- Còn tăng nữa sao? Lưu... Lưu bạn học!
Thiệu Phong sợ mình lại gọi một câu Lưu tiểu thư, sau đó bị Lưu Tĩnh ném mất cái mặt, cho nên hắn tiếp tục đổi giọng gọi là Lưu bạn học.
- Thế nào? Không thích ở nữa sao? Ta cũng không ép ngươi phải ở! Lại nói nữa, bộ dạng của ngươi ngày hôm nay rất trâu bò, ta không cho rằng ta tăng tiền thuê gấp đôi thì có vấn đề gì!
Lưu Tĩnh to mồm phét lác nói.
Không ngờ Đặng Thiến rất có yêu gật đầu! Đúng vậy, thật sự rất có yêu. Có lẽ cô ta là người duy nhất trên thế giới này có thể tán đồng với Lưu Tĩnh. Lúc này cho dù Âu Dương cũng đã lẩn ra xa!
Oa! Một năm một trăm triệu đôla tiền thuê nhà. Không ngờ lúc này lại nói muốn tăng gấp đôi. Đây không phải là tiền thuê nhà nữa. Số tiền này có thể mua một tiểu quốc gia ở một khu vực nghèo đói nào đó...
- Ngươi có đầu óc không vậy? Ngươi có tin ta trừng trị ngươi hay không?
Trong bụng Thiệu Phong nổi giận. Chỉ có điều hắn tuyệt đối không dám nói gì với Lưu Tĩnh, bằng không cho dù hắn có thêm một trăm triệu đôla chắc hẳn Lưu đại tiểu thư chúng ta cũng sẽ đuổi hắn ra ngoài!
Bản thân hắn là người nối nghiệp Long Quân trong tương lai. Thiệu Phong không có cách nào chấp nhận được thảm cảnh mình bị người đuổi ra ngoài sau đó sống cảnh màn trời chiếu đất.
Cốc cốc cốc...
Ngay khi Đặng Thiến bị Thiệu Phong hù dọa, bên ngoài phòng khách sạn bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai vậy? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Thiệu Phong quay đầu lại hỏi dò.
- Thiếu gia, gia chủ biết ngài trở lại, bảo ta tới đón thiếu gia về nhà ở!
Một giọng nói có mấy phần già nua từ ngoài cửa truyền đến. Nghe những lời này, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều biết, đây hẳn là người của Thiệu gia đến.
Mở cửa phòng ra, Thiệu Phong nhìn lão già đứng ngoài cửa. Người này chính là đại quản gia của Thiệu gia, cũng là một nhân vật có thực lực của Thiệu gia. Tuy nhiên lúc này nhân vật có thực lực này lại đang cúi đầu trước Thiệu Phong. Tất cả Thiệu gia cũng biết thân phận của Thiệu Phong lúc này. Không người nào dám chọc Thiệu Phong.
Trước đây thật lâu, Thiệu Phong vì nỗ lực trở thành người thừa kế Thiệu gia. Nhưng hắn không có quyền thế.
Cuối cùng hắn bị ép tới mức vô cùng thê thảm. Nhưng hôm nay, ngày hôm nay Thiệu Phong dám đứng ra nói, ta không cần Thiệu gia. Ta chính là Thiệu Phong, bản thân ta sống còn tốt hơn!
Không sai, bây giờ Thiệu Phong thật sự có thể làm như vậy. Nhưng Thiệu gia tuyệt đối không cho phép. Bọn họ sẽ không cho phép một người có quyền lực tối trong của quốc gia trong tương lai rời khỏi gia tộc! Dĩ nhiên, bọn họ không dám sử dụng thủ đoạn hèn hạ đối với Thiệu Phong, bởi vì những thứ này đối với Thiệu Phong đều chỉ là phù vân.
Tại Bắc Kinh, thậm chí quốc gia này thậm chí là trên toàn địa cầu, không phải không có người nào dám đối phó với Thiệu Phong. Nhưng bất cứ người nào trước khi đối phó với Thiệu Phong đều cố gắng cân nhắc hậu quả. Dù sao chỗ đứng của Thiệu Phong hiện tại đã không giống như trước đây nữa. Bản thân hắn không chỉ đại diện cho một mình hắn. Phía sau của hắn còn có một Lôi Minh!
- Thiệu Phong đang có nhiệm vụ. Ngươi đi đi!
Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói truyền đến. Thời điểm giọng nói này xuất hiện, liền nhìn thấy thân thể của đại quản gia có chút run rẩy. Rất rõ ràng hắn đã nhận ra giọng nói này là ai! Sau đó Đại quản gia ngay cả rắm cũng không dám thả một cái, trực tiếp gật đầu dẫn theo người của hắn ảo não rời khỏi đó.
Trong phòng, Âu Dương ngồi ở trước ti vi. Dường như tất cả những chuyện vừa phát sinh hoàn toàn không liên quan đến hắn. Tuy nhiên hắn vẫn biết Lôi Minh đã xuất hiện. Nhưng Âu Dương biết Lôi Minh là một người thông minh. Cho nên hắn biết Lôi Minh sẽ không trêu chọc phiền phức, cũng sẽ không tìm gây phiền toái cho mình.
Nhưng Đặng Thiến lại có chút sợ hãi. Một Thiệu Phong đã có thể dọa chết người. Thêm vào một Tử Thần càng đáng sợ hơn. Bây giờ ngay cả Lôi Minh cũng xuất hiện! Ngày hôm nay không thể ngờ được một khách sạn nho nhỏ lại tụ tập nhiều nhân vật thực quyền như vậy. Đây rốt cuộc là thế nào?
- Âu Dương tiên sinh, đã lâu không gặp. Tiên sinh có khoẻ không?
Lôi Minh từ ngoài cửa đi vào. Câu nói đầu tiên của hắn không phải là nói với Thiệu Phong mà nói với Âu Dương. Điều này càng nằm ngoài dự kiến của Đặng Thiến. Lôi Minh không thể nào không nhận ra Tử Thần. Không ngờ câu đầu tiên sau khi Lôi Minh đi vào, không phải là chào hỏi Tử Thần. Theo một ý nghĩa nào đó điều này chỉ đại biểu một khả năng, đó chính là trong mắt Lôi Minh, địa vị của người trẻ tuổi đang ngồi xem ti vi kia còn cao hơn cả Tử Thần!
Oa, địa vị còn cao hơn Tử Thần, vậy là người nào? Đặng Thiến suy nghĩ tới đau đầu cũng không tìm ra được bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Âu Dương. Nhưng Đặng Thiến không ngốc. Từ vẻ mặt của những người ở đây, cô liền hiểu rõ, có thể Âu Dương chính là người lợi hại nhất trong những người này.
- Ngươi thật có nhã hứng. Ngay cả khách sạn nhỏ như vậy ngươi cũng quen sao?
Câu nói này của Âu Dương mang theo một chút châm chọc nho nhỏ. Phải biết rằng, bình thường bất kỳ quan lớn nào hô hào tiết kiệm tới mức nào, ra ngoài thông thường đều ở trong khách sạn cấp năm sao trở lên, vẫn dùng kỳ danh là an toàn!
- An muội của ngươi...
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, trên mặt Lôi Minh loé lên vẻ lúng túng. Thật ra Âu Dương nói vậy cũng đúng với một hiện trạng. Chỉ có điều loại hiện trạng này không nằm trong phạm vi quản lý của hắn.
- Chuyện như vậy tại hạ không thể thay đổi được. Tuy nhiên ta tin tưởng, nếu như Âu Dương tiên sinh thật sự có lòng, có lẽ ngài có thể làm được!
Lần này Lôi Minh dùng tới kính ngữ. Câu nói này Đặng Thiến thiếu chút nữa thì suy sụp!
Trên thế giới này còn có người có thể khiến Lôi Minh dùng kính ngữ sao? Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Đặng Thiến lúc này. Trong lòng Đặng Thiến, Tử Thần chính là người trâu bò nhất trên thế giới này. Nhưng cho dù đối mặt với Tử Thần, Lôi Minh chắc chắn cũng không thể nào dùng chữ ngài này!
Đối với người bình thường mà nói, dùng một chữ ngài như vậy đương nhiên không có gì. Nhưng đối với Lôi Minh, ý của một từ ngài này chính là sự phân chia địa vị cao thấp. Bây giờ nghe thấy một chữ đó Đặng Thiến đã hiểu rõ, thật ra hai vai hề đại náo bữa tiệc ngày hôm nay không chỉ không nhằm vào bọn họ. Từ phương diện nào đó mà nói còn nhờ đó mà cứu Đặng gia bọn họ.
Một nhân vật khiến Lôi Minh cũng phải dùng từ ngài để xưng hô. Nhân vật như vậy có nhà nào dám trêu chọc? Trừ phi là người nhà đó đều dã chán sống, bằng không tuyệt đối không có lý do gì lại đi đối kháng với Âu Dương.
Nhưng trước đây Đặng gia lại hoàn toàn không biết gì về Âu Dương. Liên tưởng đến những lời Âu Dương đã nói trong bữa tiệc đó, Đặng Thiến xem như đã hiểu rõ! Thật ra Âu Dương đã nhắc nhở bọn họ mấy lần. Chỉ có điều từ đầu đến cuối bọn họ lại không hiểu rõ mà thôi.
- Ta chỉ là một người bình thường, cũng chỉ muốn làm người bình thường. Có vài thứ không phải ta muốn là có thể thay đổi được!