Vũ Toái Hư Không

Chương 383: Lòng thương của Triệu lão tam

Không hề có tiếng rên nào, thi thể của Kim Phong từ trên bầu trời rơi xuống.
Mà Trầm Côn cũng không thèm nhìn thi thể, lượn nửa vòng như thiểm điện trên không trung, tới sau lưng chín đầu hoàng kim Thần tộc.
- Các lão huynh, bây giờ là chín đấu một!
Hai tay Trầm Côn đồng thời hoa lên tạo thành chín thủ thế.
Chín hoàng kim Thần tộc khóc không ra nước mắt.
Nói thực ra, thời điểm Trầm Côn đem thi thể nhảy xuống tầng mây, trong bọn họ chí ít có năm người nhận ra đây là kế dụ địch, nếu đuổi theo sẽ bị đối thủ tiêu diệt từng bộ phận... Nhưng nhìn ra thì thế nào? Trầm Côn quá thất đức, không ngờ đem thi thể người chết làm mồi dụ, cho dù biết rõ là trúng kế, thế nhưng Kim Phong vẫn không thể có lỗi với bằng hữu, lập tức đuổi xuống!
Trong khi giãy chết, chín người bọn họ vẫn còn đang do dự.
Chính là thoáng cái do dự này, Trầm Côn nắm lấy cơ hội, hoàn toàn cải biến thực lực, từ tình trạng không có phần thắng nào tới tình trạng không hề sợ chín người bọn họ.
Một chút thông minh, một chút thực lực, hơn nữa còn có một điểm vận khí, Trầm Côn đã nắm lấy quyền chủ động vào trong tay.
- Ai nha!
Thực lực hai bên hoàn toàn thay đổi, theo lý thuyết Trầm Côn hẳn là nên tiến thêm mở rộng chiến quả mới đúng, nhưng chín đầu hoàng kim Thần tộc cảm thấy khó hiểu chính là Trầm Côn nhìn bọn họ, lại nhìn thoáng qua thi thể Kim Phong, đột nhiên lại ảo não ngồi xổm xuống, liên tục phát lên cái đầu bóng lưỡng của mình.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì!
Một đầu hoàng kim Thần tộc thoạt nhìn như lớn tuổi nhất, nhưng lá gan tựa hồ như lại nhỏ nhất thấy Trầm Côn làm ra hành động kỳ quái này, hắn cũng không khỏi kêu lên một tiếng.
- Lão huynh, chớ chọc ta, phiền lắm!
Trầm Côn vội muốn phát khóc, hắn gấp gáp nhìn thi thể của Kim Phong biến mất trong tầm mắt, lại liên tục rên lên:
- Ta thật là khờ a, thật là khờ... Sau khi có băng hỏa cửu trọng thiên, không ngờ lại quên chiêu thức trước kia...
- Tế tửu nhà ta, ngươi nói gì đó?
Ngay cả Cơ Na cũng không hiểu lời này.
- Mỹ nữ, ngươi không biết đâu!
Trầm Côn tội nghiệp nói:
- Trước đây thật lâu ta đã học được một sát trận liệp nguyên, có thể hấp thu linh khí trong người chết... Lúc trước tấn cấp Vũ Hoàng, ta thường xuyên dùng một chiêu này, nhưng sau khi tấn cấp Vũ Hoàng, linh khí của địch nhân tại thế gian quá ít, hấp thu cũng không đủ để nhét kẽ răng, ta liền quên mất một chiêu này a!
- Nhưng đây là thượng giới a! Hút khô một đầu hoàng kim Thần tộc, tối thiểu cũng đề cao linh khí của ta một thành!
Trầm Côn đau lòng, thanh âm cũng phát run:
- Giết một đầu đề cao một thành, giết sạch mười đầu, nếu làm tốt ta có thể trở thành thiên mệnh Võ thánh, đúng vậy, chính là như thế!
Nói xong hắn lại hung hăng tát vào miệng một cái:
- Ta thật ngu xuẩn, lại bỏ qua Kim Phong, đã bỏ qua một thành linh khí a!
Chín đầu hoàng kim Thần tộc đều toát mồ hôi lạnh. Cái quái gì vậy? Giết một đầu Thần tộc có thể tăng một thành linh khí, ngươi đem chúng ta trở thành linh khí miễn phí sao? Đang suy nghẫm, chín đầu Thần tộc đột nhiên cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, nổi lên một tầng da gà.
