- Ai nói không có lợi? Ngươi có ý chí tam phương, lực lượng mạnh mẽ không thể tưởng tượng, ta muốn dùng lực lượng của ngươi đập ra một ý chí hủy diệt!
Cách nghĩ của Âu Dương cực kỳ khủng bố.
Hấp thu ý chí tam phương của Vệ Thi, cứng rắn dùng lực lượng lớn đến không thể tưởng tượng vọt qua cánh cửa ý chí hủy diệt cuối cùng, cách nghĩ này chắc chỉ có mình Âu Dương là dám làm.
ý chí hủy diệt trên người Âu Dương chính là lực căn nguyên của hủy diệt chiến kỳ, vốn dù là hắn cũng phải từng bước một dùng sát khí tích lũy ý chí hủy diệt.
Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại có cường giả ý chí tam phương không ngừng bị hắn đốt chay lực linh hồn, thật nhiều huyết lực như bão tố vọt vào toàn thân Âu Dương. Hắn phát hiện những lực lượng này không chỉ khiến ba mặt khác của Tứ Phương chiến kỳ không ngừng bổ sung, ngay cả lực hủy diệt ẩn giấu trong thân thể cuảt hắn cũng được đến bổ sung.
Phát hiện này là điều Âu Dương nghĩ cũng không dám, đây cũng là lý do tại sao hắn chết sống không buông ra Vệ Thi, nhất quyết ôm nàng, thậm chí không tiếc trốn xuống đất.
Đi giết chóc một đường, tuy rằng nhìn như gần trong gang tấc nhưng cách biệt chân trời, tám chữ này là kỳ diệu như vậy đấy. Người xem nó dường như đã gần ngay trước mắt, nhưng có lúc cả đời ngươi khó đi đến bờ bên kia. Cách biệt một bước cuối cùng có thể vượt qua hay không, Âu Dương nguyện tốn nhiều thời gian vững vàng đi một bước này.
- Ngươi...ngươi điên rồi!
Hiện giờ Vệ Thi đã hiểu tại sao nàng cứ có cảm giác trên người Âu Dương có lực cắn nuốt đáng sợ, hóa ra lực linh hồn bị đốt bị nàng đều chuyển hóa thành một phần lực lượng của tiểu tử này, dùng lực lượng chồng chất một ý chí hủy diệt, đây là trong truyền thuyết thời viễn cổ lấy lực chứng đạo.
Có tuyệt thế cường giả luôn đè ép tu vi ở pháp thân, khi lực lượng đạt đến mức cường đại không thể tưởng tượng thì một hơi vọt lên đỉnh Đại Đế, cường giả như vậy nếu tích góp đủ lực lượng thì có thể từ bên trong lao ra ý chí thích hợp mình.
Loại chuyện này dù là ở viễn cổ thì chỉ thuộc về truyền thuyết, hiện tại tiểu tử trước mặt mình lại muốn ăn mất mình thành tựu hắn, có thể tưởng tượng lòng hắn độc ác cỡ nào!
- Ngươi có Tứ Phương chiến kỳ, ý chí tứ phương đối với ngươi chỉ là vấn đề thời gian, nếu ngươi thả ta đi thì coi như ta thiếu ngươi một món nợ ân tình, như thế nào?
Vệ Thi không còn sự cứng rắn ban đầu, hiện tại nàng như cá nằm trên thớt rồi, không thể nhúc nhích, có muốn lên mặt nữ vương thì Âu Dương cũng không thèm để ý nàng.
Không có thanh âm.
Vệ Thi vẫn cố gắng thuyết phục:
- Trong ý chí tứ phương thì sức chiến đấu của ý chí hủy diệt là vô song, nhưng ngươi cứ trùng kích như vậy có lẽ thất bại, sẽ hủy diệt luôn cả chính ngươi.
Vẫn không thanh âm.
Vệ Thi nhìn người đàn ông trước mặt đã nhắm mắt tiến vào nhập định, lần đầu tiên nàng thấy tuyệt vọng. Vệ Thi không thể tưởng tượng, một người đàn ông ôm mình làm sao mà không có chút suy nghĩ vẩn vơ gì.
Vệ Thi không nghĩ sai, đẹp tựa tiên nữ như nàng coi nưh tâm tính Âu Dương có cường đại như thế nào cũng động tâm. Nhưng Âu Dương biết rõ, dù cho hắn có thương hương tiếc ngọc thì Vệ Thi tuyệt đối không nhớ rõ ân tình, so với thả hổ về rừng thì hắn thà rằng lạt thủ tồi hoa.
Âu Dương đóng hết tất cả cảm giác, trừ kích phát ra huyết sắc liệt diễm trong người vì Vệ Thi và không ngừng dẫn đạo huyết lực như lã bão tố lan tràn trong tứ chi dung hợp cùng lực hủy diệt, hắn không nghe lời, không thấy, ôm nàng không cảm giác.
Đây giống như là nói chuyện với khúc gỗ, Âu Dương có thái độ như thế làm Vệ Thi muốn phát cuồng.
- Đóng kín cảm giác, ngươi là đồ hèn!
Vệ Thi chửi nửa ngày, nàng cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ nàng cảm giác mình như một viên linh đan to, Âu Dương lấy nàng luyện công, hơn nữa viên linh đan không có cả cơ hội để phản kháng. Cho dù Vệ Thi muốn cùng Âu Dương đồng quy vu tận cũng không có cách nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau, ở Phụng Thiên thành có một đám trưởng lão Hồn Giới đến, nhưng khi họ đi đến Phụng Thiên thành thì không cảm giác chút hơi thở nữ vương của mình.
Không thể trách họ, huyết sắc liệt diễm đã hoàn toàn bao bọc Vệ Thi không lộ ra chút hơi thở, coi như là phi tiên cũng đừng mơ phát hiện.
Những trưởng lão vô cùng buồn bực, họ biết rõ nữ vương có tu vi như thế nào, nhưng tại sao mấy ngày rồi nữ vương hoàn toàn mất đi liên lạc với họ, biến mất?
Hắc Mạn hỏi một trưởng lão bên cạnh:
- Vương miện vẫn chưa có tin tức sao?
Lúc này lực lượng của Hắc Mạn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ dựa vào cảm giác lực linh hồn của gã là không thể tìm được hơi thở vương miện phát ra.
Một trưởng lão Hồn Giới có tên Duyệt Khải bực mình nói:
- Hình như vương miện biến mất trên thế giới này vậy, và lần này rất khác với trước kia. Nếu như lúc trước ba, bốn trưởng lão chúng ta cùng ra tay thì có thể dễ dàng tìm ra hơi thở vương miện hoặc tìm kiếm hơi thở của nữ vương, nhưng lần này hai bên cùng biến mất.
Duyệt Khải ngập ngừng nói:
- Bình thường chỉ cần nữ vương còn ở Hồn Giới thì chắc chắn chúng ta có thể cảm ứng được hơi thở của người, không lẽ nữ vương rời khỏi Hồn Giới rồi?
Hắc Mạn không đồng ý lời của Duyệt Khải, phản bác:
- Nói nhảm nhí! Điểm liên tiếp giữa Hồn Giới và Chân Linh Giới ở viễn cổ đã bị Hoắc Khải Phong bịt kín rồi, người Hồn tộc muốn lao ra cách duy nhất là đạt đến phi tiên. Nếu nữ vương bệ hạ đến phi tiên thì ngươi cảm thấy chúng ta sẽ không phát hiện?
Đám trưởng lão cúi đầu, họ nghĩ nát óc cũng chắc chắn không ngờ Vệ Thi bị Âu Dương ôm bên dưới lòng đất sâu hàng ngàn thước ngay dưới chân họ, nữ vương có thể cảm ứng hơi thở của họ nhưng không thể phát ra bất cứ tin tức cầu cứu nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Vệ Thi còn đang cố gắng dụ dỗ:
- Nếu ngươi chịu thả ta thì chí bảo trấn Hồn Giới Hàn Băng vương miện sẽ tặng cho ngươi, ngươi thấy sao?
Tuy nhiên Âu Dương còn đang trong phong tỏa, vậy nên mặc kệ nàng nói mỏi miệng thì hắn chẳng có cảm giác gì.
Thời gian trôi qua từng ngày, một thángv cứ thế qua đi, các vị trưởng lão Hồn Giới không dám công bố tin tức nữ vương biến mất, bởi vậy Hồn Giới coi như tạm thời bình tĩnh.
Một tháng nay ác ma đồ sát Hồn Giả cũng không xuất hiện, khiến nhiều người Hồn Giới cảm thấy có lẽ nữ vương của họ đã sát quyết sát tinh kia.
Tuy nhiên, các Hồn Giả Hồn Giới yên lòng, các trưởng lão thì cực kỳ khủng hoảng.
Từ vạn năm trước Vệ Thi trở thành nữ vương Hồn Giới đến giờ, nàng chính là cột trụ chống đỡ Hồn Giới. Nàng có thể một trăm năm không lộ mặt, nhưng chỉ cần Hồn Giới có nàng thì mọi chuyện không thành vấn đề. Bây giờ Vệ Thi bỗng nhiên biến mất, đám trưởng lão nảy ra suy nghĩ khiến họ kinh sợ.
Không lẽ nữ vương và sát tinh đó đồng quy vu tận rồi?
Bên ngoài Hồn Giới, bên dưới thiên ngoại thiên, Vân Đỉnh thiên cung lúc trước vô cùng huy hoàng đã sớm biến mất, hiện tại đất đai san bằng rộng thênh thang, trong các bụi cỏ dại có một gian nhà tranh.