Yêu Giả Vi Vương

Chương 518: Một chiêu kiếm

Hai người nhìn thi thể khổng lồ phía xa, trong mắt đầy vẻ chấn động kinh ngạc.

Nơi này có hung thú, hai người cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu như Kiếm Ảnh Đại Đế có thể tạo ra nhiều thi thú như vậy, bắt một vài hung thú vào cũng rất dễ dàng. Có người có thể tiến vào ở đây, hai người cũng không kỳ quái. Dù sao hai người chỉ có chút thực lực như vậy cũng có thể xông vào, vực sâu tử vong này tồn tại vài trăm vạn năm qua, có vô số người đi vào truy tìm bảo vật, khẳng định có Chí Cường Giả hoặc là người có đại thần thông xông đến cửa thứ ba.

Điều khiến cho hai người kinh ngạc chính là, hình thể hung thú này vô cùng khổng lồ, thực lực ước chừng phải đến 70, 80 vạn năm. Nhưng nó lại bị người ta dùng một chiêu kiếm chém thành hai phần?

Sau khi khiếp sợ qua đi, hai người lại mừng như điên. Cường giả có thể dùng một chiêu kiếm chém đôi hung thú cường đại như vậy, ngoại trừ Thiên Đế Chí Tôn kia còn có ai nữa?

Hung thú này có thể có lực phòng ngự cường đại đến mức đáng sợ. Thiên Đế bình thường cho dù có thể giết chết, cũng không thể nào một chiêu kiếm thuấn sát. Trừ phi hắn có thần binh chí tôn.

- Rốt cuộc đã tìm được dấu vết của Thiên Đế Chí Tôn!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng vòng qua thi thể hung thú này chạy về phía trước. Máu trên thi thể này đã sớm chảy khô. Nhưng thật quỷ dị, thi thể này không biến thành thi thú, cũng không phong hoá ăn mòn gì. Điểm ấy khiến Tiêu Lãng cảm thấy rất nghi hoặc. Chỉ có điều nơi đây khắp nơi đều có vô số điều quỷ dị. Tiêu Lãng cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Đi thêm gần nửa canh giờ, hai người lại nhìn thấy một thi thể khác. Đó cũng là hung thú, chỉ có điều con hung thú này kém hơn một chút, vẫn bị người ta dùng một chiêu kiếm chém thành hai phần!

Một đường chạy, một đường phát hiện hung thú. Tất cả đều không hề ngoại lệ, đều bị người ta dùng một chiêu kiếm chém thành hai phần.

Sau hơn nửa ngày nữa, hai người dừng lại trước thi thể của một con hung thú cực lớn. Hai người nhìn thi thể khổng lồ giống như một ngọn núi lớn kia, trong lòng cũng cảm thấy có chút run rẩy. Đây là một con hung thú trăm vạn năm, thực lực tuyệt đối có thể so với Thiên Đế Cảnh. Nhưng... nó cũng bị một chiêu kiếm chém thành hai phần.

Hai người hoàn toàn không nghi ngờ, người ra tay tuyệt đối là vị Thiên Đế Chí Tôn đã đi vào đây từ mấy chục ngàn năm trước!

Vị Thiên Đế Chí Tôn kia ở đâu?

Đây là điều Tiêu Lãng và Phá Hài muốn biết nhất. Nhưng lần này Tiêu Lãng lại không tiếp tục chạy. Trái lại, hắn nói với Phá Hài một tiếng, sau đó thả Thảo Đằng ra bắt đầu cắn nuốt thi thú trăm vạn năm này.

Những thi thể phía trước hắn cũng không phải không nghĩ tới chuyện để cho Thảo Đằng cắn nuốt. Chỉ có điều trong tình huống không rõ ràng, hắn muốn dò la xem xét một hồi trước đã. Giờ phút này gặp được thi thú có thể so sánh với cường giả Thiên Đế, đương nhiên phải để Thảo Đằng cắn nuốt một phen, xem Thảo Đằng có thể tiến hóa hay không.

- Thảo Đằng, đi cắn nuốt!

Tiêu Lãng bảo Thảo Đằng sau lưng lao đi. Phân thân Thảo Đằng giống như vô số con sâu nhỏ, bám vào phía trên thi thể khổng lồ kia bắt đầu cắn nuốt.

Chạy hơn nửa ngày, lo lắng hãi hùng lâu như vậy, Phá Hài cũng mệt mỏi. Hắn ngồi ở một bên nghỉ ngơi. Nếu hung thú trăm vạn năm cũng có thể bị giết chết chết, xem ra trong nơi hoang vắng này rất có thể không có nguy hiểm.

Tuy thi thể này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng nguyên lực sinh mệnh bên trong vẫn vô cùng cường đại. Thảo Đằng cắn nuốt không quá nhanh, so với thi thú trăm vạn năm còn khó cắn nuốt gấp mấy lần.

Hai người đơn giản không thèm quan tâm, để Thảo Đằng tự mình cắn nuốt. Hai người lấy rượu ngon lương khô ra đối ẩm. Sau khi ăn uống no lại thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Thảo Đằng cắn nuốt suốt ba ngày ba đêm, quái vật khổng lồ giống như ngọn núi kia mới biến thành một bộ khung xương. Điều khiến Tiêu Lãng rất thất vọng chính là Thảo Đằng không tiếp tục diễn hoá phân thân, cũng không tiến hóa.

Thảo Đằng rõ ràng không đạt được hình thái chung cực, cắn nuốt một thi thể hung thú có thể tương đương với Thiên Đế nhưng hoàn toàn không có phản ứng. Điều này chứng tỏ cắn nuốt thi thể đã vô dụng. Nếu muốn tiến hóa cần cắn nuốt những thứ khác.

Sau khi hỏi dò Thảo Đằng một phen, Thảo Đằng trả lời máy móc, cái này không biết, cái kia cũng không rõ. Tiêu Lãng cũng không hiểu ra sao.

Hai người đứng dậy trực tiếp rời đi, tìm kiếm thi thể của Thiên Đế Chí Tôn, cùng nhau tìm lối ra.

- Nơi này lớn như vậy sao? Rốt cuộc không gian hư vô này lớn tới mức nào?

Tốc độ hai người không nhanh không chậm, nhưng chạy bảy, tám ngày, nhìn thấy tới mấy trăm thi thể hung thú, nhưng vẫn không tìm được điểm cuối cũng không thấy lối ra, lại càng không phát hiện ra Thiên Đế Chí Tôn kia.

- Đi thôi!

Xem ra Phá Hài rất kiên trì. Hắn không quay đầu lại, tiếp tục lao nhanh về phía trước. Chờ tới lúc Tiêu Lãng đuổi theo, hắn mới giải thích:

- Không gian hư vô có lớn có nhỏ. Không gian hư vô có thể tương đương với Âu Dương phủ vậy. Kiếm Ảnh Đại Đế này có thực lực cường đại như vậy, có thể luyện hóa không gian hư vô nhỏ sao?

- Âu Dương phủ lớn như vậy...

Tiêu Lãng trợn tròn mắt. Âu Dương phủ là phủ lớn siêu cấp. Cho dù dùng chiến xa chí tôn toàn lực bay, chắc hẳn mấy tháng cũng không bay ra được. Không gian hư vô này, hai người đi với tốc độ chậm như vậy, sợ là phải đi đến chết.

Tiêu Lãng trong lúc rãnh rỗi, suy nghĩ một hồi, mới nói ra nghi ngờ trong lòng mình:

- Phá Hài, ngươi nói xem tại sao những hung thú chúng ta gặp được đều bị giết chết? Lẽ nào Thiên Đế Chí Tôn kia tiến vào nơi này, không có chuyện gì làm nên đi khắp nơi tìm hung thú giết chết sao?

Phá Hài lắc đầu nói:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Có lẽ Thiên Đế Chí Tôn kia cũng ở nơi đây, có khả năng không tìm được lối ra, nên đi loạn khắp nơi, tiêu diệt toàn bộ hung thú bên trong!

Tiêu Lãng suy nghĩ một phen, cũng cảm thấy chỉ có thể giải thích như vậy. Hai người đều đi loạn, căn bản không theo phương hướng nào. Bọn họ toàn gặp phải hung thú đã chết. Nếu như không phải hung thú trong này đều bị giết, căn bản không có cách nào giải thích.

Chỉ có điều may mắn là chúng đều đã chết. Bằng không giờ phút này hai người cũng không chắc còn sống. Hung thú cường đại như thế, dựa vào chút thực lực của hai người làm sao có thể ứng phó được? Ngay cả chạy cũng chạy không được.

Tiêu Lãng cũng không yêu cầu Thảo Đằng đi cắn nuốt thi thể hung thú nữa. Tuy nhiên, hắn lại được Phá Hài chỉ điểm cho, biết rất nhiều chủng loại hung thú, cùng với thần thông cường đại của các loại hung thú đó. Đương nhiên Phá Hài cũng chỉ biết được thông qua đọc sách, bản thân cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, rèn luyện kinh nghiệm. Cho dù đi rèn luyện kinh nghiệm gia tộc cũng sẽ phái ra một đám cường giả đi theo. Hắn căn bản có rất ít cơ hội xuất thủ.

Cứ như vậy, hai người chạy lung tung, tìm kiếm khắp nơi, còn tìm suốt một tháng, vãn không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào. Dường như chỗ này không có lối ra vậy.

Hai người yên lặng, rất ít nói chuyện. Ăn ngủ tỉnh lại tiếp tục chạy. Trong lòng hai người đều có loại dự cảm không tốt. Nếu như nơi này thật sự vô cùng lớn, với tốc độ này của hai người có khả năng cả đời cũng không đi ra được. Tiêu Lãng còn có một lo lắng khác. Lần trước luyện hóa huyền thạch đã qua mấy tháng, tâm ma gần như sắp tới. Nếu như tâm ma đột kích, hắn không xác định mình còn có thể tỉnh lại...

- Tiêu Lãng, mau nhìn đi!

Lại qua mười ngày, phía trước rốt cuộc xuất hiện tình huống khác. Tiêu Lãng bỗng nhiên ngẩng đầu đảo mắt qua, lại nhìn thấy khắp nơi đều có cảnh tượng tan hoang.

Xung quanh đều là đá vụn. Ngọn núi phía trước còn có bị dấu vết bị chém. Trên mặt đất có vô số những vết nứt cực lớn do bị kiếm bổ ra ngang dọc đan xen. Khắp nơi, cây cổ thụ với những cành gãy nằm rải rác. Phía trước có thể nói một mảnh hỗn độn. Đây rõ ràng là tình cảnh sau khi đại chiến diễn ra.

- Đi!

Tiêu Lãng chấn động tinh thần. Cảnh tượng như vậy giống như tận thế, tuyệt đối không thể nào là dấu vết võ giả bình thường chiến đấu. Rất có thể là do Thiên Đế Chí Tôn kia lưu lại. Trong nơi này, hung thú đều bị một chiêu kiếm bổ ra thành hai phần. Giờ phút này xuất hiện tình huống như vậy, không cần phải nói cũng biết đối thủ của Thiên Đế Chí Tôn khẳng định mạnh đến mức thái quá!

Một đường chạy tiếp, Phá Hài và Tiêu Lãng lại càng thêm kinh hãi. Hai người thậm chí nhìn thấy một khe nứt với đường kính vượt quá vạn mét. Khắp nơi đều là đá vụn, tường đổ. Còn có một ngọn núi cao bị đâm thủng tạo thành một cửa động cực lớn.

Hai người nhìn dấu vết chiến trường, trong đầu tự động hiện lên tình cảnh chiến đấu lúc đó, trong lòng không ngừng chấn động.

Sau nửa canh giờ, hai người rốt cuộc tìm được trung tâm chiến trường, cũng tìm được chủ nhân chiến đấu hai bên!

Chỉ dùng hai mắt nhìn về phía xa, thân thể hai người không tự chủ được run rẩy. Cũng không phải Tiêu Lãng và Phá Hài nhát gan. Đây là một nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong linh hồn. Bất kỳ võ giả nào có thực lực như bọn họ nhìn thấy tình cảnh như vậy, theo bản năng cũng sẽ cảm giác sợ sệt run rẩy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất