- Cha nó! Cô nương Hồng Đậu này sao ánh mắt độc quá, lão tử hoàn toàn biến thành một người khác vậy mà chỉ liếc sơ liền nhìn ra? Xem ánh mắt của nàng thì rất có khả năng đã nhận ra ta rồi...
Tiêu Lãng vùi đầu ngấu nghiến, mỹ tửu và thức ăn ngon mà như nhai sáp. Đầu tiên là bị Vân Tử Sam nghi ngờ, bây giờ rất có thể bị Đông Phương Hồng Đậu nhìn thấu. Tiêu Lãng nghi ngờ có phải Dịch Dung đan là đồ dỏm không, hoặc là hai cô nương này luyện hỏa nhãn kim tinh?
Thật ra Tiêu Lãng không biết hình tượng của hắn khắc sâu trong đầu Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu. Bề ngoài của một người có thay đổi như thế nào thì rất khó biến đổi khí chất nhanh chóng. Nữ nhân cẩn thận nhất, mới rồi Tiêu Lãng vẻ mặt hoảng hốt, lơ đãng biểu lộ ra cảm tình thật. Đông Phương Hồng Đậu cực kỳ quen thuộc ánh mắt đó cho dù không nắm chắc trăm phần trăm thì cũng xác định sáu, bảy phần chính là Tiêu Lãng.
May mà Đông Phương Hồng Đậu không nhìn Tiêu Lãng thêm lần nào làm hắn đỡ lo hơn, rồi lại nghi hoặc có phải mới rồi cảm giác sai? Nếu không thì tính tình như Đông Phương Hồng Đậu sao không nhìn thêm vài lần để xác định?
Không khí trong đại điện náo nhiệt. Tướng quân Bắc Cương cùng quan văn võ tướng sử tiết đoàn tâng bốc nhau. Các công tử, tiểu thư mắt đi mày lại. Đông Phương Hồng Đậu thành tiêu điểm của các thanh niên tài tuấn Bắc Cương. Đại tiểu thư của Đông Phương gia, dáng người bốc lửa như ma quỷ, khí chất tuyệt vời, quan trọng nhất là bởi vì bài thơ của Tiêu Lãng mà Đông Phương Hồng Đậu được phong làm đệ nhất mỹ nữ Chiến Vương triều. Thứ gì đệ nhất luôn làm vô số người muốn chiếm hữu.
Quân Thần Độc Cô Hành, Vân Tử Sam đến khiến không khí yến hội lên đến đỉnh điểm. Vân Tử Sam có thânp hạn tôn quý, khí chất đặc biệt, khuôn mặt đẹp làm người ta nghẹt thở. Quân Thần Độc Cô Hành là linh hồn của Trấn Bắc quân, bản thân có khí chất siêu nhiên, lại siêu đẹp trai phong thần như ngọc. Vân Tử Sam, Quân Thần Độc Cô Hành xuất hiện khiến vô số công tử, tiểu thư trẻ tuổi điên cuồng.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng trộn lẫn với đám hộ vệ ngồi trong góc, không ai hỏi thăm, không ai nhìn họ lâu một chút, chỉ có cơ hội ngắm nhìn các đại nhân vật cao cao tại thượng. Tuy nhiên, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng thầm mừng như điên, bởi vì Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu không nhìn qua đây một cái nào, xem như hôn nay tránh thoát một kiếp. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Ăn nhiều uống nhiều làm bụng Tiêu Lãng hơi trướng, từ góc hành lang lén chạy ra ngoài, hỏi thị vệ canh gác nhà vệ sinh ở đâu, vội vàng chạy đi.
Vân Yên các không uổng là tửu lâu lớn nhất Thanh Y thành, ngay cả nhà vệ sinh còn sạch sẽ hơn phòng khách nhà dân, đốt thiền hương cho người vào đây trút bầu tâm sự thấy vui vẻ, thoải mái.
Tiêu Lãng thoải mái trút hết sơn trân hải vị đã ăn thành một đống xx, thoải mái đi ra. Trên đường nhỏ yên tĩnh, trong đầu Tiêu Lãng nhớ lại ánh mắt Đông Phương Hồng Đậu thâm tình thoáng nhìn, thầm đoán cô nương này đã phát hiện thân phận của hắn chưa?
Xào xạc xào xạc.
Phía trước có người đi tới, nhìn từ xa có thị vệ, thị nữ dẫn đường, hiển nhiên là đại nhân vật, chắc ăn nhiều quá cần trút bầu tâm sự.
Tiêu Lãng vội tránh sang bên, khom lưng, nghiêm túc đứng, nhìn chằm chằm dưới đất. Thân phận hiện tại của Tiêu Lãng là tiểu binh, không dám nhìn lung tung.
Thị nữ đi đằng trước nhắc nhở:
- Tiểu thư, cẩn thận con đường đằng trước.
Không ngờ là một vị tiểu thư đi đến, từ xa đã ngửi thấy mùi hương thấm lòng người. Tiêu Lãng cúi đầu, không dám nhìn lén, nhưng liếc qua có thể thấy người đến mặc quần áo gì.
Khi một thị nữ phục thị đi qua, khóe mắt Tiêu Lãng liếc thấy vạt váy màu đỏ thì tinh thần run lên, người căng cứng, căng thẳng đến tột cùng. Nhưng Tiêu Lãng phản ứng rất nhanh, biểu tình, động tác không có gì khác lạ. Thị nữ đằng trước, thị vệ ở phía sau không ai phát hiện ra điều gì.
Tói nay chỉ có hai tiểu thư mặc đồ đỏ, Long Nha Phỉ Nhi mặc y phục Võ Sĩ màu đỏ, còn một người nữa thích nhất mặc váy đỏ, chính là Đông Phương Hồng Đậu!
Trùng hợp?
Hay là Đông Phương Hồng Đậu cố ý?
Tiêu Lãng không biết cũng không dám ngẩng đầu lên, không dám thở mạnh. Lòng Tiêu Lãng nóng nảy như con kiến bò trên chảo nóng bàn, không ngừng cầu nguyện Đông Phương Hồng Đậu đừng nhận ra hắn, nếu không thì nàng lộ ra chút gì khác lạ sẽ bị các Trinh sát trong Vân Yên các chú ý, vậy thì khó thể giữ kín thân phận của hắn.
Ngay sau đó, ước mơ của Tiêu Lãng bị đâm vỡ.
Một thanh âm dễ nghe cực kỳ quen thuộc vang lên:
- Hì hì, đây là hộ vệ của Long Nha tiểu thư đúng không? Hình xăm thú vị thật, quả nhiên Bắc Cương rất vui.
Tiêu Lãng cảm giác Đông Phương Hồng Đậu liếc qua đầu trọc yêu diễm của mình, sau đó che miệng cười khúc khích. Đông Phương Hồng Đậu không ngừng lại, cùng thị nữ, thị vệ cũng bật cười đi tới trước.
Đông Phương Hồng Đậu nói chuyện rất bình thường, như một tiểu thư cao cao tại thượng trông thấy vật thú vị. Thị nữ, thị vệ không có vẻ gì khác lạ đã chứng minh điều này.
Tiêu Lãng cười khổ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng dần đi xa, ánh mắt phức tạp.
Đông Phương Hồng Đậu đã nhìn thấu thân phận của Tiêu Lãng.
Ai nghe lời Đông Phương Hồng Đậu nói đều cảm thấy rất bình thường, nhưng Tiêu Lãng hiểu biết nàng. Đông Phương Hồng Đậu không phải loại tiểu thư mộng mơ, càng sẽ không đùa cợt hình xăm đầu trọc của hạ nhân ngay trước mặt kẻ đó.
- Quả nhiên Bắc Cương rất vui.
Câu nói sau cùng rõ ràng Đông Phương Hồng Đậu nói cho Tiêu Lãng: Ta đã nhận ra ngươi.
Tiêu Lãng xấu hổ vuốt mặt, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề. Là Dịch Dung đan quá giả? Hay kỹ thuật diễn của Tiêu Lãng quá tệ? Hay vì Đông Phương Hồng Đậu quá thông minh?
Làm Tiêu Lãng thầm mừng là Đông Phương Hồng Đậu rất thông minh, tuy nhận ra hắn nhưng không kêu lên. Trong đại điện Đông Phương Hồng Đậu không thèm nhìn Tiêu Lãng một lần, tuy bây giờ nàng chỉ rõ đã nhận ra hắn nhưng ẩn dụ rất tài.
Hộ vệ của Long Nha gia?
Đây là truyền tin thứ nhất cho Tiêu Lãng, ta sẽ không nói với ai về thân phận của ngươi, cứ yên tâm. Nếu không nhờ câu nói này thì Tiêu Lãng sẽ bỏ chạy đi tìm Quân Thần Độc Cô Hành ngay, kêu gã tìm chỗ khác cho hắn tiềm tu. Tuy Bắc Cương là thiên hạ của Quân Thần Độc Cô Hành nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Tiêu Lãng biết có bao nhiêu người muốn làm thịt hắn.
Tiêu Lãng tâm tình thấp thỏm trở vào đại điện, khuôn mặt không biểu tình, mắt liên tục chớp lóe. Thiên Tầm nhìn ra có gì không bình thường nhưng không tiện hỏi, hồi hộp theo hắn.
Không lâu sau Đông Phương Hồng Đậu trở lại, đi thời gian ngắn như vậy chắc là đi tiểu. Nghĩ tới đây Tiêu Lãng chợt nhớ đến lúc ở Tử Sam các vô tình thấy cảnh Đông Phương Hồng Đậu đi tiểu, lòng bâng khuâng.
Khiến Tiêu Lãng vững bụng là Đông Phương Hồng Đậu không nhìn hắn cái nào, trò chuyện với đám thanh niên tài tuấn Bắc Cương, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc, tâm tình tốt đến nỗi làm mọi người thấy chói mắt. Đông Phương Hồng Đậu càng xinh đẹp sánh ngang với nhân vật chính Vân Tử Sam.
Quân Thần Độc Cô Hành đã rời đi, một đám tướng quân lần lượt đi ra. Nhưng trước khi đi các tướng quân nháy mắt khích lệ đệ tử nhà mình, muốn bọn họ biểu hiện cho tốt, bắt lấy một, hai tiểu thư tôn quý của đại gia tộc đế đô.
Quan văn võ tướng sử tiết đoàn lục tục rời đi. Mọi người biết chút nữa có có tiệc lửa trại, là hoạt động tổ chức hoan nghênh các công tử, tiểu thư ở đế đô. Mục đích thì không cần nói cũng biết, thế hệ trước cũk ỹ như bọn họ không đi tham gia.
Người thế hệ trước vừa đi, không khí trong đại điện càng náo nhiệt hơn. Chờ khi Đông Phương Ngạo Nhiên tuyên bố tiếc lửa trại bắt đầu thì vô số công tử, tiểu thư Bắc Cương hưng phấn, màn chính hôm nay đã vén màn.