Trên mặt Âu Dương cười lạnh. Tuy nhiên nụ cười lạnh trên mặt hắn cũng không có cách nào khiến Ngụy Bỉnh Dập bớt kích động.
Mình theo Âu Dương chạy đến nơi đây để mạo hiểm. Bây giờ hắn lại muốn đi tới Phượng Hoàng thành. Tuy rằng Ngụy Bỉnh Dập nhìn thấy vẻ tự tin trên khuôn mặt Âu Dương, nhưng muốn mình đi tới Phượng Hoàng thành, muốn gặp Minh vương, Ngụy Bỉnh Dập vẫn khó có thể khiến mình bình tĩnh lại được.
- Ngươi nên lấy ra sự kiêu ngạo của ngươi, không cần e ngại. Minh vương chính là chí cao vô thượng giơ tay đã khiến thiên hạ sợ hãi. Chỉ cần trong lòng ngươi có sợ hãi, như vậy ngươi đã không phải là đối thủ của hắn nữa! Thật ra ta rất sớm đã nói với các ngươi. Nếu như các ngươi tin tưởng, mỗi người các ngươi đều là chí cao vô thượng!
Trên mặt Âu Dương mang theo một nụ cười mỉm. Trong tim của hắn không có bất kỳ sợ hãi nào. Hắn đặt mình lên độ cao tương tự với Minh vương. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Không sợ hãi...
Ngụy Bỉnh Dập lắc đầu nở nụ cười. Tại sao mình cũng là chúa tể một phương, không ngờ Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập chỉ nghe thấy tên của một người đã bị doạ thành như vậy. Không trách được mình không bằng Âu Dương.
- Không trách được chúng ta đều có xuất thân tốt hơn so với ngươi, cuối cùng lại không bằng ngươi. Hóa ra ngươi có thể nhìn thấu tâm hơn chúng ta!
Lần này cảm khái của Ngụy Bỉnh Dập xuất phát từ nội tâm. Hắn không thể không thừa nhận. Nếu như chỉ nói về tâm tính, hắn căn bản không bằng Âu Dương.
- Tâm muốn chính là niệm đạt! Tâm niệm đều có thể thành công giúp ngươi biểu đạt tất cả ra ngoài. Chí cao vô thượng chẳng qua chỉ là một loại tâm niệm mà thôi. Sợ hãi, vui sướng, phẫn nộ, bi thương, đều là một loại thần! Nếu như có thể nắm lấy một loại trong đó, như vậy ngươi chính là chí cao vô thượng!
Âu Dương giống như một cao nhân đắc đạo. Hắn nói ra lời giải thích mà lần đầu tiên Ngụy Bỉnh Dập được nghe thấy!
- Ha ha ha ha! Âu Dương không hổ danh là Âu Dương. Cũng không hổ danh là đối thủ của ta. Không ngờ đối với tất cả những điều này ngươi lại nhìn thấu triệt như vậy. Nhưng Âu Dương, có mấy người có thể lý giải được như lời ngươi nói? Ta giúp ngươi bổ sung một chút đi. Muốn thành tựu chí cao vô thượng, ngươi chỉ có thể lựa chọn một loại trong những thứ này. Nói cách khác, từ nay về sau, trên người của ngươi không còn cảm tình gì khác! Đúng không Âu Dương?
Thiên Vương từng bước đạp lên hắc ám đi lên trên đảo. Khi giọng nói của hắn vang lên, Ngụy Bỉnh Dập lập tức giật mình. Tuy nhiên Âu Dương lại có vẻ rất bình tĩnh.
- Người có thất tình lục dục. Muốn thành tựu chí cao vô thượng phải từ bỏ rất nhiều rất nhiều điều. Ngươi không bỏ xuống được. Ta cũng không bỏ xuống được!
Hai mắt Thiên Vương nhìn Âu Dương. Thật ra hai người này đã hiểu được thế nào là chí cao vô thượng thật sự. Hoặc là nói bất cứ lúc nào hai người Âu Dương và Thiên Vương đều có thể bước vào chí cao vô thượng. Chỉ có điều hai người đều không bỏ xuống được. Cho nên trước sau bọn họ chỉ có thể dừng lại.
- Thiên Vương, ngươi không ngăn được ta!
Âu Dương không hề trả lời Thiên Vương. Bởi vì lời nói của Thiên Vương giống như một chiếc búa tạ mạnh mẽ đánh vào sâu trong tâm linh của Âu Dương.
- Âu Dương, đúng vậy, quên đi tất cả ngươi sẽ trở thành thần. Vì mình cho mình vậy lời hứa không có bất cứ ý nghĩa gì. Đáng giá sao?
Thiên Vương dường như muốn tâm linh của Âu Dương thả lỏng. Nhưng hắn phát hiện lần này hắn đã sai. Khong ngờ tâm linh của Âu Dương lại không có bất kỳ biến hóa nào.
- Hãy bớt nói những lời vô nghĩa đi. Mỗi người đều có sự kiên trì của mình. Cũng không phải là mỗi người đều muốn trở thành chí cao vô thượng chó má gì đó! Chí ít ta không muốn!
Âu Dương nói đã chân đạp hư không đi lên. Ngụy Bỉnh Dập đi theo phía sau Âu Dương. Trong mắt của hắn mang theo vài phần nghi hoặc. Nghe hai người nói chuyện với nhau như vậy, dường như hắn đã hiểu rõ được điều gì đó.
Thuyền nhỏ đã cặp bờ. Yên Hồng nhảy lên một cái đã bước lên quỷ đảo. Nàng nhìn ba người đứng đối diện với nhau trong không trung. Nàng biết, vào lúc này mình không thể nào giúp được việc gì. So với ở chỗ này khiến mọi người lo lắng, còn không bằng nhanh chóng chạy vào tìm cửa của địa ngục.
- Thiên Vương đại nhân quả nhiên là thần toán. Ngay cả chuyện tên tiểu tử này sẽ tự mình chui đầu vào lưới cũng có thể tính ra rõ ràng!
Nghi Quân cười hì hì từ trong sóng biển đi ra. Nghi Quân nhìn qua chính là một nam tử khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Nếu như lúc này hắn không cười đáng khinh như vậy, lần đầu tiên người nhìn thấy hắn nhất định sẽ cho rằng hắn là một tiên trưởng đắc đạo nào đó.
- Chó săn, hai người các ngươi có khả năng thắng được sao?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Nghi Quân như vậy, cảm thấy rất khó chịu. Đây chính là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Ngụy Bỉnh Dập cảm giác mình là một tiểu nhân. Mình dùng một vài độc kế bình thường đều đặt ra ngoài ánh sáng. Nhưng dù sao hắn vẫn tốt hơn một kẻ ngụy quân tử như Nghi Quân.
- Được làm vua thua làm giặc! Từ xưa tới nay đã là đạo lý như vậy!
Nghi Quân không có để ý tới chuyện Ngụy Bỉnh Dập mắng hắn. Hắn vẫn khẽ cười nói ra câu được làm vua thua làm giặc.
- Muốn đi Phượng Hoàng thành sao?
Thiên Vương cũng không hề động thủ. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Âu Dương giống như đang đợi một đáp án mà hắn mong muốn!
- Đúng!
Âu Dương khẽ gật đầu một cái. Có thể đến nơi đây, cho dù Thiên Vương ngu xuẩn đến mức nào, cũng nhất định có thể nghĩ sđược nơi nơi bọn họ cần đến. Cho nên hắn thấy cũng không gì phải giấu.
Thiên Vương nghe thấy trong miệng Âu Dương nói ra ba chữ Phượng Hoàng thành, hắn khẽ gật đầu nói:
- Yên tâm, ngày hôm nay ta không ngăn cản ngươi. Trò chơi vừa bắt đầu ta không muốn cứ kết thúc như vậy. Ngươi là đối tượng thú vị nhất trong những lần chuyển thế của ta. Ta không muốn dựa vào một vài chuyện bàng môn tà đạo để thắng ngươi. Cho nên ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi bước vào Phượng Hoàng thành gặp Minh vương. Nếu như ngươi có thể nhận được sự giúp đỡ của Minh vương, như vậy trò chơi của chúng ta sẽ càng thêm thú vị!
Thiên Vương bỗng nhiên nói ra lời ấy. Chỉ có Âu Dương vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Còn hai người Nghi Quân và Ngụy Bỉnh Dập đã làm tốt tinh thần chuẩn bị đại chiến lại có vẻ không hiểu.
- Thật ra Âu Dương dám đến cũng đã đoán chắc ta sẽ để cho hắn đi vào. Bởi vì hắn tính được ta rất tự phụ. Không sai, ta chính là một kẻ tự phụ. Ta tin tưởng ta vĩnh viễn nắm được đại cục trong lòng bàn tay. Thế nào? Đánh cuộc không?
Thiên Vương chuyển đề tài.
- Ta không thua ngươi, cũng không thể thua!
Âu Dương không nói với Thiên Vương về chuyện đánh cược. Hắn cứ như vậy lướt qua Thiên Vương, bay về phía cánh cửa địa ngục.
- Ta nhắc nhở ngươi một chút. Phượng Hoàng thành còn đáng sợ hơn sự tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Trước mặt gia hỏa Minh vương kia, nếu ngươi có một tia sợ hãi, như vậy ngươi sẽ biến thành đầy tớ của hắn! Đừng làm cho ta thất vọng, đừng làm cho ta mất đi đối thủ...