- A...
Nghe được câu này, mọi người chung quanh đều cảm thấy bối rối. Bọn họ dùng một loại ánh mắt không thể nói được gì nhìn Âu Dương.
- Ngươi... Ngươi thật buồn nôn!
Yên Hồng giậm chân nhìn Âu Dương nói. Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới Âu Dương sẽ nói như thế. Âu Dương căn bản giống như không nghe thấy những lời của bọn họ, dẫn theo Sở Yên Nhiên đi vào trong một gian phòng, sau đó đóng chặt cửa lại!
- Thật buồn nôn!
Yên Hồng tức giận đứng ngoài giậm chân. Chuyện nàng thích Âu Dương, đến quỷ cũng nhìn ra được.
- Hì hì, muội tử, đừng quá thương tâm. Đàn ông bình thường có ai không tam thê tứ thiếp. Trước đây có một tên đàn ông còn cưới tới ba ngàn vợ!
Mạnh Cường cười nói ra một câu như vậy.
- Đúng vậy đúng vậy. Ta nói thẳng. Sở Yên Nhiên kia có khuôn mặt đẹp như vậy. Một nam nhân làm sao chịu nổi. Ngươi hỏi lão lừa ngốc một chút xem. Nếu như Sở Yên Nhiên nói với hắn như thế, hắn có thể chịu được không?
Không ngờ Mộc Tùng lại kéo Mê Đồ Hòa Thượng vào. Nhưng lần này Mê Đồ Hòa Thượng không cãi lại. Hắn chỉ nhiệm một tiếng A Di Đà Phật tiếp theo nhắm mắt ngồi lần phật châu. Tuy nhiên hắn làm như vậy ngược lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
- Thánh nữ của Yêu tộc không chỉ cao quý. Hơn nữa mỗi đời thánh nữ còn có khuôn mặt đẹp khuynh thành. Sở Yên Nhiên tất nhiên chính là như vậy. Âu Dương có thể có được thê thiếp như vậy, cũng coi như là một may mắn rồi!
Lần này đến lượt Tháp Khắc mở miệng nói. Nhưng trong mắt Tháp Khắc có mấy phần bất đắc dĩ. Rất rõ ràng, mỹ nữ như vậy lại bị Âu Dương chiếm lấy, bất kỳ ai trong số bọn họ cũng cảm thấy mất hứng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
- Có thể các ngươi đều hiểu lầm Âu Dương!
Cốc Thanh Vũ bỗng nhiên mở miệng. Lúc này hắn đang ngồi ở trước bàn. Trên bàn bày bảy, tám đồ vật kỳ quái. Hắn vừa lấy ra vừa nói:
- Chuyện Thứ Kiêu Cung ở bên cạnh Vệ Thi người trong thiên hạ ai cũng biết. Có thể thấy được Vệ Thi trong mắt Âu Dương tất nhiên là bất phàm. Bằng không thánh cung như Thứ Kiêu Cung sao có khả năng đi theo nàng. Mà chuyện mộ của Tiễn Thần tại Lạc Mai Trấn cũng bị người đào lên. Nghe đồn một nữ tử đã ở bên cạnh Âu Dương suốt bốn mươi năm. Nữ tử đó chính là Lý Uyển Như Cung chủ Hàn Băng. Năm đó Lý Uyển Như là một tiên tôn. Trong bốn mươi năm ở cùng một chỗ còn không có chuyện gì phát sinh. Các ngươi vẫn cảm thấy Âu Dương là một quỷ háo sắc sao?
Quả nhiên Cốc Thanh Vũ là người tin tức linh thông. Ngay cả những chuyện này đều thăm dò được.
- Nói không chừng Sở Yên Nhiên đẹp hơn Vệ Thi và Lý Uyển Như thì sao?
Mộc Tùng chẳng biết xấu hổ nói. Tuy nhìn hắn như vậy, nhưng quỷ cũng biết hắn nhất định là cao thủ trong đó.
- Đẹp? Tiên giới có nữ tử nào không đẹp? Sở Yên Nhiên trong lòng ngươi và ta đẹp, là bởi vì Sở Yên Nhiên có thực lực kinh người, tạo thành ảnh hưởng đối với khí chất kia. Hai người Vệ Thi và Lý Uyển Như có thực lực tuyệt đối không kém Sở Yên Nhiên. Cho dù dung mạo có chút chênh lệch, nhưng tất nhiên sẽ không quá lớn. Cho nên ta suy đoán Âu Dương nhất định có chuyện gì còn muốn hỏi Sở Yên Nhiên...
Đúng như vậy. Ở bên trong, Sở Yên Nhiên đang ngượng ngùng cởi áo khoác. Trong chốc lát, toàn thân trắng muốt hoàn toàn lộ ra trước mặt Âu Dương.
Cho dù là với định lực của Âu Dương giờ phút này cũng có chút thần hồn điên đảo. Khi Sở Yên Nhiên đi lên phía trước cởi áo của Âu Dương, Âu Dương lại lấy áo khoác sau lưng mình choàng lên người Sở Yên Nhiên nói:
- Không cần, ngươi là người thông minh...
- Hả?
Sở Yên Nhiên nhìn Âu Dương. Thật ra vừa nãy nàng đã dùng mê hồn thuật với Âu Dương. Mê hồn thuật này đối với Âu Dương không có thương tổn gì quá lớn, tuy nhiên nàng muốn để Âu Dương và nàng gạo sống nấu thành cơm chín. Sau đó Sở Yên Nhiên liền có thể có cơ hội kéo Âu Dương vào trong yêu tộc. Nhưng bây giờ xem ra, Âu Dương căn bản không bị ảnh hưởng trước mê hồn thuật của nàng.
- Có phải Yêu tổ sai ngươi tới đây?
Trên mặt Âu Dương hiện lên một nụ cười khẩy. Âu Dương là nam nhân. Nhưng nam nhân cũng không đến nỗi bởi vì một yêu nữ như vậy mà làm trái với ý muốn của mình.
- Quan tâm chiến ý quả nhiên không giống người thường. Không trách được năm đó cô cô chết oan chết uổng!
Sở Yên Nhiên ngồi xuống bên giường. Nàng cũng không để ý mình đang trong tình trạng lộ nửa thân thể. Bởi vì thời điểm nàng hạ tình cổ với Âu Dương, trên thực tế bản thân nàng cũng chẳng khác gì đã trúng tình cổ.
Sở Yên Nhiên nói thật với Âu Dương, cũng là nói với chính mình. Cho nên trên căn bản nàng đã nhận định mình là người của nam nhân này.