Có Đông Phương Bạch ở, Tiêu Lãng biết nếu Tả Bình Bình ra tay thì lão sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết. Cho đến nay Tiêu Lãng rất khó chịu Tả gia, giờ làm một hơi càn rỡ.
Quả nhiên trưởng lão của Tả gia tức giận, Huyền khí vờn quanh định ra tay. Đông Phương Bạch bất mãn hừ lạnh. Tả Bình Bình lập tức vung tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Tả Bình Bình quát to:
- Tốt lắm, Yêu Tà, ngươi rất giỏi, ta rất thích thấy ngươi tiếp tục có gan như vậy!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mặt đất cách Tiêu Lãng không xa bỗng nổ tung, Tả Sâm, gia chủ của Tả gia mang theo Tả Kiếm vì nghẹt thở mà mặt trắng bệch.
Tả Kiếm bị chôn dưới đất thời gian dài, tinh thần thác loạn, thấy Tiêu Lãng thì trong mắt tràn ngập kinh khủng.
Tả Kiếm chỉ vào Tiêu Lãng, hét hướng Tả Sâm, gia chủ của Tả gia:
- Phụ thân, giết hắn, giết hắn!
Tả Kiếm phóng Huyền khí ra định xuất thủ.
Bốp!
Tả Sâm, gia chủ của Tả gia tát một bạt tai đánh bay Tả Kiếm, lạnh lùng quát:
- Đệ tử của Tả gia dám chịu thua, đừng để bộ dạng yếu hèn như vậy! Té ngã lại đứng lên mới là nam nhi!
Tả Sâm, gia chủ của Tả gia rất có phong độ.
Sắc mặt Tả Bình Bình càng âm trầm hơn, tức giận quát:
- Quay về!
Tả Sâm, gia chủ của Tả gia xách Tả Kiếm, mấy người nhanh chóng rời đi. Đông Phương Bạch bay xuống, một tay xách Tiêu Lãng bay hướng Thanh Y thành.
Nghịch Thủy Lưu không biểu tình theo sau bay hướng Thanh Y thành, ngẫu nhiên liếc bóng lưng Tiêu Lãng, đáy mắt ấm áp.
Sự việc truyền đến Thanh Y thành, toàn thành xôn xao.
Tả Kiếm đại bại, thậm chí nếu Tả Bình Bình không ra mặt thì gã chỉ có đường chết.
Đám các công tử, tiểu thư Vân Tử Sam đứng bên ngoài thành nam nhìn đám người Tả Bình Bình bay vút qua, vẻ mặt giật mình.
Giờ phút này, không còn ai nghi ngờ vu thuật thầnk ỳ của Tiêu Lãng. Vân Tử Sam hoàn toàn khẳng định Yêu Tà không phải Tiêu Lãng, vì Tiêu Lãng chỉ có một thảo đằng thần hồn màu tím, trừ phi tập kích ăn mòn Tả Kiếm, nếu không thì tuyệt đối không có phần thắng.
Lúc này Trà Mộc đâm ra nghi ngờ, Tiêu Lãng làm sao thắng được nếu không dựa vào thảo đằng thần hồn màu tím? Tiêu Lãng có thực lực Chiến Suất cảnh, tuyệt đối không thể thắng Tả Kiếm. Vấn đè là nếu dùng thảo đằng thần hồn màu tím tập kích thì sao Tả Kiếm không bị thương chút nào?
Đông Phương Bạch mang Tiêu Lãng trở về, thả hắn tại cửa thành. Nghịch Thủy Lưu bay đi về viện của mình.
Vô số đôi mắt tỏa định Tiêu Lãng, lạ lùng là Đông Phương Bạch không rời đi, ngược lại cười tủm tỉm nhìn hắn.
Đông Phương Bạch lên tiếng:
- Chàng trai, ngươi rất giỏi, có hứng thú đi viện của ta ngồi chơi không? Lão phu còn có một ít trà ngon có thể chiêu đãi ngươi, hơn nữa tiểu Hồng Đậu nhà ta rất xinh đẹp!
Vân Tử Sam con ngươi co rút, thầm tức giận. Đám người Nghịch Thương, Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi, Nam Cung Ngọc Nhi vẻ mặt kinh ngạc. Trà Mộc há hốc mồm, đáy mắt lóe ý cười.
Đông Phương Bạch ở trước mặt mọi người mở miệng chiêu lãm Tiêu Lãng? Không tiếc dùng Đông Phương Hồng Đậu dụ dỗ Tiêu Lãng? Tỏ rõ muốn chiêu Tiêu Lãng làm tôn tế?
Đông Phương Ngạo Nhiên cười tươi như hoa. Đông Phương Bạch tự mình chiêu lãm thì xem ra Tiêu Lãng rất có thể sẽ gia nhập Đông Phương gia.
Tiêu Lãng làm bộ do dự, lòng thì mừng thầm. Đông Phương Bạch đúng là cáo già, Tiêu Lãng đại thắng trở về, cuộc chiến vương giả thế hệ trẻ đã có kết quả, bây giờ lão chiêu lãm hắn là rất bình thường, sẽ không ai nghi ngờ.
Tiêu Lãng định lên tiếng thì một con khoái mã nhanh chóng chạy tới.
Truyền lệnh binh nhảy xuống ngựa, báo cáo:
- Nguyên soái có lệnh, chiêu Yêu Tà phó Thống lĩnh đi phủ nguyên soái ngay lập tức!
Mọi người chấn động, Quân Thần Độc Cô Hành cũng hành động, cái này rõ ràng là muốn chiêu lãm Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam, các công tử, tiểu thư liếc Đông Phương Bạch, quả nhiên thấy mắt lão lóe tia tức giận. Đông Phương Bạch diễn kịch rất siêu.
Tiêu Lãng cũng giỏi diễn kịch, làm bộ khó xử nhìn truyền lệnh binh.
Tiêu Lãng chắp tay hành lễ với Đông Phương Bạch, nói:
- Đông Phương quốc sư, xin lỗi! Quân lệnh như núi, ta đi phu nguyên soái trước, ngày sau chắc chắn sẽ đến quý phu viếng quốc sư!
Đông Phương Bạch vừa lòng gật đầu rời đi. Tiêu Lãng chuẩn bị đi Quân Thần phủ thì Vân Tử Sam đột nhiên lên tiếng:
- Chúc mừng thiếu tộc trưởng đại thắng trở về, yến hội tối nay bị Tả Kiếm đánh gãy, không bằng... Đêm mai Tử Sam lại một mình mời thiếu tộc trưởng được không?
Vân Tử Sam ra tay!
Tối nay Tiêu Lãng vô lễ, khinh nhờn Vân Tử Sam như vậy mà nàng không thèm để ý, lại lần nữa gửi lời mời? Xem ra Vân Tử Sam muốn khiến Tiêu Lãng quỳ dưới váy lựu của nàng.
"Tiện nhân quả nhiên chính là tiện!" truyện được lấy tại TruyenFull.com
Tiêu Lãng thầm chửi trong bụng, mặt ngoài làm bộ rất hân hạnh.
Tiêu Lãng chắp tay nói:
- Điện hạ có lòng làm sao Yêu Tà dám không theo? Nhưng hy vọng đêm mai sẽ không có người đến quấy rầy nữa.
Vân Tử Sam yêu kiều cười, nhẹ gật đầu, chẳng có vẻ gì chột dạ.
Vân Tử Sam nói:
- Tất nhiên là không.
Nam Cung Ngọc Nhi vẻ mặt ai oán tiếp lời:
- Thiếu tộc trưởng thật bất công, người ta hẹn mấy lần mà ngươi thờ ơ, chẳng lẽ sợ Ngọc nhi ăn ngươi sao?
Trà Mộc buồn cười, chế nhạo nói:
- Nam Cung tiểu thư, thiếu tộc trưởng không đi chỗ của tiểu thư thì tiểu thư có thể chủ động tới cửa, nửa đêm leo lên giường hắn!
Nam Cung Ngọc Nhi tức giận quát:
- Trà Mộc, ngươi dám giễu cợt bổn tiểu thư thì tối nay bổn tiểu thư sẽ leo lên giường ngươi!
Bộ dạng thèm khát của Nam Cung Ngọc Nhi làm mọi người tinh thần rung động, cất tiếng cười to.
Nghịch Thương, Hà gia, mấy công tử khác đều gửi lời mời. Tiêu Lãng thuận miệng đồng ý, nương quân lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành mau chóng chạy đi Quân Thần phủ.
Nhìn bóng lưng Tiêu Lãng rời đi, các công tử liếc nhau, trong mắt có tia buồn bã.
Cuộc chiến vương giả năm nay, thu săn chưa kết thúc mà đã định ai là vương giả. Vương giả năm nay không phải công tử các đại gia tộc như bọn họ mà là một Man di.
Điều này làm mọi người rất khó chịu lại chỉ có thể miễn cưỡng vui cười, sử dụng thủ đoạn lôi kéo Tiêu Lãng để kiếm lợi ích lớn hơn cho gia tộc của mình.
Trà Mộc cười tủm tỉm nhìn đám công tử ca ủ rũ, thầm cười lạnh. Trà Mộc cũng vui mừng lúc trước tại đế đô gã làm ra quyết định nhìn như điên cuồng nhưng giờ nghĩ lại là rất chính xác.
Là vàng thì sẽ có ngày phát sáng, cho dù ở nơi tối tăm nào.
Mọi người tán đi, truyền tình báo cho gia tộc của mình, âm thầm suy nghĩ nên dùng lợi ích, dụ hoặc nào mới lôi kéo Tiêu Lãng về phái mình được.
Hồng Y Vệ của Long Nha Phỉ Nhi đã giải tán, lúc này Tiêu Lãng là thân tự do, là lúc lôi kéo tốt nhất.
Vu thuật trẻ tuổi, vu thuật thần kỳ có thể bắt sống Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt trong vạn người, quang minh chính đại quyết đấu, nhẹ nhàng thắng Tả Kiếm là Chiến Vương cảnh. Sao có thể không lôi kéo nhân tìanh ư vậy?
Nhưng mà...
Ngày hôm sau, các gia tộc phát hiện đêm qua mọi người tính toán đều công cốc.
Quân Thần phủ truyền ra một tin tức, đêm qua Quân Thần Độc Cô Hành và Tiêu Lãng nói chuyện rất vui, mới gặp mà như đã quen từ lâu. Quân Thần Độc Cô Hành lẻ loi một mình, dưới gối không có con cháu, Yêu Tà nguyện nhận gã làm nghĩa phụ.
Quân Thần Độc Cô Hành lấy ra vị trí Phiêu Kỵ tướng quân và thân phận nghĩa tử thành công chiêu lãm Yêu Tà.
Tiêu Lãng ở tại Quân Thần phủ một đêm, sáng sớm hôm sau có mấy trăm hộ vệ bảo hộ rầm rộ chạy hướng phủ đệ của Đông Phương Bạch.
Không lâu sau, đế đô lại truyền tin đêm qua chân thân Tiêu Lãng xuất hiện ở Tử Vong sơn mạch điên cuồnng uốt mấy ngàn Huyền thú, mấy chục mạo hiểm giả và Trinh sát của các gia tộc.
Xương cốt bị thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt rải đầy tại Tử Vong sơn mạch.
Đỉnh tầng Vân Yên các, Vân Tử Sam mới nhận được tin, phất tay với Xuân Hỉ sau lưng mình.
- Đừng quan tâm Tiêu Lãng nữa, phụ hoàng sẽ lo. Tiêu Lãng phải mất ít nhất tám hay mười năm mới trỗi dậy được, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là Bắc Cương.
Vân Tử Sam nhíu mày, xoay eo thon chậm rãi đi tới trước khung cửa sổ, lầm bầm:
- Độc Cô Hành à Độc Cô Hành, không phải ngươi không có dã tâm làm phản sao? Tại sao muốn chiêu lãm Yêu Tà? Vu thuật đạt đến đỉnh có thể giết Chiến Đế cảnh? Không được, phải bắt giữ Yêu Tà, không tiếc trả mọi giá, người này có tác dụng rất lớn!