Yêu Giả Vi Vương

Chương 369: Không đường có thể trốn

Gần trăm đao quang huyền khí, còn có ba chiến kỹ Thần Hồn Chiến Hoàng, hiệu quả đồng thời oanh tạc sẽ như thế nào?

Giờ phút này cũng rất dễ dàng thấy được hiệu quả đó trên quan đạo.

Ầm!

Xe ngựa chia năm xẻ bảy. Trong nháy mắt chiến giáp huyền khí của hai tên Chiến Hoàng Vũ Vương Triều vỡ tan. Thân thể bọn chúng bị nổ máu thịt be bét. Một gã Chiến Hoàng khác lại nhân lúc hai người ngoan cố đối kháng, trong nháy mắt dẫn theo Tống đại gia phóng về phía địa đạo Tiêu Lãng đã biến mất.

Vấn đề là bọn họ phản ứng chậm. Hắn còn chưa kịp vọt vào địa đạo, đao quang huyền khí đã đánh xuống mặt đất nơi cửa địa đạo kia. Tuy rằng Tống đại gia được hắn bảo vệ ở dưới thân, không chịu tổn thương đến mức trí mạng, nhưng hắn lại bị trọng thương giống như hai gã Chiến Hoàng khác.

Vèo!

Tên Chiến Hoàng này rất thông minh, không đưa Tống đại gia theo địa đạo của Tiêu Lãng chạy thoát thân, trái lại cố chịu đựng thương thế trên thân thể, mang theo Tống đại gia bắn mạnh lên cao, kích động thoát khỏi lòng đất giận dữ hét:

- Tiêu Lãng đã sớm trốn thoát vào trong lòng đất. Các ngươi còn dám tiếp tục công kích chúng ta, bệ hạ sẽ phải bẩm báo với thành chủ Thần Hồn Thành, tiêu diệt Chiến Vương Triều các ngươi!

Hai gã Chiến Hoàng khác cũng tỉnh ngộ ra, giãy dụa bay lên trên không trung, vừa giận dữ hét:

- Nhìn rõ ràng đi. Tiêu Lãng không chết, các ngươi còn không đuổi theo?

Đám thích khách Chiến Vương Triều sửng sốt một lúc, cũng không còn để ý tới ba tên Chiến Hoàng này và Tống đại gia nữa. Một tên Chiến Hoàng lập tức bay đến dưới xe ngựa đã bị nghiền nát, kiểm tra ra được một địa đạo thông xuống dưới. Hắn quát to:

- Tiêu Lãng thực sự đã chạy trốn, đuổi theo!

Mọi người lập tức dùng huyền khí hóa giáp vọt vào trong mặt đất, giống như từng con sơn xuyên giáp chui vào trong lòng đất, biến mất không thấy nữa. Chỉ còn lưu lại trên mặt đất vô số hố sâu.

- Đi!

Ba tên Chiến Hoàng vui mừng. Tuy rằng Tống đại gia bị thương nhưng không chết. Chỉ cần không chết là được. Chút thương thế ấy chỉ cần nửa ngày là có thể khôi phục. Bọn họ vội vàng thận trọng mang theo Tống đại gia bay về phía Thiên Vũ Thành.

Giờ phút này, Thiên Vũ Thành chắc hẳn đã rối loạn. Tống đại gia là đứng đầu quan văn địa vị cao. Hắn trở lại có thể có tác dụng lớn.

Tiêu Lãng thực sự chạy trốn!

Hơn nữa tại thời điểm tra xét được kẻ địch, hắn hoàn toàn không do dự chạy trốn, tùy ý trói chặt láy Tống đại giam, vẫn bịt miệng không cho hắn cầu cứu.

Thảo Đằng từ dưới đất dâng lên, trong nháy mắt kéo hắn biến mất ở trong lòng đất.

Hắn không thể không trốn được. Nhiều cường giả như vậy, ba tên Chiến Hoàng kia tuyệt đối không có cách nào bảo vệ chu toàn. Một khi bị thích khách tới gần, chỉ có một con đường chết.

Cũng may hắn phản ứng nhanh, lại thêm đám thích khách công kích vào xe ngựa chậm trễ một chút thời gian. Chờ tới khi võ giả Chiến Vương Triều vọt vào mặt đất, hắn đã chạy trốn được mấy vạn thước!

- Trốn, trốn, trốn!

Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo, nhanh chóng xuyên qua lòng đất, giống như một con huyền thú khoan đất. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể ép mình tỉnh táo lại.

Hắn không muốn chết.

Nếu là mấy tháng trước, thích khách Chiến Vương Triều tới, hắn tuyệt đối sẽ không phản kháng.

Nhưng giờ phút này lại khác. Hắn có chiến kỹ Thiên Ma. Hắn còn có hai viên huyền thạch chưa luyện hóa. Hắn hoàn toàn có cơ hội luyện hóa huyền thạch để trở nên mạnh hơn, hoàn thành một vài tâm nguyện. Cho nên hắn không muốn chết.

Tiêu Lãng không hủy đi địa đạo sau lưng. Tốc độ Chiến Hoàng quá nhanh. Nếu như hắn chậm trễ một chút, sợ là sẽ bị chết càng nhanh hơn. Hắn chỉ có bảo Thảo Đằng dẫn hắn lao nhanh về phía trước.

Giờ phút này hắn ở sâu dưới lòng đất vạn mét, bỏ chạy thẳng về phía Thần Hồn Thành. Hắn không phải không biết phía bên kia Thần Hồn Thành càng nguy hiểm hơn. Chỉ có điều, hắn chỉ có thể trốn về phía đó. Bởi vì hắn đã hẹn Thiên Tầm ở ngay phía trước chờ hắn.

Vèo!

Tốc độ của Tiêu Lãng cực kỳ nhanh. Thảo Đằng màu đỏ giống như một huyền thú đại xà màu đỏ, nhanh chóng xuyên thẳng qua. Mà mấy vạn mét sau lưng của hắn, ba tên Chiến Hoàng đã theo dấu vết hắn xuyên qua đuổi tới.

- Tất cả Chiến Vương Chiến Tôn đi trên mặt đất, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới phía trước chặn đường!

Một tên Chiến Hoàng cảm nhận tốc độ của Chiến Tôn Chiến Vương phía sau, nhíu mày gầm thét một tiếng. Âm thanh được huyền khí gia tăng, xuyên qua nhiều tầng đất truyền lại phía sau.

Ầm! 

Gần trăm tên Chiến Tôn Chiến Vương lập tức phóng lên phía trên, rất nhanh đã chui ra khỏi mặt đất, thi nhau chạy về phía trước với tốc độ nhanh nhất. Trở lại mặt đất, tốc độ của bọn họ tăng thêm rất nhiều. Không nói tới hơn hai mươi tên Chiến Vương, tốc độ của những Chiến Tôn này tuyệt đối có thể vượt qua Tiêu Lãng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong lòng Tiêu Lãng càng lo lắng. Bởi vì hắn cảm giác được khí tức mạnh mẽ từ phía sau lưng truyền đến. Ba tên Chiến Hoàng sẽ nhanh chóng đuổi tới nơi.

Vù!

Vào thời khắc này, phía trước mặt đất cũng truyền tới vô số tiếng chấn động khe khẽ. Mặt Tiêu Lãng nhất thời biến sắc. Hắn biết có người đi tới phía trước chặn đường. Hắn cắn xuống không thay đổi phương hướng, tiếp tục chạy về phía trước.

Vèo!

Quả nhiên, phía trước có ba thân ảnh nhanh chóng vọt xuống, mục tiêu nhắm thẳng về phía Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng cũng cảm giác được mình không xa mặt đất. Một tên Chiến Vương hai tên Chiến Tôn với ánh mắt dữ tợn chui từ dưới đất lên, thân thể không ngừng phóng ra đao quang huyền khí phá vỡ lớp bùn đất phía trước thành từng mảnh.

Vèo!

Thảo Đằng lóe lên. Tiêu Lãng thu Thảo Đằng vào bên trong thân thể. Hắn cũng không muốn Thảo Đằng bị ba người kia công kích. Hắn vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, ngang nhiên không sợ phóng về phía ba người.

- Đi chết đi, Tiêu Lãng!

Phía trước nhất là một tên Chiến Vương với chiến giáp huyền khí vờn quanh. Trong ánh mắt gã đầy vẻ dữ tợn. Một thiết quyền với huyền khí vờn quanh, mang theo lực lượng vô cùng bá đạo đánh về phía Tiêu Lãng.

- Muốn ta chết sao? Ngươi chết trước đi đã! Chết, chết, chết!

Tiêu Lãng quát lớn, không hề tránh né, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, đánh một quyền về phía tên Chiến Vương từ dưới đất chui lên trước.

- Hừ, còn muốn giãy dụa sao?

Tên Chiến Vương kia rõ ràng cho thấy thực lực trung giai. Khóe miệng hắn đầy vẻ trào phúng. Huyền khí tập trung trên nắm đấm đã hùng hậu thêm mấy phần. Hắn quay nắm đấm đánh về phía Tiêu Lãng, chuẩn bị trực tiếp đập gãy cánh tay, tiếp theo đập xuyên qua thân thể của Tiêu Lãng.

Vèo!

Tiêu Lãng không lựa chọn cứng đối cứng với hắn. Trong nháy mắt khi nắm đấm va chạm, Tiêu Lãng lao lệch khỏi hướng đi.

Tốc độ hai người nhanh vô cùng, cả hai đều không thu tay lại được. Nắm đấm của hai người lần lượt đập trúng ngực của đối phương.

- Ha ha!

Tên Chiến Vương này dường như nhìn thấy chuyện nực cười nhất trên thế giới tuyệt đẹp này. Tiêu Lãng lại lựa chọn mạng liều mạng với hắn sao? Hắn có thể đập nát được chiến giáp huyền khí của mình sao? Còn nữa thân thể gầy yếu kia của hắn có thể nhận được một đòn toàn lực của mình sao?

Đáp án chính là khẳng định!

Nắm đấm của Tiêu Lãng dễ dàng phá được chiến giáp huyền khí của hắn, đập xuyên qua thân thể hắn. Mà một đòn toàn lực của hắn lại chỉ khiến lớp da phía ngoài của Tiêu Lãng nổ tung, xương gãy, nhưng không bị đánh nát...

Phụt!

Tên Chiến Vương này phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không ngừng chấn động. Hắn không dám tin tưởng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Lãng.

Thân thể Tiêu Lãng cũng run lên. Bởi vì Tiêu Lãng nắm lấy thân thể Chiến Vương nên không bay ngược ra ngoài.

Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng, thu hồi nắm đấm, ném tên Chiến Vương đã bị đánh nát trái tim về phía sau lưng. Tốc độ của hắn lại tăng vọt, bay về phía hai tên Chiến Tôn đi sau.

Hai tên Chiến Tôn tận mắt nhìn thấy, nắm đấm của Tiêu Lãng xuyên thủng chiến giáp huyền khí và thân thể của Chiến Vương. Bọn chúng sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch. Sau khi ngây người một chút, bọn chúng bắt đầu điên cuồng rút lui.

- Còn có thể trốn sao?

Giờ phút này Thân thể Tiêu Lãng đã đạt được trình độ Chiến Vương trung giai, tốc độ công kích phòng ngự đều có thể so sánh với Chiến Vương trung giai. Hai tên Chiến Tôn này sao có thể so sánh được với hắn.

Tiêu Lãng dễ dàng đuổi kịp, hai tay đồng thời phát ra công kích. Thiết quyền dễ dàng đánh tan chiến giáp huyền khí của bọn họ, sau đó đập nát thân thể của bọn họ.

- Tiêu Lãng, ngươi trốn không thoát!

Cứ như vậy, trong nháy mắt ba tên Chiến Hoàng đã đuổi đến 20 ngàn mét phía sau. Linh thức của bọn họ dễ dàng có thể tra xét được Tiêu Lãng đánh chết ba người. Một người nổi giận rống to.

Tiêu Lãng làm sao có thể để ý tới bọn họ? Sau khi ba người hạ xuống địa đạo, Tiêu Lãng hóa thành tia chớp phóng lên phía trên, vọt một cái đã lao ra khỏi mặt đất lập tức xoay người đập một cái toàn lực về mặt đất, khiến địa đạo sụp đổ. Lúc này hắn mới tiếp tục dùng hết tốc lực chạy về phía Thần Hồn Thành.

- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng ở đâu?

Phía sau, ngoài ngàn mét vừa vặn có mấy tên Chiến Tôn di chuyển với tốc độ tương đối chậm chạy về phía bên này. Bọn chúng lập tức quát lớn. Âm thanh hiển nhiên đã lợi dụng huyền khí gia tăng, vang vọng trong phạm vi mấy chục dặm.

Mắt Tiêu Lãng lập tức trở nên lạnh lẽo. Bởi vì phía trước lại vừa vặn có mấy tên Chiến Vương đang lao nhanh tới. Trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng quát lớn, bọn chúng liền quay đầu lại, lấy tốc độ nhanh nhất vọt về phía hắn.

Mà phía xa cũng vô số thân ảnh bay lên. Giển nhiên những Chiến Tôn Chiến Vương này đều không đi quá xa.

Tiêu Lãng bất đắc dĩ thở dài, dường như... không có đường nào để trốn?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất