Yêu Giả Vi Vương

Chương 654: Thủy Long Kích

Công tử Mặc Hàn sửng sốt. Ở trong biển Băng Tuyết, Tiêu Lãng và hắn đã từng gặp một lần. Ở trong Hòa Miêu Các, bọn họ cũng đã gặp mặt một lần. Hiển nhiên, hắn phải hiểu rõ thân phận mình như lòng bàn tay chứ? Hiện tại hắn lại nói không nhận ra mình? Hơn nữa, nhìn ánh mắt hắn dường như không phải là nói đùa?

Hinh di vội vàng giải thích:

- Công tử Mặc Hàn, hắn mất trí nhớ cái gì cũng không nhớ rõ. Hơn nữa tính tình hắn thay đổi rất lớn, căn bản không nhận ra tiểu thư, cũng không có bất cứ quan hệ nào. Việc này đến đây hay là thôi đi. Công chúa căn dặn ta nhất định phải đưa hắn đi Thiên Châu. Công tử... cũng không muốn công chúa thương tâm chứ?

- Thương tâm? Ha ha!

Công tử Mặc Hàn cười lạnh. Tiêu Lãng chết Hòa Miêu sẽ thương tâm? Như vậy không phải chứng tỏ Hòa Miêu rất để ý tới Tiêu Lãng sao? Không muốn nàng thương tâm? Như vậy ai để ý hắn có thương tâm phẫn nộ hay không?

Nam nhan coi trọng nhất chính là mặt mũi. Vị hôn thê của mình giấu một nam tử trong khuê phòng? Lúc đó Hòa Miêu còn rất bảo vệ cho Tiêu Lãng. Không quan tâm công tử Mặc Hàn rộng lượng thế nào, ở Bắc Minh có tiếng tăm tới mức nào, cơn giận này cũng rất khó nuốt xuống.

Hắn vẫn chưa tiết lộ tin tức của Tiêu Lãng ra ngoài, đồng thời rất có phong độ đợi một tháng. Hiện tại hắn lại chỉ dẫn theo mấy người đến đây, đồng thời nói rõ mình chỉ muốn đơn độc đấu với hắn, đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Tiêu Lãng uy danh lan xa, vô địch trong Nhân Hoàng cảnh. Công tử Mặc Hàn chỉ có thực lực Nhân Hoàng ngũ trọng, còn dám đấu một mình hiển nhiên cũng là một nam tử chân chính.

Hắn mắt lạnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, mở miệng lần nữa nói:

- Mất trí nhớ cũng phải đánh. Tiêu Lãng, cho dù ngươi mất trí nhớ, thực lực vẫn còn chứ? Đến đây đi, để bản công tử mở mang kiến thức một chút, xem ngươi mạnh như thế nào? Người đâu, ngăn cản Hinh đại nhân. Trong lúc ta và Tiêu Lãng quyết đấu, bất kỳ người nào cũng không được nhúng tay vào! Bằng không trục xuất ra khỏi Mặc gia.

Nói xong, thân thể Mặc Hàn vượt biển đến. Bước chân hắn lướt qua rất nhẹ. Hai chân không ngừng đạp lên mặt biển, lại không tạo ra bất kỳ một gợn sóng nào.

Tiêu Lãng không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nói:

- Ngươi không phải là đối thủ của ta. Ngươi đi đi!

- Ngông cuồng!

Mặc Hàn chợt quát một tiếng, trên người dâng lên khí thế trùng thiên, tốc độ nhanh như chớp giật. Mái tóc đen tung bay, năng lượng trên người chớp hiện. Bỗng nhiên hắn đánh ra một chưởng:

- Thủy Long Kích!

Một chưởng này là công kích hồn lực, nhưng lúc nó lướt qua mặt biển, nước biển xung quanh lại bị chưởng phong kia cuốn lấy, hội tụ ra một Thủy Long cực lớn, phải dài tới mấy ngàn mét, mang theo khí tức kinh thiên phóng về phía Tiêu Lãng.

- Tiêu Lãng cẩn thận. Thủy Long Kích này mang theo lực lượng của nước biển vô cùng cường đại!

Hinh di kinh hoàng kêu lên. Dưới cái nhìn của nàng, Tiêu Lãng đã mất đi trí nhớ, chắc hẳn năng lực chiến đấu không bằng một phần mười so với trước đây. Mặc Hàn vừa tới liền vận dụng tuyệt kỹ thành danh của Mặc gia, sợ là hắn sẽ chịu thiệt thòi lớn.

- Hinh đại nhân, xin đại nhân tạm thời rời khỏi đây!

Bảy tám người do công tử Mặc Hàn dẫn đến đều là cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Ban đầu Mặc Hàn không muốn dẫn theo một người nào. Nhưng hắn là hậu nhân của tộc trưởng gia tộc, Mặc gia tất nhiên không yên lòng. Bởi vậy bảy, tám người cứng rắn đòi đi theo.

Giờ phút này bọn họ tất nhiên bất mãn khi Hinh di phá vỡ tính công bằng của cuộc thi đấu, lập tức có ba người bay về phía Hinh di, chuẩn bị ép nàng rời khỏi. Ánh mắt bọn họ đều không tốt, hiển nhiên Hinh di không rời đi, bọn họ sẽ đánh nàng bị thương đưa đi.

Tiêu Lãng thực sự đã quên rất nhiều thứ. Ví dụ như công kích của Thảo Đằng, ví dụ như Liệt Thần Thủ. Nhưng hắn biết mình có hai loại thần thông, đầu tiên là thiên đạo công kích, thứ nhì là Vô Tình Kiếm Khí. Thiên đạo công kích đã lĩnh hội trước đó không lâu. Nhưng thời khắc hắn cầm Vô Tình Kiếm, kiếm linh của Vô Tình Kiếm truyền lại tin tức cho hắn.

Đối mặt Thủy Long gào thét lao đến, cảm nhận lực lượng cường đại của Thủy Long này, trong lòng Tiêu Lãng hoàn toàn không xúc động. Hắn không phóng thích Vô Tình Kiếm Khí, chỉ cầm theo Vô Tình Kiếm chậm rãi vẽ trên không trung một chữ “Tình”, sau đó chậm rãi vung kiếm lên, đánh chữ “Tình” kia ra.

Chữ “Tình” là do năng lượng trong thân thể Tiêu Lãng phát ra, phối hợp với thiên đạo vô tình ngưng tụ thành. sau khi chữ tình này đánh ra, lập tức lớn lên theo gió, đánh về phía Thủy Long.

Ầm!

Một tiếng động vang lên. Hoa nước bắn lên tung toé. Con Thủy Long cực lớn lại bị một chữ “Tình” công kích nổ tung trong không trung, tạo thành một trận mưa bay. Khí tức năng lượng thuần túy cực kỳ nồng đậm.

- Ừm?

Công tử Mặc Hàn ngẩn người ra. Ngay cả mấy Nhân Hoàng đỉnh phong phía xa sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Lấy nhãn lực của bọn họ tất nhiên rất dễ dàng nhìn ra được, hiện nay Tiêu Lãng đã tu luyện tới chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng, thực lực gần tương đương với Nhân Hoàng nhất trọng. Hắn tiện tay đánh ra một đòn lại đánh tan chiến kỹ thành danh của Mặc gia? Cho dù thực lực công tử Mặc Hàn không cường đại, nhưng trong con Thủy Long này chứa lực lượng cuộn trào thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ ràng.

Quan trọng nhất là Tiêu Lãng lại có thể đánh ra chữ ở trên không trung? Hơn nữa chữ Tình kia còn mơ hồ có cảm giác quỷ dị, khiến bọn họ nhìn thoáng qua trong lòng liền rung động? Thần thông quỷ dị như vậy, bọn họ chưa từng nghe thấy.

- Thủy Long Kích!

Công tử Mặc Hàn không tin, không ngừng đánh ra chưởng ấn, cuốn theo lực lượng của nước biển liên tục ngưng tụ ra bốn con Thủy Long, từ bốn phương hướng vọt về phía Tiêu Lãng. Hắn là Nhân Hoàng ngũ trọng, Tiêu Lãng là Nhân Hoàng nhất trọng. Hắn không tin Tiêu Lãng có năng lượng nhiều hơn hắn?

- Tình thương!

Tiêu Lãng đứng ở trên bong thuyền bắt đầu múa Vô Tình Kiếm. Trường kiếm mang theo hàn khí không ngừng vẽ ở trên không trung, đồng thời ngưng tụ ra bốn chữ Tình, lần lượt đánh về phía bốn con Thủy Long.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thủy Long vỡ vụn, hóa thành những giọt nước bay đầy trời, từ trên không trung rơi xuống. Mỗi từng Tình kia giống như có ma lực giống, khiến mọi người cảm thấy run rẩy.

- Gió lốc!

Sắc mặt công tử Mặc Hàn trầm xuống, bất đắc dĩ sử dụng công kích mạnh nhất của hắn, thiên đạo gió lốc. Một đại chưởng ấn đột ngột ngưng kết ở trong bầu trời phía trên Tiêu Lãng. Phong vân xung quanh biến sắc. Một cơn lốc xoáy cực lớn bỗng nhiên ngưng tụ, bao phủ lấy Tiêu Lãng và thuyền sắt.

Ầm, ầm, ầm!

Chấn song sắt cực lớn rắn chắc trong khoảnh khắc hóa thành bột phấn, tung bay đầy trời. Dưới công kích thiên đạo, đừng nói thuyền sắt nho nhỏ này, sợ là một tiểu thành cũng có thể bị san thành bình địa?

Tiêu Lãng không trốn đi. Vào thời khắc ấy hắn dường như đột nhiên ngây người, mặc cho gió lốc ngưng tụ ở bên cạnh mình, khiến thân thể hắn bị cuốn vào trong không trung nhanh chóng xoay tròn. Thân thể của hắn giống như một bao tải rách, không ngừng xoay tròn, lăn lộn trong gió lốc, không có cách nào thoát đi được.

- Tiêu Lãng!

Hinh di khẩn trương không gì bằng, hét lớn một tiếng. Bên cạnh nàng có ba khí thế Nhân Hoàng đỉnh phong tập trung vào nàng, khiến thân thể nàng không thể di chuyển được. Giờ phút này nàng vừa kêu lên, ba người kia càng đồng thời phát ra công kích, khiến nàng không ngừng lùi về phía sau.

- Ha ha, công kích linh hồn!

Ánh mắt công tử Mặc Hàn sáng lên. Bị cuốn vào trong gió lốc, đừng nói là Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy, sợ rằng cho dù là võ giả Nhân Hoàng thất, bát trọng cũng không thể thoát đi được?

Hắn lập tức khống chế khí lưu trong gió lốc chuyển động hỗn loạn, sản sinh ra âm thanh chói tai, phát ra công kích linh hồn. Chỉ cần linh hồn Tiêu Lãng hỗn loạn, hôm nay hắn chắc chắn phải chết.

- Ô ô!

Âm thanh chói tai vang lên. Tiêu Lãng nhắm hai mắt lại, mặc kệ gió lốc công kích linh hồn của hắn. Trên mặt hắn không có vẻ thống khổ, trái lại rất hưởng thụ nở nụ cười. Chỉ có điều khóe miệng hắn lại có một dòng máu tươi chảy ra, khiến bộ dáng của hắn trở nên cực kỳ dữ tợn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất