Theo Âu Dương ngày càng đến gần, Trịnh Khôn cuối cùng cũng loáng thoáng nhìn rõ được khuôn mặt Âu Dương, vào giờ khắc này trên mặt Trịnh Khôn lộ rõ vẻ giật mình.
- Sư phụ, ta sẽ dốc sức nỗ lực, nếu có một ngày Âu Dương có được năng lực, nhất định sẽ quay về mang người đi ra ngoài!
Đây là lời mà Âu Dương đã từng nói với Trịnh Khôn.
Lúc trước Trịnh Khôn cũng không để những lời này ở trong lòng, hơn sáu mươi năm, ngoại giới trải qua hơn sáu mươi năm, mình cũng đã chết rồi, muốn phá giải Sinh Tử Cảnh này, nếu như không có tu vi Đại Đế thì căn bản không có khả năng. Nguồn: http://truyen360.com
Sáu mươi năm mà muốn cho một lục giai trở thành một Đại Đế, điều này trong mắt tất cả mọi người hầu như đều là trò cười, nhưng sáu mươi năm sau tu vi của Âu Dương lại vượt xa Đại Đế, bốn chữ thiên hạ đệ nhất đối với hắn chính là một sự chứng nhận tối cao.
Theo Âu Dương ngay càng tiếp cận, rốt cuộc Trịnh Khôn cũng loáng thoáng thấy rõ được khuôn mặt hắn, vào giờ khắc này trên mặt Trịnh Khôn lộ ra vẻ giật mình.
Trịnh Khôn quả thực khó có thể tin được vào đôi mắt mình, cường giả bay tới từ bầu trời không ngờ chính là Âu Dương đã từng đi tới Sinh Tử Cảnh.
Trịnh Khôn dụi dụi đôi mắt mình, thẳng cho đến khi mí mắt Trịnh Khôn cảm thấy đau rát, thẳng cho đến khi Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung đi tới địa phương cách Trịnh Khôn chưa tới trăm mét, Trịnh Khôn mới tin tưởng, quả thực đây chính là Âu Dương ngày xưa đã học Tu Phục Thuật từ mình rồi sau đó rời đi.
Lúc này toàn thân Âu Dương phát ra khí thế cường liệt của tam phương ý chí, loại khí thế này đủ để cho thiên địa nhật nguyệt biến sắc, Trịnh Khôn cảm nhận được khí tức trên người Âu Dương cũng thấy run rẩy.
- Sư tôn!
Âu Dương rốt cuộc cũng mở miệng kêu lên một tiếng sư phụ, Trịnh Khôn là người duy nhất có thể khiến cho Âu Dương cam tâm tình nguyện mở miệng gọi một tiếng sư phụ...
Trong Tỏa Yêu Tháp tầng thứ năm Hư Vô Thế Giới, Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế cảm nhận được lực lượng xé rách tới từ tận linh hồn, hai người bọn họ không ngừng dùng tu vi cường đại của mình để bài xích hư vô chi lực của nơi này, hai người tìm kiếm ở trong Hư Vô Thế Giới một thời gian ngắn cũng không hề thấy được cái bóng của Âu Dương.
- Từ từ đi, thế giới bên dưới không có khả năng ngăn được hắn, có lẽ hắn dừng lại vì việc riêng một chút.
Hoàng Thiên Đại Đế kỳ thực đã sớm chú ý, khi đi tới Tỏa Yêu Tháp, tinh thần của Âu Dương có chút khác lạ.
Hoàng Thiên Đại Đế biết cố sự khi xưa của Âu Dương, cũng biết khi hắn trảm Linh sứ tiến vào Chân Linh Giới đã từng lập ra chí nguyện to lớn, mà bây giờ Âu Dương có lẽ đang đi xử lý chuyện này.
- Ừm..,
Vệ Thi gật đầu, nàng rất tin tưởng vào thực lực của Âu Dương, chỉ là bốn tầng đầu của Tỏa Yêu Tháp làm sao có thể ngăn cản bước tiến của Âu Dương.
Hoàng Thiên Đại Đế len lén nhìn Vệ Thi một cái, kỳ thực lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này hắn đã bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho chấn động. Hoàng Thiên Đại Đế lẻ loi một mình vạn năm, cũng không phải bởi vì hắn không thích nữ nhân, mà bởi vì căn bản không có nữ nhân nào lọt được vào pháp nhãn của Hoàng Thiên Đại Đế.
Nữ nhân xinh đẹp rất nhiều,, Hoàng Thiên Đại Đế có thân phận gì, hắn làm sao có thể chỉ bị vẻ bề ngoài hấp dẫn đây? Mà Vệ Thi vừa có thực lực thông thiên, lại có được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, một nữ tử như vậy Hoàng Thiên Đại Đế vẫn là lần đầu tiên được thấy. Chẳng qua Hoàng Thiên phát hiện ra, bản thân có lẽ đã đến muộn một bước, từ lần đầu mình nhìn thấy Vệ Thi, nàng đã đi cùng Âu Dương như hình với bóng, tuy rằng hai người chưa từng thân mật hay có biểu hiện mập mờ gì, thế nhưng trong mắt Vệ Thi có một loại quang mang khiến Hoàng Thiên Đại Đế hiểu ra, nữ tử này có lẽ đã động tâm với Âu Dương.
- Ngươi rất lo cho hắn?
Hoàng Thiên Đại Đế hai tay ôm lấy Phá Thiên Kiếm của mình, quay sang nói với Vệ Thi cách đó không xa.
- Lo cho hắn?
Vệ Thi nghe Hoàng Thiên Đại Đế nói thế, đầu tiên là sửng sosots, bởi vì Vệ Thi chưa bao giờ cảm thấy mình rất lo lắng cho Âu Dương, nhưng hôm nay Hoàng Thiên Đại Đế vừa hỏi như thế, Vệ Thi bỗng nhiên phát hiện.
- Không! Không phải như vậy, mình làm sao có khả năng thích người đó được! Mình không phải lo lắng cho hắn, mình chẳng qua chỉ lo lắng nếu như hắn chết thì linh hồn mình cũng tan biến!
Vệ Thi tự an ủi bản thân ở trong lòng, thế nhưng càng nghĩ, nàng lại càng cảm thấy hoảng loạn.
- Ha ha ha ha...
Hoàng Thiên ở một bên nhìn Vệ Thi với ánh mắt cổ quái mở miệng nói:
- Hắn là một người xuất sắc, chẳng qua hắn cũng là một tên đầu gỗ, nếu như ngươi không nói cho hắn biết, có lẽ hắn cả đời này cũng không biết còn có ngươi tồn tại bên cạnh hắn! Cũng là thân nam nhân, ta thấy hắn rất tự tin, nhưng duy chỉ có phương diện này...
Lời nói của Hoàng Thiên Đại Đế quanh quẩn bên tai Vệ Thi, trong lúc nhất thời Vệ Thi thậm chí có chút mê mang. Nhưng rất nhanh, trong mắt Vệ Thi chợt lóe, nàng nhìn Hoàng Thiên Đại Đế nói:
- Đừng nói bậy, ta làm sao có thể yêu thích một ma vương như vậy được!
- Ha ha, có phải yêu thích hay không kỳ thực trong lòng ngươi so với bất kỳ ai đều hiểu rõ hơn cả. Nghe đồn Tiên giới là nơi có vô số tiên nữ xinh đẹp, ngươi hắn nắm cho thật chặt đi, nếu như sau khi tới Tiên giới, ngươi muốn tiếp cận hắn thì cũng không dễ dàng như vậy đâu...
Hoàng Thiên Đại Đế cười trộm. Kỳ thực lời hắn nói cũng không sai.
Sự ưu tú của Âu Dương khác với sự ưu tú của đám thiên tài, bởi vì sự ưu tú của đám thiên tài là vi bọn họ có được thiên phú hiếm có, bọn họ ở bất kỳ một địa phương nào cũng đều được mọi người chú mục.
Nhưng Âu Dương lại không giống vậy, thiên phú của Âu Dương rất kém cỏi, từ viễn cổ cho tới giờ, vô số người có được linh hồn liệt diễm, vô số người đạt được bán yêu giả, thế nhưng sau khi bọn họ nghe thấy truyền thuyết bán yêu giả sống với linh hồn hỏa diễm thì đều lựa chọn cam chịu buông tha.
Duy chỉ có quái thai Âu Dương này cho tới bây giời cũng chưa từng mất đi niềm tin, hắn từng bước một phá vỡ toàn bộ quy tắc, từng bước một đi tới được ngày hôm nay. Có thể nói Âu Dương là một ngoại tộc, bản thân hắn chính là một đoạn truyền kỳ.
Vĩnh viễn bất bại! Đây chính là tâm của Âu Dương! Âu Dương có được một trái tim vĩnh viễn không chịu thua, chính là dựa vào trái tim này, Âu Dương không ngừng sáng tạo ra kỳ tích, không ngừng tiến tới, vượt qua vô số người so với hắn còn cường đại hơn rất nhiều, rất nhiều...
- Ta không phải thiên tài, bởi vì ta là người kết liễu thiên tài!
Những lời này xuất ra từ miệng Âu Dương, mà những lời này cũng được khắc ghi trong lòng rất nhiều người, khiến cho nhiều người hiểu rõ, thiên phú không quyết định được tất cả.
- Hắn rất ưu tú...
Vệ Thi chưa bao giờ phủ nhận, tuy rằng sự thành công của Âu Dương cũng dựa vào vận khí rất lớn, nhưng vận khí mỗi người đều có, mà Âu Dương lần nào cũng đều nắm bắt được, đây chính là sự ưu tú của Âu Dương.