tướng ra.
- Ta, ta không làm gì cả!
Thượng tướng có thể mở mồm liền vội cười làm lành:
- Hảo hán, ta chỉ là suy nghĩ xem ngươi đi làm gì...
- Sao phải nghĩ? Không phải ngươi cần đầu La Hàn sao?
Trầm Côn từ phía sau lưng rút ra một cái hộp gỗ, trong khe hộp chảy đầy máu tươi ... đem ra trước mặt, mở ra nói:
- Lão huynh, đầu La Hàn đây, nơi cất pho tượng Tiêu Khinh Hoàng đâu?
Một canh giờ, một nghìn dặm đường, trong mấy chục vạn đại quân, hắn, hắn thực có thể lấy được đầu La Hàn sao? Nhìn chiếc đầu người đầy máu trong hộp mà Thượng tướng cảm thấy mình đang ở trong một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi.