Vương Thanh Húc làm vẻ mặt còn có chuyện muốn nói kéo ánh mắt mọi người tập trung lại.
Vương Thanh Húc nói:
- Tuy nhiên, người này xuất hiện ở Hồn Giới đã ba ngày, có hai cường giả cấp trưởng lão chết trong tay hắn. Ta nghi ngờ đây là cường giả đỉnh cao nhất Chân Linh Giới!
Gã phát hiện vẻ mặt người khác đều kích động.
- Đỉnh cường giả? Không lẽ có người ngộ hai loại ý chí viễn cổ? Nếu là vậy thì trừ phi nữ vương Hồn Giới ra tay, nếu không thì người này chắc chắn có thể trốn thoát!
Từ Uy rất rõ ràng người Hồn Giới mạnh thì có mạnh, nhưng nếu gặp cường giả nhân loại có hai ý chí viễn cổ xuất hiện, trừ phi nữ vương Hồn Giới đích thân ra tay, nếu không thì không thể ngăn cản được người này.
Không Linh Quân vội mở miệng hỏi:
- Hiện tại người đó ở đâu?
Vương Thanh Húc đáp:
- Ở một Hồn Vân trấn nhỏ phía tây, hình như toàn bộ Hồn Giả trong trấn bị một mình hắn diệt sạch, ngay cả hai trưởng lão Hồn Giả chạy tới cũng bị giết chết. Bây giờ cường giả Hồn Giới đã xuất động chuẩn bị bắt người này.
Từ Uy bỗng nói:
- Không được, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết! Nếu thật sự xuất hiện cường giả như vậy thì dù thế nào chúng ta nhất định phải liều một phen!
Bốn ngàn năm, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Từ Uy biết dù thành hay bại thì họ phải liều một phem.
Đông Phương Tường đề nghị;
- Chúng ta cùng đến lên ánh sáng sinh mệnh đi, lấy sinh mệnh chỉ dẫn nhất con đường. Nếu cường giả đó trông thấy ánh sáng sinh mệnh của ta liền biết chỗ này có đồng loại, dù hắn không thể giết tới đây cứu chúng ta, nhưng nếu hắn trốn đi thì chắc chắn có thể báo cho gia tộc hoặc tông phái của chúng ta.
Đông Phương Tường biết nếu để Đông Phương gia tộc biết gã còn sống, như vậy Đông Phương gia tộc nhất định sẽ liên hợp với gia tộc khác để cứu gã.
- Tốt! Dù thế nào chúng ta cũng phải đấu tranh một phen!
Mấy người khác đều đồng ý. Đây là cơ hội duy nhất, nếu cường giả đó có thể đem tin tức họ còn sống mang đi ra ngoài, như vậy có lẽ sẽ có người đến cứu họ, nếu không thì họ thật sự chỉ có nước ngồi chờ chết.
Ánh sáng đốt lên từ trên người cường giả bị cầm tù, vô số ánh sáng tụ tập thành quả cầu chớp lóe quanh người họ, sau đó một cột sáng bả màu được họ dùng lực sinh mệnh thúc đẩy bắn lên trời.
Đây là hy vọng sinh mệnh, những cường giả đốt lên lực sinh mệnh, dùng cái giá hao tổn sinh mệnh để đổi lấy cơ hội tự do!
Cột sáng phóng lên cao, đám Hồn Giả nhìn đi hướng bên này, mây đen đầy trời. Cột sáng chỉ xuất hiện một chớp mắt liền bị mây đen cắt đứt, tiếp theo một ông lão áo đen đẩy cửa ra, từ bên ngoài bước vào.
Ông lão đi tới gần, biểu tình cười nhạo nói:
- Các vị đừng phí sức nữa, thật ra chỉ cần các ngươi chịu giao ra công pháp của tông phái mình thì Hồn Giới đương nhiên sẽ cho các ngươi tự do.
Mười hai người, người sớm nhất là từ bốn ngàn năm trước tiến vào bị cầm tù, người vào trễ nhất là ngàn năm trước bị giam cầm. Những người kia bị linh hồn xiềng xích phong tỏa tứ chi trăm mạch, không thể sử dụng lực lượng, bây giờ họ muốn dùng ánh sáng sinh mệnh đốt lên hy vọng, ở trong mắt Hà Phổ thật là buồn cười.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi luôn không nói chuyện nay lên tiếng:
- Hừ hừ, như ngươi đã nói, thời viễn cổ nhân loại và Hồn Giới liên tục đại chiến, khi đó tổ tiên chúng ta có thể bất khuất, hôm nay chúng ta cũng sẽ như vậy!
Ông lão này là hai ngàn năm trước bị bắt đến, cũng là mạnh nhất trong nhóm, bởi vì lão đã ngộ đạo ý chí bất khuất trong ý chí viễn cổ.
- Ài, Mã Phong, thật ra ngươi đã ngộ đạo ý chí viễn cổ, nếu ngươi nguyện ý từ bỏ thân thể thì nữ vương hoàn toàn có năng lực biến ngươi thành Hồn tộc. Ở lại đây bị giam cầm cuối cùng chết già thì sao không làm Hồn tộc tiêu dao trong thiên địa?
Hà Phổ chú trọng nhất chính là Mã Phong, mấy người khác tu vi quá thấp, không thể chuyển hóa thành thể linh hồn.
Nhưng Mã Phong đã ngộ đạo ý chí viễn cổ, nếu lão đồng ý thì hoàn toàn có thể trở thành Hồn Giả.
Mã Phong híp mắt, nói:
- Ha ha, làm cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ như ngươi thì ta thà chết cho rồi!
Nếu ở chỗ khác có lẽ mấy người này đều lựa chọn khuất phục.
Nhưng bây giờ họ đối diện không phải nhân loại mà là Hồn tộc. Hồn tộc ở trong mắt nhân loại tựa như nhân loại ở trong mắt Hồn tộc, hoàn toàn không thể dung hợp một chỗ. Viễn cổ từng đồn rằng Hồn tộc và nhân loại là trận doanh không đội trời chung, lúc này kêu họ phản bội trận doanh nhân loại thì họ không làm được.
- Không ra người, quỷ không ra quỷ? Tốt lắm, chúng ta còn có rất nhiều thời gian. Nhưng ta khuyên các ngươi đừng tính kế cái gì, nữ vương bệ hạ đã đích thân mang mười trưởng lão Hồn tộc đi đến Hồn Vân trấn nhỏ, dù người đến là ai thì tiếp theo hắn sẽ trở thành đồng bạn của các ngươi.
Mấy người khác nghe nói nữ vương Hồn tộc Vệ Thi đích thân dẫn mười trưởng lão cùng ra tay thì ai nấy biểu tình khó xem.
Nữ vương Hồn tộc là tu vi thế nào họ không biết, nhưng lúc Mã Phong mới vào đây, lúc trốn chạy thì bị Vệ Thi ngoài trăm ngàn dặm chộp tới đây, từ giây phút đó lão liền biết tu vi của Vệ Thi e rằng trong toàn Chân Linh Giới cũng là không có địch thủ.
Bây giờ nghe nói nữ vương Hồn tộc ra tay, Mã Phong mới đốt lên hy vọng bây giờ lại tan vỡ.
- Ài.
Toàn nhà giam dấy lên tiếng than thở.
Trên Hồn Vân trấn nhỏ, Âu Dương ngây ngốc ngồi trên mặt đất, tâm lý rất khó chịu, hắn cảm thấy mình bị thứ gì đó khống chế nhưng không tìm được nguyên nhân nào.
*Ầm!*
Phía chân trời, một luồng sáng bảy sắc bay thẳng lên tầng mây, mặc dù ánh sáng chỉ ngừng lại một giây ngắn ngủi nhưng vẫn bị Âu Dương nhìn thấy. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Hồn Giới có người sống? ánh sáng sinh mệnh cường đại như vậy chắc chắn không phải một người phát ra! Không lẽ có người bị nhốt trong Hồn Giới?
Âu Dương nhìn hướng đó giờ đã bị mây đen che khuất ánh sáng, nhưng hắn vẫn đại khái đoán ra phương hướng.
- Ý chí hủy diệt! ý chí hủy diệt, không hủy diệt được người khác thì là hủy diệt chính ta.
Âu Dương lắc đầu cười khổ, tây phương chiến kỳ ý chí hủy diệt đã ảnh hưởng ý niệm của hắn, khiến hắn có cảm giác phập phồng lo được lo mất. Bây giờ chỉ cần Âu Dương thấy Hồn tộc liền muốn giết chết, hắn biết cứ tiếp tục như vậy thì không đúng.
Âu Dương ngồi trên mặt đất, ngaamx nghĩ rốt cuộc cái gì là ý chí hủy diệt. Hủy diệt không thể nào chỉ là giết chóc, nếu hủy diệt là chết chóc thì tại sao loại ý chí này khiến một người điên cuồng? Hắn phải tìm ra đã đi nhầm bước nào.
Hủy diệt là cái gì? Âu Dương không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là cái gì mới được gọi là danh hiệu! Vì hủy diệt. Âu Dương suy nghĩ rất đơn giản, theo hắn cảm nhận thì hủy diệt chắc là biến mất.
- Hủy diệt! Biến mất! Ta như vậy thì biết đến bao giờ!
Âu Dương lại mờ mịt, hắn ngồi bên dòng suối nhỏ, đôi tay múc nước suối rửa mặt, rồi cúi đầu nhìn dòng nước chảy xuôi.