Chỉ thấy sau khi Trầm Côn kêu rên một hồi, hắn đã nhảy dựng lên híp mắt cười nhìn bọn họ chằm chằm, đôi mắt toát lên vẻ tham lam cơ hồ biến thành đôi mắt xanh của một đầu sói hoang vậy!
Tên tặc hòa thượng này giác ngộ rồi! Hắn rốt cục cũng thay đổi ý nghĩ, Công Tôn Y lưu lại mười đầu Thần tộc này không phải đối thủ của hắn, mà là đại lễ cung cấp linh khí cho hắn! Linh khí sung túc của Hoàng Kim huyết tộc quả thật chính là tấm bia ngắm cho Liệp Nguyên Sát Trận.
- Phong!
Trầm Côn liếm môi nảy sinh ý nghĩ ác độc:
- Hôm nay, nếu bần tăng không hút khô các ngươi, vậy sẽ không phải với chữ "tham" rồi!
Bất Sắc cùng Trầm Côn có đẳng cấp tương đương, vừa nghĩ tới chuyện Trầm Côn hấp thu linh khím bản thân mình cũng có thể tấn cấp, biến thành một đầu Đại Khảm Đao siêu đại, hắn hung dữ hô to Phật hiệu:
- A di đà Phật, hôm nay bần tăng không thao luyện các ngươi thành hồn phi phách tán sẽ không gọi là Bất Sắc!
Lãnh!
Trái tim của chín đầu hoàng kim Thần tộc dần dần trở nên lạnh giá. Bằng thực lực chân chính mà nói, chín người liên thủ bọn họ cũng không sợ Trầm Côn, thế nhưng khí thế thật là một thứ kỳ diệu, Trầm Côn vừa giết một đầu Thần tộc, lòng tham phát tác, đúng là khí thế đang ở đỉnh phong. Nếu so sánh ra, đám hoàng kim Thần tộc quả thật có phần sợ sệt.
- Còn, còn muốn đánh sao?
- Sợ cái gì, chúng ta có chín người!
- Đúng, chúng ta không sợ! Nếu không... Chúng ta thực hiện chiến lược lùi một bước?
- Chủ ý này cũng không tồi, nhưng mà chúng ta rút lui, vạn nhất Công Tôn thánh nữ truy cứu thì sao...
- Còn nói cái gì? Ngươi không thấy lão Triệu đã chạy rồi sao? Chạy mau!
Vài đầu hoàng kim Thần tộc đang thương lượng, đột nhiên phát hiện "Lão Triệu" kẻ già nhất mà lại nhát gan nhất đã chạy mất dạng, chỉ còn lại tám người, nếu không chạy vậy định chờ Trầm Côn biến thành linh khí miễn phí sao?
Hét lớn một tiếng, tám đầu Thần tộc hướng về tám phương chạy như điên.
- Ài!
Trầm Côn nóng nảy nói:
- Các ngươi chạy cái gì? Linh khí, linh khí, trở về!
Lòng tham phát tác, sức chiến đấu của Trầm Côn cũng tăng mạnh như khi A La gặp bẩn vậy, hoặc giống như Đỗ Nguyệt Nhi gặp Vương Kiêu, hắn vội vàng đuổi theo.
Quá trình chiến đấu không cần nhiều lời, tám đầu Thần tộc rất thông minh chạy ra tám phương, cuối cùng Trầm Côn chỉ đuổi theo bốn hướng, ngon lành hấp thu được bốn cỗ linh khí cường đại... Sau đó lại kiểm tra lại thân thể một hồi, độ nồng đậm của linh khí đã đề cao được bốn thành!
!
Thượng giới không ngờ lại tuyệt vời như thế! Trầm Côn vểnh môi lên cười, bị dày vò trong băng hỏa ba năm, nồng độ linh khí của hắn cũng chỉ tăng lên như vậy mà thôi!
Cứ như vậy, thời điểm hắn đuổi tới Phù Vân Thai, rất có thể sẽ trở thành thiên mệnh Võ thánh, hoặc là hư không Vũ Thần cũng không phải là việc không thể xảy ra!
- Ài, nhưng mà để chạy mất vài đầu rồi!
Trầm Côn bất đắc dĩ thở dài nói:
- Bạch lão huynh. Tốt rồi, chúng ta một đường đánh giết tới Phù Vân Thai... Nhìn thấy hoàng kim Thần tộc đại cổ chúng ta sẽ trốn, nhìn thấy đám tiểu cổ, sẽ hấp, ngươi thấy thế nào!
Bạch Khởi không nói chuyện. Lần đầu tiên thấy Trầm Côn biểu hiện ra vẻ tham lam, hắn vốn là kẻ trầm mặc ít nói, thật sự lúc này cũng không biết nên nói cài gì.
Trái lại Cơ Na có phần mất hứng, bất kể nói thế nào, nàng cũng xuất thân thừ hoàng kim Huyết tộc, Trầm Côn làm nhục hoàng kim Thần tộc như vậy, cho nên trong lòng nàng cũng không vui gì... Đang muốn phàn nàn vài câu với Trầm Côn, Cơ Na đột nhiên thấy một đoàn mây màu tự nhiên rung động.
- Đó là cái gì?
Nàng thúc giục Trầm Côn đi qua xem xét. Đi tới đoàn mây này, nhìn thoáng qua, chỉ thấy một lão quái vật toàn thân phát run.
Mặt đầy nếp nhăn, chòm râu xám trắng, thoạt nhìn hắn giống như nhân loại sáu bảy chục tuổi, mà nửa thân trên của hắn lại giống bộ dáng của nhân loài, nửa người dưới là thân chiến mã. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vô luận nhìn từ phương diện nào, hắn đều giống một hoàng kim Thần tộc tiêu chuẩn! Đúng, chính là kẻ vừa rồi chạy trốn trước tiên, lớn tuổi nhất nhưng lại có lá gan nhỏ nhất.
- Lão huynh, tại sao ngươi không chạy?
Mắt Trầm Côn sáng rực lên:
- Chẳng lẽ ngươi bị lòng thành của ta động tâm, chủ động dừng lại để ta hấp thu?
- Trầm tước gia, ta không phải chủ động lưu lại a!
Lão Thần tộc khóc lóc:
- Ta còn chưa thích ứng với thân hình bán nhân mà (Centaur), cho nên không chạy được, chân cũng bị gãy rồi!
- Chân bị gãy rồi? Không sao, ta cũng không phải là người kén ăn...
Trầm Côn nghiêng đầu nói:
- Mà chờ chút, ngươi vừa gọi ta là gì?
- Tước gia, Trầm tước gia!
Lão Thần tộc hô to, rõ ràng là tước vị của Trầm Côn tại Đại Triệu Vương Triêu, hắn vén mái tóc rối bời của mình lên, lộ ra khuôn mặt già nua run rẩy:
- Tước gia không nhận ra ta sao? Ta là Triệu Đỉnh, Nam Uyển Vương Triệu Đỉnh đây mà!
- Triệu lão tam?
Trầm Côn cũng kinh hô. Hắn không nhận ra tên Triệu Đỉnh này, thế nhưng hắn đã nghe nói qua, trước lúc Yến Nan Quy đảo chính, tại Đại Triệu hoàng triều. Triệu vương có hai huynh đệ, huynh trưởng là Bắc Địa Vương Triệu Húc, tiểu đệ chính là tên Nam Uyển Vương Triệu Đỉnh này.
Tên Triệu lão Vương gia này tại Đại Triệu hoàng triều có thanh danh rất không tốt, ăn uống chơi gái đánh bài, hãm hại lừa gạt, đủ mọi thói xấu của đám vương gia đều có trên người hắn, thậm chí theo lời đồn đại, tính tình của lão gia tử này cũng có chút vấn đè, trong phủ đệ chẳng những nuôi một đám tiểu mỹ nữ, còn tư tàng mấy trăm vị soái ca...
Chính vì hắn đặc lập độc hành, mọi người Triệu quốc mới rất coi thường hắn, đều lén không gọi hắn là vương gia, chỉ gọi hắn là thứ thự trong đám huynh đệ Triệu gia... Triệu lão tam!
- Lão huynh ngươi, ngươi không phải đã bị Yến Nan Quy giết sao?
Trầm Côn mở to hai mắt nhìn, Đại Triệu Vương Triêu bị diệt, ngoại trừ Bắc Địa Vương cùng Triệu Lạc Trần, đám thành viên hoàng thất khác đều bị một tay Yến Nan Quy diệt sát, Triệu Đỉnh sao có thể xuất hiện tại đây?
- Ta bị Yến Nan Quy giết, thế nhưng sau khi chết, theo em họ đầu phục vào hoàng kim Thần tộc a!
- Em họ ngươi?
Lúc này Trầm Côn mới kịp phản ứng, em họ của Triệu Đỉnh chính là chủ nhân của Bách Bảo Trai, Triệu Vô Cực!
Nhắc tới tên Triệu Vô Cực này, Trầm Côn còn có chút ấn tượng, năm đó thời điểm tiếp xúc cùng Bách Bảo Trai, hắn đã từng nhận được một phần danh thiếp của Triệu Vô Cực.
Về sau mặc dù không chính thức tiếp xúc, thế nhưng cũng nghe Bắc Địa Vương kể qua... Nếu như Triệu Vô Cực không phải là tư sinh của hoàng thất, mà là Hoàng Đế của Triệu quốc, Đại Triệu Vương Triêu cũng không trở thành vong quốc.
Nói xa hơn, đó chính là vụ bê bối của hoàng thất Triệu quốc, Triệu Vô Cực là còn tư sinh của một vị Vương gia, sau khi nhận tổ quy tông, cũng được tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, tuy nhiên lại thua về mặt huyết thống. Một bước tuy lùi mà tiến, hắn bèn nắm Bách Bảo Trai trong tay... Trầm Côn cũng không hứng thú lắm đối với những truyện này, hắn chỉ quan tâm tới một sự kiện, Bách Bảo Trai cũng bị Yến Nan Quy thâu tóm, đại lão bản Triệu Vô Cực cũng bị chết ở trong tay Yến Nan Quy mới đúng, tại sao lại đầu phục vào hoàng kim Thần tộc?
- Tước gia, không phải ngươi có quan hệ rất tốt với Bách Bảo Trai sao? Sao lại không biết thực lực của em họ ta?
Triệu Đỉnh kinh ngạc nói:
- Ba năm trước đây, em họ ta đã từng nhận được thiếp mời Phù Vân chi ước mà!
Trầm Côn nghiêm nghị! Suy nghĩ một chút, ba năm trước đây người thu được thiệp mời gồm có Dương Vô Tuyệt, Lý Trích Tiên, Triệu Vô Cực, có thể cùng hai người bọn họ đồng thời thu được tiếp mời, thực lực võ đạo của hắn liệu cường đại đến mức nào?
- Triệu Vô Cực mạnh như vậy sao?
Một vấn đề tự dưng mà đến:
- Nếu hắn mạnh như vậy, tại sao vẫn bị Yến Nan Quy âm mưu soái vị?
- Tước gia, ngay cả điều này mà ngài còn không biết sao?
Triệu Đỉnh càng thêm kinh ngạc:
- Ngày đó diệt quốc, em họ ta cùng Yến Nan Quy sống mái với nhau một ngày một đêm, cho dù Thiết Kích Ôn Hầu đích thân xuất thủ cũng không đả bại được hắn, nhưng tên Yến Nan Quy chết tiệt kia, hắn quá độc ác, lại đem hoàng hậu, Vương Phi, công chúa, quận chúa... của Triệu quốc, tất cả nữ nhân đều cột vào tường thành, mà ngay cả hai tiểu nữ của em họ ta hắn cũng không buông tha!
Hắn vừa kể vừa khóc lớn:
- Một mồi lửa thiêu cháy hoàn toàn, em họ ta trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chết cháy trên tường thành, tâm thần thất thủ, lúc đó mới bị bại chết trong tay Yến Nan Quy!
- Hơn nữa sau khi em họ ta bị chết, Yến Nan Quy diệt hoàng tộc, đều giết sạch tất cả các nữ nhân này, một người cũng không buông tha...
Triệu Đỉnh khóc đến nỗi lạc giọng:
- Thê nữ của ta cũng đều bị hắn giết chết a!
- A...
Nghe thấy thảm trạng diệt quốc của Triệu quốc, ai cũng không lưu ý, chín đầu Thú Thần trong cơ thể Bất Sắc đột nhiên mở ra một con mắt. Đồng tử màu huyết hồng tràn đầu sát ý! Thú Tôn Lý Mục, Tí cổ Đại Triệu Vương Triều một ngàn năm trăm năm không nghĩ tới ba năm sau, Đại Triệu... Không ngờ đã tan thành mây khói?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất