Yêu Giả Vi Vương

Chương 494: Ta Lên Lôi Đài, Ngươi Đặt Cược!

- A...

Tiêu Lãng nói thầm một tiếng phá gia chi tử, nhưng không tiện khuyên bảo, chỉ có thể âm thầm hi vọng Phá Hài thắng. Lần này hắn vẫn đánh cược một võ giả có thực lực tương đối thấp hơn đối phương. Xem ra hắn tin chắc Liễu Yên Các này sẽ động tay chân.

- Ai, ba ngày trước thắng một trận nhận được trăm viên huyền thạch, nhanh như vậy đã thua hết. Mẹ hắn, chỉ có thể đành đi chém giết một hồi!

Tử đấu còn chưa bắt đầu, Tiêu Lãng bị tiếng gầm nhẹ của một võ giả đứng cách đó không xa thu hút sự chú ý. Võ giả kia tướng mạo rất kỳ lạ, lại có thể có mắt tam giác. Hắn thầm mắng vài tiếng, ánh mắt lộ ra một tia sát khí, lại bảo thị nữ trình báo mình lên đài tử đấu. Rất nhanh hắn đã được thị nữ dẫn theo xuống.

Tiêu Lãng thở dài một tiếng. Dùng tính mạng đổi lấy huyền thạch, võ giả mắt tam giác này lại không cần đến tu luyện, chỉ đánh cược. Hắn như vậy tâm phiền khí kém, sớm muộn sẽ chết ở trên lôi đài.

Cuộc chiến đấu rất nhanh đã bắt đầu. Tiêu Lãng thu hồi tâm tư. Kết quả cuộc chiến đấu khiến Phá Hài trợn tròn mắt. Một võ giả Chư Vương tứ trọng dùng một chiêu đâm chết đối thủ là võ giả Chư Vương tam trọng.

Thần hồn của người kia là loại thần hồn tốc độ, cũng không biết là cấp bậc gì, tốc độ lại đạt được Chư Vương đỉnh phong. Cảnh giới bản thân cũng mạnh hơn so với phương một tầng, một chiêu thuấn sát cũng không phải là chuyện khó khăn.

- Ta ngất...

Công tử Phá Hài ngồi không yên, một chút lại đứng lên, nhìn giữa tử đấu trường những võ giả thắng cược nhận số lượng lớn huyền thạch. Có người thậm chí thắng một vạn huyền thạch. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào Liễu Yên Các thật sự không âm thầm giở trò?

Tư liệu về cuộc chiến đấu kế tiếp được đưa lên. Tiêu Lãng nhìn thấy công tử Phá Hài lại chuẩn bị đặt cược, hắn không nhịn được khuyên nhủ:

- Đừng đánh cuộc nữa!

- Không sao đâu. Thiếu gia ta không thiếu huyền thạch. Ngươi cũng không phải không biết!

Công tử Phá Hài khoát tay áo nói. Hắn không có thói quen đánh bạc, chỉ không phục cơn giận này. Lần này hắn lại đặt cược một ngàn huyền thạch. Tiêu Lãng không thèm quan tâm tới hắn, trái lại hỏi:

- Vừa nãy thần hồn người kia là cấp bậc gì? Tốc độ thật lợi hại!

- Chắc là Huyền phẩm. Không có gì lợi hại!

Công tử Phá Hài nhìn Tiêu Lãn nghi hoặc khó hiểu, không phản đối giải thích:

- Thiên Châu cũng không coi trọng đối với thần hồn. Trừ phi là thần hồn Địa phẩm trở lên, bằng không phụ trợ đối với võ giả Nhân Hoàng cảnh cũng không mạnh. Võ giả Nhân Hoàng cảnh cảm ngộ thiên đạo, thần thông công kích đều hết sức bá đạo. Hơn nữa thần hồn dễ dàng bị hao tổn, võ giả cũng sẽ bị thương. Cho nên võ giả Thiên Châu rất ít phóng thích chiến kỹ Thần Hồn, cũng không coi trọng thần hồn. Đương nhiên điều này cũng liên quan tới một chuyện quỷ dị đã xảy ra vạn năm trước. Sau khi chuyện này xảy ra, ở Thiên Châu rất ít thần hồn cường đại thức tỉnh. Cao nhất chính là Địa phẩm. Thần hồn Thiên phẩm hiếm như lông phượng và sừng lân. Trước kia thần hồn của Hắc Kỳ Nhi chính là Địa phẩm, nhưng đáng tiếc đã bị ngươi tiêu diệt. Đúng rồi, thần hồn của Mộc Tiểu Đao rất có thể là Thiên phẩm!

Tiêu Lãng nghe vậy liền cảm thấy hồ đồ, hỏi:

- Cấp bậc tại đại lục Thần Hồn và Thiên Châu hoàn toàn khác nhau a! Thảo Đằng của ta tính là cấp bậc gì?

- Thảo Đằng của ngươi sao? Nhiều nhất là Huyền phẩm đi!

Phá Hài trầm ngâm một hồi, kết luận nói.

- Vì sao chắc chắn như thế?

Tiêu Lãng cả kinh. hắn cảm giác Thảo Đằng của mình dù thế nào cũng phải là Địa phẩm chứ? Thần bí như vậy, còn có thể tiến hóa, Phá Hài lại dễ dàng đưa ra kết luận như vậy.

Phá Hài liếc mắt nói:

- Khí tức thần hồn Địa phẩm vô cùng cường đại. Dựa vào uy áp của thần hồn, có thể ép võ giả Chúng Sinh cảnh không thể động đậy. Thần hồn kia của ngươi có thể làm được như vậy không?

- A...

Tiêu Lãng không hiểu, cân nhắc một hồi. Sau đó hắn quyết định hôm nào phải đi mua mấy quyển thư tịch loại thần hồn nghiên cứu một chút. Hắn tin chắc thần hồn Thảo Đằng của mình tuyệt đối không phải là thần hồn rác rưởi. Thần hồn có thể tiến hóa sao có thể là thần hồn bình thường được?

- Ta ngất... Lại thua rồi sao? Thiếu gia ta nhân phẩm kém như vậy sao?

Ngay trong lúc Tiêu Lãng đang trầm tư, trận chiến phía trên lôi đài lại kết thúc. Phá Hài lại thua trận một ngàn huyền thạch. Trong ngắn ngủi nửa canh giờ, hắn đã thu hết 2 ngàn một trăm viên huyền thạch. Tiêu Lãng cũng âm thầm tiếc thay cho hắn.

Tư liệu về tử đấu sĩ trận kế tiếp lại được đưa lên. Một người trong đó chính là tên võ giả mắt tam giác vừa thua sạch huyền thạch lúc nãy. Tiêu Lãng thấy Phá Hài lại muốn đánh cược, còn đánh cược chính là võ giả mắt tam giác có thực lực đối lập có thấp kia, vội vàng nói với hắn:

- Đặt cược người khác đi. Người vừa nãy ta thấy hắn tâm phù khí yếu, thực lực lại yếu hơn so với đối thủ, tuyệt đối sẽ thua!

- Được, tin ngươi. Tiểu tử ngươi luôn có vận may tốt đến nghịch thiên!

Trong mắt công tử Phá Hài lộ ra một sự tàn nhẫn, không phục lẩm bẩm nói:

- Liễu Yên Các không động tay chân sao? Nhân phẩm của ta kém, nhân phẩm của Tiêu Lãng không thể nào kém chứ? Liều mạng. Người đâu, cho ta đặt một vạn viên huyền thạch!

- Một vạn..

Tiêu Lãng thuận miệng nói chuyện, không nghĩ tới Phá Hài lại tin tưởng mình như vậy. Hắn bĩu môi không khuyên bảo nữa, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn.

Kết quả khiến Tiêu Lãng và Phá Hài lại trợn tròn mắt. Võ giả mắt tam giác kia thực lực rõ ràng không cường đại bằng đối phương, nhưng dường như không thèm đến xỉa đến, lấy mạng đổi mạng dũng mãnh không sợ chết, lại khiến đối thủ hoảng sợ. Cuối cùng trong tình trạng bị thương, hắn lại giết chết đối phương. Phá Hài lại thua...

- Xúi quẩy!

Phá Hài sờ sờ mũi, cũng không nói gì. Chỉ có điều sắc mặt rõ ràng có chút vặn vẹo. Hơn một vạn viên huyền thạch đối với hắn không phải là số lượng lớn. Nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, tiêu xài như vậy rõ ràng khiến hắn có chút đau lòng.

- Chờ một chút!

Tiêu Lãng có chút xấu hổ. Nếu không phải hắn bảo Phá Hài thay đổi, Phá Hài đã thắng một vạn huyền thạch. Thua và thắng chênh lệch chính là 2 vạn huyền thạch. Tuy rằng Phá Hài hoàn toàn không có ý trách hắn, nhưng hắn lại cảm giác khổ sở.

Phá Hài nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Lãng có chút áy náy, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:

- Thôi đi. thu hồi lại vẻ mặt củ ngươi đi. Hai chúng ta tìm một cô nương giải đen đi.

Tiêu Lãng lắc đầu, trong mắt chợt lóe lên hào quang. Hắn đột nhiên thấp giọng nói:

- Không cần, ta có thể giúp ngươi lấy lại số tiền đó!

- Ngươi có thể lấy lại số tiền đó sao? Làm sao lấy lại được?

Phá Hài có chút bất ngờ.

- Đơn giản!

Tiêu Lãng nở nụ cười quỷ dị, nói:

- Ta lên lôi đài, ngươi đặt cược.

- Cái gì?

Công tử Phá Hài biến sắc, kiên quyết lắc đầu nói:

- Không được! Tiêu Lãng, một vạn huyền thạch đối với ta mà nói thật sự không phải là chuyện lớn. Không đáng để ngươi đi lên đó mạo hiểm!

Tiêu Lãng cũng kiên quyết khác thường, chỉ truyền âm nói:

- Xuống chơi mấy tên, đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện lớn! Ta thực lực bên ngoài có thể chỉ là Chư Vương cảnh. Chỉ có điều ta tự tin mình có thể dễ dàng quét ngang võ giả Chư Vương Cảnh!

- Chuyện này...

Công tử Phá Hài trầm ngâm một chút. Hắn nhớ tới lúc ở Thạch phủ, Hắc Kỳ Nhi dẫn theo một đám võ giả truy sát Tiêu Lãng, cuối cùng bị Tiêu Lãng truy sát ngược. Còn có một cường giả Nhân Hoàng bị giết. Cuối cùng hắn gật đầu nói:

- Được, ngươi lên lôi đài đi. Lần này chúng ta chơi lớn một chút!

Tiêu Lãng nhìn thị nữ đi đến, mở miệng nói:

- Ta có thể xin lên tử đấu trường không?

Thị nữ gật đầu cười nói:

- Đương nhiên có thể! Đại nhân xác định muốn lên tử đấu trường sao?

Sau khi Tiêu Lãng gật đầu, thị nữ lập tức dẫn theo Tiêu Lãng đi về phía một Thiên điện phía sau lôi đài. Bên trong Thiên điện có ba cường giả Nhân Hoàng. Người dẫn đầu là một lão già mặc cẩm y đã đạt được Nhân Hoàng ngũ trọng.

Tiêu Lãng đi vào, thị nữ kia lập tức lui xuống. Lão già mặc cẩm y trong Thiên điện hỏi Tiêu Lãng:

- Ngươi muốn tử đấu?

Sau khi lại nhận được sự xác nhận của Tiêu Lãng, mắt lão già mặc cẩm y kia liền sáng lên, giống như hai cột sáng cẩn thận nhìn quét qua thân thể Tiêu Lãng vài lần, rồi mới lên tiếng:

- Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, còn tu luyện đến tam trọng. Cậu thiếu niên phóng thích thần hồn của ngươi đi!

Tiêu Lãng thành thật phóng thích thần hồn. Hắn cũng không sợ lão già nhìn ra được điều gì. Thảo Đằng phóng thích một đoạn ra. Lão già mặc cẩm y kia lập tức khoát tay nói:

- Được, tổng hợp thực lực Chư Vương ngũ trọng. Tơ Liễu, ngươi đi xuống an bài đối thủ!

Quả nhiên!

Trong lòng Tiêu Lãng thầm vui vẻ. Người ngoài căn bản không nhìn ra thực lực chân chính của hắn. Lão già mặc cẩm y này dù có thần thông rất quỷ dị vẫn nhìn nhầm.

Đối thủ của Tiêu Lãng rất nhanh đã được thu xếp xong. Đó cũng là một võ giả Chư Vương cảnh, còn là võ giả trong tử đấu trường chủ động yêu cầu tử đấu. Hai người trực tiếp ký kết giấy sinh tử, chuẩn bị nửa canh giờ sau lên lôi đài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất