Tuy nhiên hiện tại lại có thêm hai người Thiệu Phong với Tử thần, kinh phí có chút vượt quá dự toán. Cho nên kế hoạch ban đầu bị loạn một chút.
Tuy nhiên đối với mấy người này, ở đâu cũng không phải là vấn đề quá lớn. Thời kỳ thảm nhất của Thiệu Phong chính là sống một mình ngoài đảo suốt nửa tháng, chứ đừng nói nói là ở trong khách sạn như vậy...
Giải thi đấu Kinsey lần này không tính là quá lớn. Tuy nhiên vẫn có không ít cường giả sẽ đến đây. Giải thi đấu Kinsey so với các trận thi đấu bình thường, có lẽ không có tên tuổi lớn lắm, nhưng không nghi ngờ chút nào, tiền thưởng của giải thi đấu Kinsey vẫn vượt xa so với các giải thi đấu khác.
Không có ai không thích có nhiều thứ này, cũng không có ai ngại nhiều. Cho nên một vài người cảm giác mình có năng lực nắm được giải quán quân đều thi nhau tới Bắc Kinh tham gia giải bắn cung Kinsey lần này.
Giải thi đấu Kinsey lần này, bắn cung chỉ là một bộ phận trong đó.
- Tiểu Tĩnh, trong mấy ngày huấn luyện vừa rồi, con có chút giảm sút. Sáng mai con và Âu Dương đi với cha một chuyến tới nơi thi đấu. Nơi đó có sân huấn luyện. Đến lúc đó, cha sẽ thuê một sân bãi tiến hành huấn luyện lại.
Lưu Khải Hàng thoáng nhìn về phía hai người nói.
- Lần này con đến chỉ là lá xanh. Hoa hồng của chúng ta ở chỗ này cơ mà!
Lưu Tĩnh thốt lên một câu sau đó liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Bất luận là trước hay hay là bây giờ, về phương diện bắn tên, Lưu Tĩnh chưa từng thắng Âu Dương. Bởi vì Âu Dương có thiên phú thực sự quá đáng sợ.
- Muội muội, không cần sợ, ca đến cứu muội!
Một câu nói vô cùng không hài hòa từ phía xa truyền đến. Lúc này Thiệu Phong mang theo tai nghe, điềm nhiên không biết xấu hổ chơi trò chơi. Rõ ràng vào lúc này hắn đang đánh BOSS. Gia hoả này mang theo một cô nàng mới quen hăng hái dẫn đầu.
- Tiểu bạch kiểm!
Tử Thần khinh thường thoáng nhìn về phía Thiệu Phong đang đứng bên cạnh. Ba chữ tiểu bạch kiểm này gần đây mới xuất hiện. Nguyên nhân chính là Tử thần phát hiện, trên căn bản mỗi ngày Thiệu Phong đều có thể ngâm một thậm chí mấy Tiểu muội muội.
- Cút! Bản thân không có bản lĩnh thì đừng tị nạnh với ta đi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Thiệu Phong giơ ngón tay giữa lên đưa về phía Tử thần nói! Oa, trên thế giới này, chắc hẳn Thiệu Phong là người đầu tiên dám giơ ngón giữa với Tử thần mà không bị hắn giết chết.
- Ngươi... Có giỏi ngày mai theo ta ra phố. Tán gái trong trò chơi thì tính là bản lĩnh gì!
Tử thần bị mắng có chút tức giận, nhưng hắn không hề phát hỏa. Bởi vì hắn không thể thua Thiệu Phong chỉ vì tán gái.
- Bằng vào ngươi sao? Ngươi cũng xứng sao?
Thiệu Phong nói rất không có phong độ. Hắn quay về phía mặt đất phun ra một ngụm nước miếng. Bộ dáng kia đầy vẻ xem thường và khinh bỉ!
- Ngươi! Ngươi có tin ta làm thịt ngươi hay không?
Trong tay Tử thần chợt có thêm một thứ giống như tia laser. Đây là lực lượng do Tử thần ngưng tụ ra. Hắn theo Âu Dương học nhiều ngày như vậy, bước đầu đã nắm giữ được một vài thứ. Tuy nhiên muốn làm được tâm muốn chính là niệm đạt thực sự không dễ dàng.
- Thiết... Bớt khoác lác cho ta. Nếu không ngày mai toàn thế giới đều biết Tử thần bởi vì tán gái thua tức giận xấu hổ định đánh người!
Hiện tại Thiệu Phong đã không còn sợ Tử thần nữa. Những ngày qua hai người cả ngày hết tranh cãi lại tới tranh cãi. Trong thời gian dài tranh cãi, Thiệu Phong đã sớm miễn dịch với những uy hiếp của Tử thần.
- Tiểu tử! Ngươi có can đảm, ngày mai chúng ta ra đường. Nếu lão tử không khiến thằng nhóc con nhà ngươi biết thế nào là tiền bối, hẳn là ngươi sẽ không an lòng!
Tử thần đã thực sự nổi giận...
Lưu Khải Hàng nhìn hai người đứng bên đó tranh cãi với nhau, hắn cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu. Ban đầu hắn còn cảm thấy Thiệu Phong là một nhân vật lợi hại. Nhưng biểu hiện của Thiệu Phong trong những ngày qua thật chẳng khác nào một tiểu manh, khiến Lưu Khải Hàng bỏ đi suy nghĩ này. Tuy nhiên trong lòng Lưu Khải Hàng, thân phận thái tử đảng của Thiệu Phong hẳn vẫn không tồi.
- Còn nữa. Hình như Đặng Dương biết ngươi. Chiều ngày hôm nay Đặng Dương đã liên hệ với ta!
Lần nay Lưu Khải Hàng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Thật ra hắn biết, tuy rằng tuổi tác của Âu Dương hơi nhỏ một chút, nhưng tiếng tăm của hắn lại không nhỏ chút nào. Cho nên khi Đặng Dương tìm tới mình, Lưu Khải Hàng không hề bất ngờ.
Âu Dương nghe thấy Lưu Khải Hàng nói vậy liền gật đầu nói:
- Hắn muốn thế nào? Để ta đánh giả cho hắn sao?
Trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần khinh thường. Đối với Âu Dương mà nói thua không đáng sợ, nhưng bất kể là giả thua hoặc là thắng đều không thể khiến Âu Dương tiếp nhận được.
Âu Dương tùy ý lấy một cái cung, Âu Dương kéo dây cung một chút, sau đó điều chỉnh dây cung.
- Hắn nghĩ như thế nào thì ta không biết. Tuy nhiên hắn mời chúng ta tham gia một bữa tiệc rượu trước khi thi đấu. Ta tin tưởng đến lúc đó tất cả sẽ được tiết lộ!
Lưu Khải Hàng nói ra chuyện tiệc rượu của ngày hôm sau. Thật ra hắn biết, đây chính là Hồng Môn Yến. Trước khi trận thi đấu diễn ra, gõ một vài tuyển thủ một chút, cho bọn họ biết nên làm như thế nào!
- Người ta có lòng tốt mời chúng ta ăn cơm, tại sao chúng ta lại không đi. Xem thử hắn muốn chơi trò gì. Tuy nhiên tốt nhất là không nên chọc vào ta!
Âu Dương búng búng vào dây cung một chút, nghe tiếng động phát ra.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai nam tử có vẻ dung tục đúng hẹn rời khỏi khách sạn. Quỷ cũng biết bọn họ nhất định là đi thực hiện hẹn ước của ngày hôm qua. Hai đại nam nhân vì đánh cược chạy ra đường tán gái. Đây không tính là chuyện gì mới mẻ. Chuyện như vậy vào thời còn học đại học có lẽ rất nhiều người đều đã từng trải qua. Nhưng với thân phận của hai người kia thực sự quá hiếm.
Âu Dương không để ý tới hai người này. Tại Bắc Kinh, Thiệu Phong chính là rắn địa phương. Không ai dám chọc giận hắn.
Cho nên cho dù hai người náo động đến mức nào, cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì đáng lo.
Có Thiệu Phong ở đây, Tử thần cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Thời gian qua, mỗi ngày hai người đều cãi nhau không ngừng, nhưng Âu Dương có thẻ nhìn ra được, trên thực tế quan hệ giữa hai người không tệ.
Âu Dương không hề rời khỏi khách sạn. Tuy rằng Lưu Tĩnh khóc lóc bảo Âu Dương cùng cô ra ngoài đi dạo, nhưng Âu Dương căn bản cũng không thèm để ý tới cô! Từ sáng sớm Lưu Khải Hàng đã đi ra ngoài. Hẳn là thiếu nữ thanh xuân một mình đi dạo phố, còn đi trong trời lạnh như thế này, còn mang nhiều đồ như vậy cảm thấy ấm ức. Sau đó cô còn mang một đôi tay đỏ ửng vì lạnh tới trước mặt Âu Dương cho Âu Dương xem.
Đương nhiên, nếu như Lưu Tĩnh chỉ là oán giận, đương nhiên không có gì. Chuyện Lưu Tĩnh làm sau đó mới là chuyện Âu Dương không thể nói được gì! Cô trực tiếp vén áo phía sau Âu Dương, sau đó đưa tay vào sau lưng Âu Dương để làm ấm tay!
Ngay thời điểm Lưu Tĩnh dùng phương thức làm ấm tay này, Lưu Khải Hàng mở cửa từ bên ngoài đi vào. Lưu Khải Hàng nhìn thấy con gái của mình đẩy Âu Dương nằm gục trên giường, sau đó đưa bàn tay vào trong y phục của Âu Dương, đẩy lên đẩy xuống Lưu Khải Hàng lại không hề cảm thấy giật mình.