- Con đường tu luyện, từ trước đến giờ không có bất cứ con đường nào giống nhau, rất nhiều người thích đi thỉnh giáo người khác, xem mình có chỗ nào sai, trên thực tế đây là một loại sai lầm! Ngươi thấy được người khác thành công, đó là vì người khác bước trên con đường của họ! Cái này cũng giống như ta, năm đó không ai cho rằng ta trở thành Yêu Cung Thủ là chính xác , nhưng ta vẫn tiếp bước, con đường sai cũng trở thành đường đúng. Còn các ngươi lúc nào cũng cho rằng mình sai, không dám kiên trì bước về phía trước, cho nên các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn sai lầm! Nhớ kỹ, bất luận con đường nào trước khi đi đến đích đều là sai!
Âu Dương nhìn qua tất cả mọi người, những lời này đơn giản mà lại thực dụng, nhưng Âu Dương không biết, câu nói này của hắn lại làm khổ bao nhiêu hài tử. .
Sau đó những lời này rất lưu hành ở tiên giới, cho nên rất nhiều người bắt đầu yêu hóa các loại cổ quái kỳ lạ gì đó, thậm chí có kẻ điên cuồng còn yêu hóa cả vòng tay không gian của mình... Nhưng hắn cũng thành công , bởi vì vòng tay không gian của hắn lớn gấp trăm lần người khác.....
Những lời này của Âu Dương không sai, then chốt là xem ngươi làm thế nào lý giải, nếu như bản thân biết là sai còn tiếp tục sai lầm, vậy không phải là kiên trì, đó là ngu ngốc...
Sau khi làm quen với đám đệ tử Ngụy gia, buổi tối Tiểu Thiên và Mộng Hi chuẩn bị một bữa tiệc tối cho Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, bữa tiệc này mời vô số cường giả và nhân sĩ nổi danh trong Minh Khê thành.
Nhưng bất luận mời thế nào cũng có lời oán hận, bởi vì lúc này toàn bộ Minh Khê thành đều có vô số người muốn đến chiêm ngưỡng phong thái của Thần Tiễn ...
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đã chế định kế hoạch tiếp theo.
- Nếu chúng ta nghiền nát hư không mà đi, có thể tạo ra hoài nghi hay không? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
- Khẳng định, trừ phi bọn họ đều là kẻ ngu si! Nếu như hiện tại chúng ta rời đi, như vậy dựa theo lý giải của Trịnh Tú Nhi đối với ta, nhất định sẽ minh bạch ta liều mạng chống đỡ, tiếp theo chúng ta tuyệt đối sẽ phải đối mặt với công kích như vũ bão của thiên đình!
Âu Dương cũng không phải không có cơ hội nghiền nát hư không mà đi, cũng không phải không có năng lực, mà là hắn không thể!
- Nhưng hiện tại khiêu vũ trên đao phong thực sự quá mệt mỏi!
Ngụy Bỉnh Dập tựa hồ ngày nào cũng chờ đợi lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ vô cùng cường thế.
- Ngươi an nhàn quá lâu rồi, cả đời ta đều là khiêu vũ trên đao phong, mặc dù trước đây không điên cuồng như bây giờ, nhưng ta đã quen rồi!
Âu Dương cười hắc hắc.
- Vậy ta đi, ngươi có đi không.
- Đi, dù sao sau khi ta chết, thiên đình khẳng định sẽ mạnh mẽ tấn công Tuyết Sơn, đến lúc đó cũng đỡ cho ta phải đau đầu đối mặt với Thiên Vương, bởi vì trước khi Thiên Vương đi ra ta cũng đã chết rồi, còn ngươi phỏng chừng không đầu hàng chắc chắn cũng sẽ chết, đến lúc đó Thiên Vương có thể trực tiếp ra trọng tố thế giới!
Âu Dương buông tay nói rất tùy ý, nhưng lần này lại đến phiên Ngụy Bỉnh Dập đau đầu!
- Không nên gấp gáp, chúng ta đã kéo dài một tháng, nếu như thiên đình muốn xuất thủ đã sớm xuất thủ rồi, đến bây giờ không có bất cứ hành động gì chứng tỏ bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta chỉ cần kéo dài thêm hai tháng, như vậy chính là lúc chúng ta thực hiện lời hứa!
Âu Dương phảng phất lúc nào cũng tự tin như vậy!
- Lời hứa?
- Đồ tẫn trăm tỉ nhân tộc!
Lời nói của Âu Dương mang theo máu tanh nồng đậm, nhưng hắn nói như vậy lại rất đúng với tính cách của Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập liếm liếm môi nói:
- Được! Ta tiếp tục điên cuồng với ngươi!
Trong thiên đình, Nghi Quân nghe thủ hạ báo cáo lại, trên mặt mang theo một tia phẫn nộ! Âu Dương công khai mở miệng nói muốn giết hắn, nếu là trước, hắn nhất định lập tức xuất thủ, nhưng hiện nay không được, Thiên Vương có mệnh lệnh, nếu ở quỷ đảo không thể một kích giết chết Âu Dương, nghìn vạn không nên truy kích.
Không phải không ai hoài nghi Âu Dương cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng đã một tháng trôi qua, có ai từng thấy người cố làm ra vẻ huyền bí dám bình tĩnh đợi ở đây trong một tháng không?
Nghi Quân rất hi vọng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập bỏ chạy, bởi vì như vậy chí ít chứng minh bọn họ chột dạ, nhưng Âu Dương lại hết lần này tới lần khác không đi, lại càng khiến thiên đình không dám ra tay ...
Yến hội Ngụy gia được lựa chọn tổ chức trong hậu hoa viên của Ngụy gia, lúc này trong hậu hoa viên của Ngụy gia chí ít có hơn một nghìn người tập hợp, những người này đều ăn mặc hoa lệ, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ chờ mong nồng đậm, bởi vì bọn họ biết, một lát nữa là có thể nhìn thấy Thần Tiễn Âu Dương trong truyền thuyết...
Khách nhân đến sớm, chủ nhân đương nhiên không thể chậm trễ, ở Ngụy gia ngoại trừ Tiểu Thiên và Mộng Hi, hầu như tất cả mọi người đều đã có mặt để chiêu đãi khách nhân.
Lúc này Tiểu Thiên và Mộng Hi đang kể lại cho Âu Dương cuộc sống của bọn họ sau khi rời khỏi Ma giới, mặc dù không tính là kích thích, nhưng hai người một đường chém giết đến bây giờ, trình độ thật ra cũng tương đối thỏa mãn.
- Kỳ thực ta còn có chút phụ lại kỳ vọng năm đó của Ma Vương đại nhân!
Tiểu Thiên cúi đầu, xác thực khi ở Ma giới, đại tiên tri Mộng Hi là người ở dưới một người ở trên vạn người, khi tới tiên giới, mặc dù cũng chiếm một phương trong Minh Khê thành, nhưng còn xa mới bằng năm đó.
- Bình thường đôi khi cũng là phúc!
Âu Dương vỗ vai Tiểu Thiên, nếu là trước đây Âu Dương khẳng định sẽ không cho rằng như vậy, thế nhưng trải qua nhiều năm chinh chiến, đứng trên cao nhìn thế giới này lại có một cảm nhận khác so với trước đây.
- Âu Dương đại ca nói không sai, kỳ thực ta cũng không để ý đến thân phận gì đó, chỉ cần mọi thứ có thể vui vẻ là đủ rồi.
Mộng Hi vẫn an ủi Tiểu Thiên như vậy. Kỳ thực Mộng Hi biết, Tiểu Thiên cũng là một người không chịu thua kém, nhưng Tiểu Thiên không có thiên phú như Ngụy Bỉnh Dập, cũng không có vận khí và bền bỉ như Âu Dương, cho nên cuộc đời này của hắn, cho dù có thành công cũng là cực kỳ hữu hạn.
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Tiểu Thiên, hắn khẽ gật đầu, kỳ thực trước kia khi Mộng Hi đau khổ cầu xin muốn cùng Tiểu Thiên rời đi, Ngụy Bỉnh Dập từng có ước định với hắn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, trong mắt Ngụy Bỉnh Dập ước định đã không còn quan trọng, trải qua nhiều năm như vậy, Ngụy Bỉnh Dập sớm đã mở mang suy nghĩ.
- Gia gia... Gia gia...
Bỗng nhiên, ngoài cửa có những tiếng đập cửa truyền đến, Tiểu Thiên khẽ cau mày, hắn đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rối, mặc dù hiện tại yến hội đã bắt đầu, nhưng những người ở đây có thân phận gì, Thần Tiễn và Ma Vương muốn đi là đi, không muốn đi cũng không ai dám ngăn cản.
- Xảy ra chuyện gì!
Tiểu Thiên mở cửa, nhìn tiểu tôn tử Ngụy Trung Hưng từ ngoài cửa đi đến.
- Gia gia, là người của vương gia. Người của vương gia dẫn theo mấy cao thủ nói là muốn đến cầu hôn!