- Ngươi?
Bắc Địa vương sửng sốt, Trầm Phương lại càng thấp giọng châm chọc nói:
- Tiểu tử, ngươi vừa không phải người Trầm gia chúng ta, xen vào làm gì, hơn nữa thực lực của ngươi.
Nghĩ đến Trầm Côn vừa rồi bị mình dùng chủy thủ uy hiếp cảnh tượng, khinh miệt hừ một tiếng:
- Phế vật, còn dám khiêu chiến Ti Nam!
Triệu Lạc Trần cũng thở dài:
- Trầm tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng chống lại đối thủ như Ti Nam…
Mắt nàng bỗng nhiên đỏ lên:
- Có lẽ đại ca Trầm Côn sống lại mới có thể chiến thắng được!
Trầm Côn không để ý đến bọn họ, cười cười nhìn Bắc Địa vương:
- Lão gia, cho ta cơ hội nha, ta rất đỏ, nói không chừng giống như Quang Minh Hoàng đại nhân, một ngụm nước bọt hù dọa Hùng Tam Bảo, ta cũng có thể hù dọa cho Ti Nam chạy!
A Phúc, hù chết Hùng Tam Bảo.
Đó cũng là chuyện từ bốn năm trước rồi. Hôm nay Hùng Tam Bảo là đại thống lĩnh Ngự thú quân của Trầm gia, cùng Lý Hồng Loan chịu trách nhiệm phòng ngự bắc phương Trầm gia, trừ một số ít cao tầng Trầm gia, không ai biết chuyện hắn từng bị A Phúc hù dọa.
Người này có thể kể ra chuyện này đã chứng mình hắn cùng Quang Minh Hoàng hoặc cao tầng Trầm gia quan hệ không phải nông cạn! Trong đôi mắt Bắc Địa vương dâng lên niềm tin tưởng, nhỏ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ thật có hứng thú?
- Thử thời vận thôi!
Trầm côn cười cười.
- Nhưng Ti Nam muốn khiêu chiến thành viên của Trầm gia.
Bắc Địa vương còn có chút do dự, Trầm Côn đã lấy ra một túi chứa đầy chứng minh thân phận đung đưa, yêu bài, huân huy chương các loại ra:
- Lão huynh, những thứ này đầy đủ chứng minh thân phận của ta chứ. Ta thật sự không hề lừa ngươi, ta thật họ Trầm! Người họ Trầm ra sân, Ti Nam còn có thể nghi ngờ sao?
- Đã vậy thì…
Bắc Địa vương nhìn qua rồi nói:
- Như vậy, nhờ cậy tiểu huynh đệ rồi!
- Yên tâm đi!
Trầm Côn cười hì hì chạy vào luận võ tràng, thấy hắn chạy đi rồi Trầm Phương vội la lên:
- Tướng quân, tiểu tử kia…!
- Không cần phải nói nữa, dù sao cũng là thua, thà đánh cược vận khí còn hơn!
Bắc Địa vương xua xua tay, để mọi người không cần khuyên nữa, sau đó ánh hắn của hắn nhìn lại trên tay mình, Trầm Côn cũng không có lấy lại cái túi vừa nãy.
Lúc vào thành Trầm Côn đã từng xưng tên, có điều khi đó Bắc Địa vương chỉ cho là trùng tên, dù sao cái tên Trầm Côn quá phổ biến Nhưng bây giờ nhìn lại trong túi, phía trên rõ ràng ghi bốn chữ to:
- Xích Tiêu Trầm Côn.
Bốn chữ này như rồng bay phượng múa, tự nó như mang thần vận thư pháp, chính là Xích Tiêu thành chủ Trầm Côn đích thân viết .
Cửu Châu tứ đại thư pháp gia ngôn danh không phải là bốc phét, chữ viết của Trầm Côn toàn Cửu châu không ai có thể bắt chước! Chữ viết của thành chủ!
Người này cùng thành chủ trùng tên, đều là hòa thượng, lại tay cầm bảng tên của thành chủ. Các loại bằng chứng khiến trong lòng Bắc Địa vương đột nhiên xuất hiện một ý tưởng khó tin!
Ba năm qua, Trầm Phù Đồ vẫn tin chắc Trầm Côn còn sống trở về, chẳng lẽ.
- Ha ha, hồ đồ, ta đúng là già đến hồ đồ rồi, ba năm trước hắn bị đánh đến thi thể không trọn vẹn, ba năm sau cho dù còn sống trở về thì dung mạo cũng nhất định có chút thay đổi a.
Bắc Địa vương đột nhiên cười vang, hai đầu lông mày giãn rộng.
- Phụ thân, người nào cái gì thế?
Triệu Lạc Trần cũng đang khẩn trương nhìn tỷ võ tràng, không nghe rõ Bắc Địa vương nói gì, Trầm Phương cũng như thế.
Thành chủ không bộc lộ thân phận, chắc là có mưu đồ, mình rõ ràng không thể nói lung tung, Bắc Địa vương già vờ nói:
- Ta nói gì sao? Ai, trong lòng quá khẩn trương, lỡ lời thôi. Dù sao cũng là mười tòa thành trì, Trầm gia tổng cộng cũng chỉ có hai mươi mấy tòa thành a!
- Ồ…
Triệu Lạc Trần tiếp tục ngẩn người nhìn bóng lưng Trầm Côn. Mà Trầm Phương hung hăng rút ra một cây chủy thủ:
- Tiểu tử kia có thể thua, nhưng nếu làm mất thể diện của Trầm gia, ta sẽ làm thịt hắn!
- Yên tâm đi, hắn sẽ không làm mất thể diện, ngược lại còn khiến Trầm gia mở rộng lãnh thổ. Ba mươi tòa thành trì, Trầm gia sắp mở rộng thực lực gấp đôi, vương tọa thiên hạ lục địa chư hầu đã ở trong túi Trầm gia rồi!
Trong lòng Bắc Địa vương lặng lẽ cười nói chứ chẳng hề thốt lên miệng. Trên tỷ võ tràng. Mọi người vừa thấy Trầm gia không phải Bắc Địa vương mà là một gã hòa thượng đầu trọc mặt cười cười, không khỏi có chút sửng sốt .
- Ngươi là người phương nào?
Ti Nam nhíu mày hỏi. Nàng là yêu thú mặt người thân sư tử, lúc đứng lên tựa như một tòa núi nhỏ, từ cao kiêu ngạo cúi xuống nhìn Trầm Côn .
- Ta? Một tiểu tốt vô danh của Trầm gia, mỹ nữ, hiện giờ bắt đầu được chưa?
Trầm Côn cười cười đứng dưới chân Ti Nam, hất cằm lên, đánh giá đối thủ. Ba năm tu luyện, thực lực tăng cường, Trầm Côn đã đạt mức anh hoa nội liễm, linh khí không hiện, thoạt nhìn chỉ là một gã hòa thượng trẻ bình thường. Ti Nam không hề nhìn được thực lực của Trầm Côn, chỉ tưởng là Trầm gia tùy tiện phái một gã pháo hôi ra để tránh việc chiến tướng quan trọng chết trong tay mình nên cau mày nói:
- Tiểu tử, ngươi nghĩ kỹ chưa, tỷ võ là sinh tử do trời, nếu có chết cũng đừng oán người bên cạnh!
- Yên tâm đi, yên tâm đi!
Trầm Côn cười hì hì gật đầu.
- Được rồi, tặng ngươi một cái chết có thể diện nhé!
Một trảo của Ti Nam đưa lên, chụp xuống đầu Trầm Côn. Chiến đấu bắt đầu! Nhưng ánh mắt mọi người đều không hề chú ý gì đến xung quanh. Thanh vũ đang cúi đầu suy tư, Yến Nan Quy lại lặng lẽ vuốt cái điện thờ, không có ai chú ý nơi này.
Có cài đáng chú ý? Nếu là Bắc Địa vương ra sân, Băng tuyết kiếm ý chống lại yêu thú Ti Nam, kia còn có chút đáng xem, nhưng Trầm gia vì tránh thương vong đại tướng quan trọng mà phái ra một gã pháo hôi chịu chết. Mà gã pháo hôi là ai? Lúc Trầm Côn còn sống thì người Trầm gia đều rối rít noi theo, không ít người cũng cạo trọc đầu, trang phục mặc y xì, thành viên Trầm gia thật sự quá nhiều, cơ hồ không ai sẽ hỏi thăm tên một gã pháo hôi như vậy!
Trên tràng tỷ võ, Ti Nam cũng không hề để ý đến Trầm Côn. Sư tử trảo vỗ xuống, xuất phát từ thói quen của yêu thú mà hai mắt Ti Nam mới nhìn xuống ngó Trầm Côn. Ngươi còn dám nhìn bần tăng?
Trầm Côn cười thầm, sau khi lên cấp truyền thuyết vũ hoàng, phương thức tác chiến của hắn cũng có thay đổi rất lớn. Ba năm trước hắn có lẽ tương đối thích tạo phong cách, linh phù bay đầy trời, vừa ra tay chính là trời rung đất chuyển, vô số thiếu nữ thét kinh hãi. Nhưng ba năm sau, hôm nay, tâm tình hắn đã trầm ổn rồi.
Chiến đấu mà thôi, chỉ cần dùng ba phần khí lực tại sao lại phải dùng bốn phần? Nhanh nhất, đơn giản nhất đánh ngã đối thủ, đây mới là cách chiến đấu của cao thủ!
Hai mắt cũng nhìn Ti Nam, Trầm Côn trong nháy mắt đã nghĩ ra cách đơn giản nhất. Yêu thú không có vũ hồn, mà linh hồn Trầm Côn lại có Hồn Kinh lực cực mạnh, vậy còn chờ gì, lại một lần nữa giống như lúc chiến đấu với Dương vô mệnh, trực tiếp xông vào thế giới linh hồn của Ti Nam, tấn công linh hồn của nàng là được!
Nghĩ vậy, Trầm Côn đột nhiên hỏi:
- Còn nhớ rõ Thanh Long không?
Trong mắt Ti Nam chợt toát ra vẻ đau thương, nàng là con gái nuôi của Tố tâm, Thanh Long là con trai nuôi của Tố Tâm, hai chị em dù sao cũng có chút tình cảm.
- Rõ rồi, ngươi vẫn còn nhớ tới Thanh Long.
Thấy vẻ đau thương trong mắt Ti Nam, Trầm Côn thở dài. Giây lát sau trong mắt hắn tỏa ra một tia kim sắc phật quang, lực lượng Hồn Kinh phát động trong nháy mắt xông vào thế giới linh hồn của Ti Nam .
Ti Nam vốn không hề ngờ rằng, đối thủ không hề có ý định giao thủ cùng nàng trong thực tế, linh hồn chấn động, chỉ thấy trong thế giới linh hồn chợt xuất hiện kim quang rợp trời, uy nghiêm, khí thế đè ép khiến nàng trong khoảng khắc mất hết dũng khí đối kháng, một tia khí lực cũng không đề nổi, lại càng không thấy rõ cảnh vật trước mắt!
Ở bên trong mảnh kim quang này, một bàn tay khổng lồ chợt từ phía sau bắt được linh hồn Ti Nam, bàn tay đó tựa như cả vùng đất vô biên vô hạn, nhẹ nhàng nắm chặt, đem linh hồn của nàng từ trong thân thể nắm đi ra ngoài! Trong nháy mắt khí tức tử vong bao phủ Ti Nam.
Đây chính là mùi vị cái chết sao? Ti Nam tuyệt vọng, sợ đến ngây ngẩn. Nhưng đúng lúc đó, sau lưng chợt vang lên một giọng nói:
- Vì Thanh Long, tha cho ngươi một mạng!
Bàn tay to đột nhiên buông lỏng ra, vỗ nhẹ sau lưng Ti Nam, để cho linh hồn của nàng trở lại thân thể. Sau khi trấn định lại, Ti Nam hoảng sợ liếc mắt nhìn sau lưng, chỉ thấy một pho tượng Phật đà màu vàng ngồi trên đài sen, mồm khẽ niệm:
- Thanh Long đại ca, anh linh trên trời mạnh khỏe.
Trở lại thế giới thực tế, trên trán Ti Nam toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhìn lại, sư tử trảo của nàng suýt đụng phải đỉnh đầu Trầm Côn nhưng không hề cử động thêm. Mà Trầm Côn vẫn cười híp mắt ngồi dưới đất như cũ, cùng một gã tù nhân phạm sai không khác nhau lắm .
- Ti Nam tiểu thư, còn muốn đánh không?
Trầm Côn cũng trở lại thực tế, khẽ đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng chạm một ngón tay vào sư tử trảo bên trên đỉnh đầu .
- Ta …
Một bàn tay trong linh hồn kia dường như đang ở trước mắt, mồ hôi Ti Nam đầm đìa, run giọng nói:
- Ta thua rồi!
Nàng muốn lật lại, không dâng lên mười tòa thành kia, nhưng lại vừa nghĩ đến cảm giác tử vong vừa nãy, nàng sợ mình sau khi làm vậy sẽ không còn mạng sống mà rời khỏi Thu Diệp Thành!
- Mười tòa thành trì, Trầm gia có thể tùy thời đến nhận!
Ti Nam kiệt sức bò xuống, đích thân viết một phần khế ước cắt đất .
Ba!
Ti Nam triện ấn tín của mình xuống khế ước, tiếng kêu không lớn nhưng ở trong đại điện yên tĩnh như cõi chết, lại có vẻ như sấm rền bên tai mọi người!
Ti Nam thua? Tất cả mọi người đều thu hồi tâm tư của mình, cùng ngó chằm chằm vào Ti Nam. .
Rất xấu hổ, bọn họ dự liệu chiến đấu sẽ kết thúc chỉ trong một giây đồng hồ sẽ phân ra thắng bại nhưng không ai ngờ rằng, sau một giây đồng hồ, người thua dĩ nhiên lại là Ti Nam!
Không có ai nhìn thấy quá trình chiến đấu! Vốn đang cúi đầu suy nghĩ Thanh vũ cũng đứng lên, nhỏ giọng hỏi tướng lãnh phía sau:
" Chuyện gì xảy ra? Ai thấy rõ không?"
- Thiên quân…
Đám tướng lĩnh xấu hổ trả lời:
- Chúng ta, chúng ta không ngờ Ti Nam thất bại, nên đều trông chừng thủ hạ nàng. Chúng ta còn đang suy nghĩ, sau khi Ti Nam đánh bại Trầm gia, làm thế nào lấy được mười tòa thành trì trong tay nàng. Nguồn: http://truyen360.com
- Đồ vô dụng!
Thanh vũ liền trầm mặt xuống.
Mà mặt khác, Yến Nan Quy cũng áy náy nhìn xuống điện thờ, nhỏ giọng nói:
- Tôn thần, tựa hồ chuyện trở nên thú vị rồi.
Nói rồi hắn nghiêng đầu hỏi thuộc hạ của mình:
- Có ai vừa rồi thấy rõ chuyện gì xảy ra không?
Tất cả đều trợn mắt há mồm ngây ra!
- Bệ hạ, mạt tướng nhìn thấy.
Trong tuyệt đối yên tĩnh, Yến thành đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Ti Nam đánh lên đỉnh đầu người kia, chợt sau khi nhìn thấy người kia, liền chủ động nhận thua! Mà trong chớp mắt kia … có kim quang phật môn thoáng hiện lên!