Tiêu Lãng trở về sơn động truyền tống trận Ẩn tông, hắn nhớ lại khuôn mặt áy náy và lời nói kỳ lạ của Lục Minh.
Bỏ qua điều kiện thứ hai? Ngươi không thiếu Ẩn tông cái gì? Muốn hận thì hạn Lục Minh? Đừng hạn Ẩn tông? Tổn thương thân thể Tiêu Lãng rất lớn?
Tiêu Lãng thấy khủng hoảng, không lẽ chiến kỹ Thiên Ma luyện thể trừ tiêu hao tuổi thọ con người ra còn có tác dụng phụ khác? Lục Minh muốn hại hắn?
Nhưng Tiêu Lãng nhớ đến mấy lần được Lục Minh cứu, trong sơn cốc Tả Phàm dẫn người đi chắc chắn là Lục Minh thầm giúp điệu hổ ly sơn. Sau khi Tiêu Lãng trở về, Lục Minh thấy hắn thì trong mắt đầy lo lắng, vui vẻ. Tiêu Lãng chắc chắn điều đó không phải làm bộ.
Nếu vậy thì vấn đề nằm ở đâu?
Tiêu Lãng không biết. Vấn đè khó khăn trước mắt là Lục Minh không cùng hắn đi tới, hắn không biết làm sao mở cửa sơn động.
Tiêu Lãng kinh khủng ngồi suốt đêm trong sơn động, cửa chợt mở ra, Thanh Minh như u linh bay vào.
Tiêu Lãng hiểu là Lục Minh truyền tin cho Thanh Minh để gã tới đón hắn. Tiêu Lãng nhếch môi cười khổ với Thanh Minh.
Tiêu Lãng hành lễ nói:
- Thanh Minh đại nhân.
Trong mắt Thanh Minh che giấu ấm áp, chợt gã biến sắc mặt, khí thế phát ra hùng hồn.
Thanh Minh kinh kêu:
- Sao ngươi đạt tới Chiến Tôn cảnh?
Thanh Minh phản ứng lớn như vậy làm Tiêu Lãng run lên, chưa kịp giải thích thì mắt gã bắn ra hai luồng sáng.
Thanh Minh lạnh lùng quát:
- Ngươi tu luyện tà pháp gì? Hay là thảo đằng lại biến dị?
Tiêu Lãng lắc đầu, nói:
- Sao thảo đằng có thể biến dị nữa được?
Tiêu Lãng hồi hộp nói:
- Lục Minh cho ta một quyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, mấy tháng nay ta liên tục tu luyện.
Giọng Thanh Minh lạnh băng:
- Lục Minh điên rồi sao? Dám cho ngươi tà pháp độc ác như vậy? Lục Minh không sợ bị thiếu sử giết?
Thanh Minh cực kỳ tức giận, nóng nảy đi vòng vòng trong hang động, đạp truyền tống trận đi Ẩn tông.
Trán Tiêu Lãng toát mồ hôi lạnh, xem phản ứng của Thanh Minh thì chiến kỹ Thiên Ma luyện thể không đơn giản là hao tổn tuổi thọ.
Tiêu Lãng thầm sợ hãi, không phải hắn sợ chết mà là không lấy linh dược giúp Tiêu Thanh Y, không thể cho Đông Phương Hồng Đậu hôn lễ long trọng thì sao hắn có thể chết được?
Huyễn ma thú Tiểu Bạch cảm giác Tiêu Lãng sợ hãi và nôn nóng nhảy tới nhảy lui trong hang động, nó cũng nóng nảy theo. Đôi mắt nhỏ xoe tròn nhìn theo Tiêu Lãng, tràn ngập lo lắng.
Không lâu sau Thanh Minh trở về, mắt càng lạnh lùng, không nói câu nào. Thanh Minh đưa một viên Dịch Dung đan cho Tiêu Lãng để hắn biến thành bộ dạng Yêu Tà, mang hắn chạy hướng Thanh Y thành.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, Thanh Minh không để Tiêu Lãng lặn xuống đất trở về doanh Trấn Bắc quân mà dẫn hắn đi Thanh Y thành.
Tốc độ của Thanh Minh rất nhanh, thân pháp cực kỳ biến thái. Thanh Minh là người có thân pháp mạnh nhất Tiêu Lãng từng thấy. Thanh Minh mang theo Tiêu Lãng nhẹ nhàng bay vào Thanh Y thành, đi vào Quân Thần phủ, không làm kinh động bất cứ người nào.
Trong thư phòng Quân Thần phủ sáng đèn, Quân Thần Độc Cô Hành chưa ngủ, không biết là chờ Tiêu Lãng hay bận xử lý quân vụ.
Thanh Minh dẫn theo Tiêu Lãng đi vào, nhìn trên bàn một xấp công văn dày, lại nhìn Quân Thần Độc Cô Hành con mắt đỏ ửng, Tiêu Lãng biết không phải gã chờ hắn mà suốt đêm xử lý quân vụ nhiều như biển. Xem ra trận đại chiến này đúng là lớn.
Thanh Minh, Tiêu Lãng cùng hành lễ:
- Thiếu sử!
- Nghĩa phụ!
Mắt Quân Thần Độc Cô Hành chợt lóe, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, cười tủm tỉm.
Quân Thần Độc Cô Hành đứng dậy, gật đầu cười nói:
- Không tệ, mới mấy tháng không gặp mà đã cao lớn, khỏe mạnh hơn trước. Chắc mấy tháng này ngươi rất vất vả?
Tiêu Lãng gật đầu, cười khổ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Thanh Minh giành nói trước:
- Thiếu sử, Tiêu Lãng đột phá Chiến Tôn cảnh, tu luyện... Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể!
- Chiến Tôn cảnh? Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể?
Nụ cười đông lại trên mặt Quân Thần Độc Cô Hành, hiển nhiên gã có nghe nói về loại chiến kỹ này. Mắt Quân Thần Độc Cô Hành chớp lóe, giận dữ hất công văn trên bàn. Lần đầu tiên Quân Thần Độc Cô Hành mất khống chế trước mặt Tiêu Lãng, trong mắt đầy giận dữ.
Quân Thần Độc Cô Hành hét to:
- Lục Minh, đồ đàn bà điên, đồ điên, ta phải giết ngươi!
Tiêu Lãng nhìn Quân Thần Độc Cô Hành luôn nho nhã, dù trời có sụp xuống mặt cũng không biến sắc nay tức giận như vậy thì hắn rất sợ hãi. Tiêu Lãng chưa từng thấy mặt Quân Thần Độc Cô Hành sa sầm chứ nói chi là bộ dạng như vậy.
Giờ phút này, Tiêu Lãng không quá sợ hãi.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, mở miệng hỏi:
- Nghĩa phụ, có chuyện gì? Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể ác độc lắm sao?
Quân Thần Độc Cô Hành xoay người nhìn cửa sổ, im lặng không nói nhưng thân thể run nhè nhẹ, hiển nhiên cảm xúc dao động rất lớn, không muốn cho Tiêu Lãng thấy.
Thanh Minh khẽ thở dài:
- Đâu chỉ là ác độc? Tiêu Lãng, ta không giấu ngươi, chuyện này đúng là Lục Minh có lỗi với ngươi. Mấy ngàn năm trước chiến kỹ Thiên Ma luyện thể rất nổi tiếng trên Thần Hồn đại lục, người tu luyện chiến kỹ này sẽ tăng nhanh thực lực, đúng là có ra mấy thiên tài biến thái, tu vi cao nhất trước hai mươi lăm tuổi đạt đến Chiến Hoàng cảnh. Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể không chỉ khiến thân thể người ta biến mạnh, tăng nhanh tốc độ tu luyện, hơn nữa đột phá không gặp bình cảnh. Trước khi võ giả đạt đến Chiến Tôn cảnh thì không có bình cảnh, nhưng muốn đột phá Chiến Tôn cảnh sẽ có bình cảnh, nhiều người kẹt tại đây một, hai tháng hoặc một, hai năm. Có nhiều người bị kẹt cả đời.
Tiêu Lãng thầm giật mình, hèn chi hắn mau chóng đột phá Chiến Tôn cảnh, một đường nước chảy thành sông, trực tiếp tăng vọt. Tiêu Lãng còn tưởng là bởi vì thân thể biến cường và nhờ thảo đằng thần hồn màu tím, ai ngờ đó là do chiến kỹ Thiên Ma luyện thể.
Thanh Minh đổi giọng:
- Nhưng mà...
Thanh Minh khẽ thở dài:
- Tu luyện loại chiến kỹ này khiến tuổi thọ con người biến ngắn đi. Tu luyện một lần giảm thiểu một phần vạn. Quan trọng nhất là loại chiến kỹ này khiến người sinh tâm ma, lần đầu tiên tâm ma sẽ đến sau ba năm tu luyện, lần thứ hai là sau hai năm, sau này càng lúc càng thường xuyên. Trong lịch sử, người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể không ai thành công vượt qua tâm ma hai lần, cho nên người tu luyện loại chiến kỹ này tối đa chết sau năm năm.
Bùm!
Quân Thần Độc Cô Hành nghe đến đây lại tức giận tay đập mạnh xuống mặt bàn, công văn rung rinh rơi xuống đất. Bàn tay Quân Thần Độc Cô Hành chảy máu.
Quân Thần Độc Cô Hành ngửa đầu lên, nhắm mắt lại, thanh âm biến lạnh băng:
- Thanh Minh, chuyện này sư phụ của ngươi có biết không?
Thanh Minh lắc đầu, nói:
- Sư phụ biết, nhưng sư phụ kêu Lục Minh nói hết tệ đoan cho Tiêu Lãng nghe. Lục Minh che giấu chuyện tâm ma, mới rồi ta trở về Ẩn tông hỏi thăm, báo cóa với sư phụ, vốn định mang Lục Minh đến chịu tội. Nhưng Lục Minh đã truyền tống đi rồi,Không biết tung tích.
Bây giờ Tiêu Lãng đã hiểu, hèn chi trước khi hắn truyền tống đi Lục Minh nói lời khó hiểu như vậy. Tiêu Lãng hiểu lòng Lục Minh. Lục Minh yêu Quân Thần Độc Cô Hành đến điên cuồng, muốn khiến Tiêu Lãng tăng nhanh thực lực trong vòng năm năm để lấy linh dược, vậy thì Tiêu Thanh Y sẽ không chết, Quân Thần Độc Cô Hành không tuẫn táng.
- Năm năm...
Tiêu Lãng hiểu ra tất cả ngược lại không khủng hoảng. Tiêu Lãng nhìn Quân Thần Độc Cô Hành cực kỳ giận dữ, Thanh Minh vẻ mặt áy náy, hắn mỉm cười.
Tiêu Lãng cúi gập người vái Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành, hắn bình tĩnh mở miệng nói:
- Nghĩa phụ, Thanh Minh đại nhân, các ngươi đừng như vậy. Năm năm là đủ rồi, cuộc đời chỉ cần sống đặc sắc là được, cần gì để ý dài ngắn? Hơn nữa chưa chắc tâm ma sẽ lấy mạng ta, nói không chừng trong mấy nămn ày ta sẽ tìm ra thần dược hay cách nào khắc chế tâm ma thì sao?