Yêu Giả Vi Vương

Chương 433: Bảng Thập Đại Mỹ Nữ

Chiến xa Thiên Cơ phá không rời đi, tốc độ có thể so với võ giả Nhân Hoàng cảnh nhị trọng, tam trọng. Hắc Ưng đảo rất nhanh sẽ bị bỏ lại ở phía sau. Ba tên hộ vệ kia thậm chí tới cái bóng cũng không nìn thấy. Tiêu Lãng bay ra ngoài một đoạn, lập tức điều khiển chiến xa lao xuống dưới biển, phóng thẳng xuống đáy biển. Rất nhanh chiến xa đã lao xuống dưới biển được mấy trăm ngàn mét, Tiêu Lãng lại quay đầu về phía Hắc Ưng đảo.

Thanh Minh nhìn ra không dám thở mạnh. Chỉ có điều thương thế trên người hắn nhờ có Thảo Đằng trị liệu nên rất nhanh đã được khôi phục. Tiểu Bạch cũng chui từ trong tay áo Tiêu Lãng ra, quay về phía Thanh Minh kêu lên thân thiết.

Thanh Minh nhìn Tiểu Bạch cười khổ một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn Lãng, vẻ mặt càng tỏ ra phức tạp.

Hắn không biết Tiêu Lãng tại sao lại đi tới biển Thần Hồn. Hắn cũng không biết giờ phút này mình đang ngồi trên vật gì. Nhưng Tiêu Lãng có thể cứu hắn ra, còn thuận lợi giết chết một tên cường giả Chư Vương cảnh. Hiện tại Tiêu Lãng lại có chiến xa vô cùng thần kỳ này mang theo hắn trốn thoát. Hắn cảm thấy bối rối. Đây là người thiếu niên đơn thuần hay xấu hổ năm đó sao? Chỉ hơn nửa năm không gặp, người thiếu niên này lại trưởng thành đến một độ cao mà hắn phải ngước cổ nhìn.

Hắn có rất nhiều nghi vấn, có rất nhiều điều không hiểu. Chỉ giờ phút này không thích hợp để trò chuyện. Hắn chỉ có thể nhìn Tiêu Lãng, trong lòng không ngừng cảm thấy bối rối.

Rất nhanh chiến xa đã bay trở về. Chỉ có điều bọn họ lại ở hải vực mấy trăm ngàn mét phía dưới Hắc Ưng đảo. Chiến xa ngừng lại.

- Thanh Minh đại nhân, đi!

Tiêu Lãng tra xét xung quanh một hồi, lập tức thu hồi chiến xa, một tay nắm lấy Thanh Minh bơi về phía trước. Rất nhanh Tiêu Lãng đi tới mấy toà Thạch Phong dưới đáy biển. Tại một nơi rất bí mật, Thảo Đằng gào thét lao ra, chui xuống dưới Hắc Ưng đảo.

Tiến vào lòng đất, Tiêu Lãng lập tức phá hỏng địa đạo, lúc này mới nhanh chóng bảo Thảo Đằng dẫn theo bọn họ, xuyên xuống sâu trong lòng đất.

Thanh Minh âm thầm gật đầu. Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Phía trên cho dù có nhiều người truy tìm hơn nữa, cũng sẽ không lục soát phía dưới Hắc Ưng đảo. Cho dù ngẫu nhiên có người lục soát cũng sẽ không quá cẩn thận.

Sách lược của Tiêu Lãng hết sức chính xác. Đổi lại là hắn dưới tình cảnh nguy hiểm, chắc chắn sẽ không lập tức nghĩ đến tuyệt chiêu như vậy.

Xuyên qua lòng đất một lát, phía trước lại xuất hiện một vòng bảo hộ màu trắng. Tiêu Lãng suy đoán đây hẳn là vòng bảo hộ bao xung quanh đảo. Hắn không dám đụng vào xúc, vội vàng xuyên sâu xuống phía dưới.

Sau khi xuyên sâu xuống phía dưới lòng đất thêm mấy trăm ngàn mét, lúc này Tiêu Lãng mới lại tiếp tục xuyên qua lòng đất về phía trước. Lần này bọn họ không đụng tới vòng bảo hộ màu trắng nữ.

Một đường xuyên qua lòng đất không hề dừng lại một chút nào, ánh mắt Thanh Minh lại sáng lê. Hắn đoán được suy nghĩ của Tiêu Lãng, chuẩn bị đi tới phía khác của đảo. Không một ai sẽ nghĩ tới Tiêu Lãng ẩn nấp ở phía dưới Hắc Ưng đảo. Bọn họ lại càng không tưởng tượng được là ở một phía khác.

Thanh Minh vẫn đoán sai!

Hắc Ưng đảo rất lớn, nhưng tốc độ của Thảo Đằng nhanh tới mức nào? Sau nửa canh giờ, hai người đã vượt qua Hắc Ứng đảo. Lúc sắp chui từ dưới đất ra tiến vào hải vực, Tiêu Lãng ngừng lại. Hắn sai Thảo Đằng hóa thành hư ảnh thăm dò trong lòng biển. Bản thân hắn và Thanh Minh lại ẩn nấp bên trong địa đạo.

Hai người ở trong địa đạo, ngược lại không bị thiếu dưỡng khí. Lại sau nửa canh giờ, mắt Tiêu Lãng sáng ngời, quay về Thanh Minh nói:

- Thanh Minh đại nhân, đi!

Thảo Đằng mang theo hai người bắn mạnh ra. Điều khiến Thanh Minh khiếp sợ không gì sánh nổi chính là khi phá mặt đất ra, lúc xuất hiện ở trong hải vực, trong lòng biển phía trước xuất hiện một con hải thú cực lớn, thân thể phải dài tới mấy trăm mét. Hai con mắt của nó đang lãnh lẽo nhìn hai người.

- Thanh Minh đại nhân tiến trong bụng hải thú trước đi. Yên tâm đi, hải thú này đã bị ta khống chế!

Tiêu Lãng cực kỳ khẳng định nói. Bản thân hắn lập tức thu xếp che giấu địa đạo. Khi hắn xóa đi các dấu vết về địa đạo, xoay người định chui vào trong bụng hải thú, lại nhìn thấy trong mắt Thanh Minh đầy vẻ ngạc nhiên. Thân thể Thanh Minh vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, mang theo Thanh Minh đến phía trước con hải thú. Con hải thú kia lập tức há miệng rộng ra. Thân thể Tiêu Lãng lóe lên mang theo Thanh Minh Tiểu Bạch tiến vào trong bụng hải thú.

-Cái này.. cái này. Tiêu Lãng, ngươi làm sao làm được vậy?

Thanh Minh không dám tin tưởng. Nhưng Tiêu Lãng lại nhếch miệng nở nụ cười, lấy ra một viên huyễn thạch chiếu sáng, mang theo Thanh Minh phóng sâu vào trong bụng hải thú. Càng đi sâu vào bên trong càng rộng.

Tiêu Lãng ngừng lại, bảo Thảo Đằng khống chế hải thú lặng lẽ di chuyển xuống phía nam. Lúc này Tiêu Lãng mới giải thích với Thanh Minh.

Thân thể con hải thú này chỉ dài khoảng mấy trăm mét, khoảng 10, 20 ngàn năm tuổi. Đối với Thảo Đằng mà nói, nó có thể dễ dàng hành hạ con hải thú này đến chết. Thảo Đằng có thể giao lưu với hải thú. Vừa vặn lúc nãy, Thảo Đằng phát hiện ra con hải thú này, tất nhiên có thể dễ dàng khống chế.

Sau khi Thanh Minh nghe giải thích xong, lại càng bối rối. Trên mặt hắn đầy vẻ xấu hổ nói:

- Thì ra là như vậy. Ai... Tiểu Lãng Lãng, thực lực ngươi sao lại trở nên biến thái như vậy? Thậm chí đã lợi hại hơn ta vô số lần. Lần này nếu không nhờ có ngươi, ta khẳng định sẽ bị bán làm nô lệ, đi đào mỏ cho đại gia tộc nào đó rồi!

Tiêu Lãng gãi đầu có chút xấu hổ, nhếch miệng nở nụ cười, nghi hoặc hỏi:

- Thanh Minh đại nhân tại sao lại xuất hiện ở biển Thần Hồn? Ta vẫn tưởng đại nhân đang ở trong Ẩn Tông!

- Ai!

Thanh Minh thở dài một tiếng, trên mặt đầy uể oải nói:

- Ban đầu ta không nên nghi ngờ lời khuyên của sư phụ, đòi đi tới Thiên Châu lang bạt, muốn trở thành cường giả, khiến nghĩa phụ của ngươi hoàn hồn phục sinh. Không nghĩ tới hiện tại ta còn chưa tới Thiên Châu, đã mấy lần suýt nữa thì chết trên biển Thần Hồn. Nếu không phải nhờ một đám hải tặc cứu giúp, ta đã chết từ lâu...

Thanh Minh giải thích, hắn một đường bay đi, gặp phải rất nhiều hải thú, mấy lần thiếu chút nữa thì chết. Cuối cùng hắn được một đám hải tặc cứu giúp, lại bán qua tay cho đám người buôn bán nô lệ. Hắn nhận hết đắng cay, nhọc nhằn mới đi tới Hắc Ưng đảo. Nếu như không phải Tiêu Lãng cứu giúp, sợ là cuối cùng sẽ bị bán tới một vùng mỏ nào đó, chết già ở bên trong.

Ý chí của Thanh Minh rõ ràng đã có phần sa sút. Trong khoảng thời gian này hắn và những nô lệ kia đã nói chuyện rất nhiều với nhau. Hắn biết được rất nhiều chuyện ở Thiên Châu, biển Thần Hồn, cũng hiểu rõ ràng thế giới này tàn khốc và hiểm ác. Laok thêm mấy tháng gần đây hắn không ít lần muốn chạy trốn, nhưng đều bị bắt về,

khiến hắn sống không bằng chết. Những điều đó đã để lại bóng đen trong lòng hắn.

Hắn buồn bã kể lại một hồi, nhìn Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, hỏi dò:

- Tiểu Lãng Lãng, tại sao ngươi cũng tới biển Thần Hồn? Ngươi không phải đang ở cùng thành chủ Thần Hồn Thành sao? Lúc trước khi ta đi ngang qua Thần Hồn Thành vốn định tìm ngươi, nghe nói ngươi và thành chủ Thần Hồn Thành đi ra ngoài.

Theo Thanh Minh thấy, thực lực Tiêu Lãng tăng vọt, còn có năng lực thần bí như vậy, nhất định là do thành chủ Thần Hồn Thành hỗ trợ. Tiêu Lãng cũng cười khổ một tiếng, chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó.

Thanh Minh nghe được sợ hết cả hồn, không khỏivcảm khái. Không nghĩ tới hắn mới rời khỏi đại lục Thần Hồn trong thời gian ngắn, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Thanh Minh trầm mặc một lúc lâu hỏi:

- Tiểu Lãng Lãng, tiếp theo nên làm như thế?

Người có tài làm thầy. Giờ phút này Tiêu Lãng có thực lực thủ đoạn mạnh hơn hắn, Thanh Minh tự động lấy suy nghĩ của Tiêu Lãng làm chủ.

Ánh mắt Tiêu Lãng sáng quắc, vô cùng kiên định nói:

- Trước tiên tránh được sự đuổi bắt, chúng ta lại lén lút đi tới Thiên Châu. Ta nhất định phải đi tới Thiên Châu!

Trong mắt Thanh Minh đột nhiên xuất hiện một chút ngạc nhiên. Hắn trầm ngâm một lát nói:

- Tiểu Lãng Lãng, ta từng nghe thấy đám buôn bán nô lệ kia nói tới một tin tức, cũng không biết là chính xác hay không. Ngươi không nên kích động!

Tiêu Lãng kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

- Tin tức gì vậy?

Thanh Minh trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Những kẻ buôn bán nô lệ kia thường xuyên ra vào Hắc Ưng đảo. Dựa vào lời bọn họ nói, năm nay gia tộc Hắc Lân có một người có tên trên bảng mười đại mỹ nhân Thiên Châu! Người Hắc Ưng đảo rất tự hào, thường xuyên bàn luận về điều đó. Có người nói người đo là Huyền Âm Thánh Thể hiếm thấy, chỉ trong thời gian mấy tháng đã từ Chúng Sinh cảnh ngũ trọng tăng lên tới Chư Vương tam trọng. Người đó tên là... Đông Phương Hồng Đậu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất