Yêu Giả Vi Vương

Chương 669: Mẫu nữ hoa

- Không có gì. Ta chỉ nghe người của Mê Thần Cung nói tới chỗ này, ta dự định đi vào truy tìm bảo vật!

Tiêu Lãng vội vàng che giấu nói. Âu Dương Lãnh Yên nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bảo Âu Dương Lãnh Yên hỗ trợ đi chịu chết.

Xem ra chỉ có thể chờ tới khi mình đạt được thực lực Thiên Đế, sau khi nắm chắc mới đi vào cấm địa Cổ Thần. Hắn lập tức vừa nghi hoặc hỏi:

- Thi thể Cổ thần? Thế giới này thật sự có thần sao? Nếu là thần, vì sao tất cả lại chết? Ai có thể giết chết thần?

Âu Dương Lãnh Yên trở nên trầm mặc, một lát sau nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Có người nói thời kỳ thượng cổ, cường giả Thiên Châu tập hợp lại, khắp nơi đều có cường giả Thiên Đế, Thiên Đế Chí Tôn Đại Đế cũng nhiều đếm không xuể. Trong truyền thuyết Bán Thần cảnh cũng nhiều vô cùng. Bán Thần Bán Thần cũng là nửa thần! Đã có Bán Thần nói vậy hẳn sẽ có chân thần chứ? Mấy trăm ngàn năm trước không biết vì nguyên nhân gì, Thiên Châu xảy ra kịch biến. Vô số cường giả chết đi. Cường giả Bán Thần đã trở thành truyền thuyết. Đại Đế rất nhiều vạn năm mới xuất hiện một người. Chỉ có điều theo ta đoán, điện chủ cung chủ Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện hẳn đã đạt được Bán Thần cảnh!

Tiêu Lãng cũng nhớ lại tình cảnh khi mình ở Mê Thần Cung gặp mặt cung chủ. Hắn than khẽ:

- Ta và cung chủ Mê Thần Cung đã tán gẫu qua vài câu. Ta hoàn toàn không nhìn thấu được thực lực của hắn. Chỉ có điều theo ta đoán, hắn ít nhất hẳn là thực lực Đại Đế. Bởi vì... Hắn nói Mê Thần Cung thấp nhất đều là thực lực Thiên Đế Chí Tôn!

Nói xong hai người đều trầm mặc. Thế giới này có quá nhiều bí ẩn, ví dụ như Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện đến tột cùng là tồn tại thế nào. Bọn họ biết điều như vậy là muốn như thế nào? Ví dụ như bọn họ tu luyện thế nào để đạt được cảnh giới cường đại như vậy. Lấy thực lực và thân phận của hai người, trước mắt căn bản không có tư cách được biết về tất cả những điều này.

Âu Dương Lãnh Yên suy nghĩ một hồi, sau đó không nghĩ nhiều nữa. Cả đời này, nàng không theo đuổi cảnh giới cao hơn. Nữ tử đối với thực lực và quyền thế cũng không có quá nhiều tham vọng. Nàng có thể đột phá Thiên Đế hoàn toàn bởi vì mấy năm đó nam nhân của nàng chết đi, khiến nàng vô ý cảm ngộ thiên đạo bách hoa.

Nàng ngửa mặt nhìn Tiêu Lãng, nhìn khuôn mặt rất giống với nam nhân đã chết của nàng, lại dường như không giống, trong lòng dậy lên một cơn sóng. Nàng thầm than một tiếng. Xem ra bản thân mình vẫn phải đi ra, tiếp nhận cuộc sống mới. Nàng là Thiên Đế, tính mạng của nàng còn rất dài. Nếu như tiếp tục chìm vào quá khứ, đời này sẽ sống mệt chết đi được.

Nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề, một tay cấu lấy hông Tiêu Lãng, có chút giận dữ hỏi:

- Tiêu Lãng, ngươi và Tiểu Ấu Trĩ có quan hệ như thế nào?

Bên hông Tiêu Lãng đột nhiên đau xót, giật mình nhìn vẻ mặt u oán của Âu Dương Lãnh Yên, nhất thời cảm giác buồn cười nói:

- Sao vậy? Nàng còn ăn dấm chua của cháu ngoại nàng sao? Đúng rồi... Ấu Trĩ là cháu ngoại nàng đúng không?

- Đương nhiên là đúng! Hắn là con gái của ca ca ta. Ca ca và chị dâu của ta sau khi sinh Ấu Trĩ ra một năm, bị kẻ địch truy sát rơi vào trong sơn mạch Man Hoang là một trong thập đại sinh mệnh cấm địa, bất hạnh bị hung thú giết chết! Phụ thân ta nổi giận giết chết toàn bộ hung thú cường đại trong dãy núi Man Hoang. Tiểu Ấu Trĩ từ nhỏ không còn cha mẹ, lại bị phụ thân ta làm hư, tính tình mới trở nên cổ quái như vậy.

Âu Dương Lãnh Yên giải thích vài câu, sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Lãng một chút, giận dữ nói:

- Tiêu Lãng, ta cảnh cáo ngươi, không được trêu chọc Ấu Trĩ. Ngươi… ngươi và ta đã như vậy, lại trêu chọc Ấu Trĩ, đây chẳng phải là... biến thành loạn luân sao?

- Mẫu nữ hoa? Loạn luân?

Tiêu Lãng ngẩn ra, tự động nói một câu. Sau đó hắn lập tức nhìn thấy Âu Dương Lãnh Yên sắp nổi giận, vội vàng giơ tay lên đầu hàng nói:

- Được, cô nãi nãi của ta. Nàng cứ yên tâm đi! Ấu Trĩ mới bao nhiêu tuổi? Mười một? Hay là mười hai? Trong đầu nàng nghĩ cái gì vậy! Ta có tư tưởng xấu xa như vậy sao? Tình cảm giữa ta và Ấu Trĩ là huynh muội. Ta xem nàng là tiểu muội muội. Ừm... Hiện tại càng khác hơn, ta là dượng nàng rồi!

- Phi, bản phu nhân không lấy ngươi, ngươi tính là dượng gì chứ? Ngươi nghĩ thật hay!

Âu Dương Lãnh Yên lườm Tiêu Lãng một cái. Chỉ có điều nàng cũng rất thoả mãn, ném ánh mắt quyến rũ về phía Tiêu Lãng một chút, lắc mông mẩy đi vào trong phòng. Đi đến cửa phòng thấy Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, nàng xoay người lại giận dữ nói:

- Ngươi còn không đi vào? Chuẩn bị qua đêm ở ngoài?

- Thiếu phụ tình cảm đều là ướt!

Tiêu Lãng sờ sờ mũi, vui vẻ đứng dậy, đi vào trong phòng. Trong lòng hứn tràn ngập nhu tình và yêu thương. Hắn càng kiên định tuyệt đối không tu luyện thiên đạo vô tình. Bởi vì hắn thích... cảm giác hữu tình.

...

Ngày hôm sau hai người dậy từ sớm. Sau khi triền miên một đêm cũng không khiến hai người mệ mỏi, trái lại có tinh thần gấp trăm lần.

Đảo chủ Tuyết Liên đảo đã sớm chờ ở phía dưới. Hai người lại không chút hoang mang, ăn một bữa sáng ngon miệng, lúc này mới thản nhiên đi xuống lầu. Dưới sự dẫn đường của đảo chủ và hai cường giả Nhân Hoàng, hai người sử dụng chiến xa chí tôn bay về phía tây nam.

Hoang đảo cách Tuyết Liên đảo một đoạn. Chỉ có điều tốc độ của mọi người nhanh, chỉ hai canh giờ đã tới nơi. Tiêu Lãng bảo chiến xa chí tôn dừng ở trong không trung, nhìn Âu Dương Lãnh Yên bên cạnh hỏi:

- Xích thú này sẽ không thay đổi huyệt động sao?

- Hung thú hải thú cường đại đều có địa bàn của mình, không dễ dàng thay đổi chỗ, đi xuống đi!

Âu Dương Lãnh Yên lắc đầu. Tiêu Lãng khống chế chiến xa chí tôn nhanh chóng bắn nhanh xuống phía dưới. Đảo chủ do dự một chút, cắn răng dẫn theo hai Nhân Hoàng đỉnh phong đi theo phía sau.

Tất cả một đường phá nước rời đi, trên đường có rất nhiều hải thú nhỏ. Chỉ có điều chúng bị khí thế đảo chủ và hai cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong trực tiếp doạ bỏ chạy. Mọi người rất nhanh đã tới một thuỷ vực dưới trăm ngàn dặm.

Quả nhiên, từ phía xa, Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên đã cảm giác được phía dưới có một khí tức cường đại. Khí tức kia rất cuồng bạo, dường như đang mơ hồ cảnh cáo mấy người Tiêu Lãng, nơi này là địa bàn của nó.

Tiêu Lãng lạnh lùng thoáng nhìn đảo chủ phía sau, hạ lệnh:

- Các ngươi đi dẫn xích thú kia ra, sau đó các ngươi có thể đi!

Đảo chủ và hai Nhân Hoàng đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau, cắn răng tiềm hành xuống phía dưới. Ánh sáng dưới đáy biển lờ mờ. Lấy nhãn lực của mọi người, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cửa động cực lớn mờ ảo phía trước.

- Xì xì!

Ba người tới cách cửa động vạn mét, trong cửa động kia liền truyền đến những âm thanh quái dị. Âm thanh rất khủng bố khiến thân thể ba người đều run lên. Ngay cả Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên ở phía xa đều cảm nhận được.

- Công kích linh hồn! Quả nhiên là xích thú!

Mắt Âu Dương Lãnh Yên sáng ngời, căn dặn:

- Chờ lát nữa, ngươi ngồi ở bên trong chiến xa, ta chủ lực công kích. Ngươi xem tình huống phụ trợ công kích. Đừng tới quá gần. Linh hồn ngươi quá yếu. Nhớ kỹ ngàn vạn không thể bị nó đánh trúng!

Tiêu Lãng gật đầu. Không dùng tới Vô Tình Kiếm, lực công kích của hắn chỉ đạt tới Nhân Hoàng đỉnh phong, đối với huyền thú trăm vạn năm không tạo thành uy hiếp quá lớn chỉ có thể phụ trợ công kích.

Vèo!

Đảo chủ và hai Nhân Hoàng đỉnh phong kia động thủ. Ba người bắn ra một công kích hồn lực ném thẳng đến cửa động. Sau khi vừa công kích, bọn họ lập tức kinh hoàng lùi lại. Hiển nhiên bọn họ rất sợ xích thú này.

Ầm ầm!

Ba đạo công kích hồn lực cường đại khiến cửa động sụp đổ. Toàn bộ hoang đảo đều rung lên.

Xì xì!

Một tiếng kêu kì quái càng chói tai hơn vang lên. Tại cửa động sụp đổ đất đá bắn tung tóe. Nước biển cũng trở nên vẩn đục. Không bao lâu sau, một con hải thú cực lớn từ bên trong bắn mạnh ra. Khí tức cường đại kia khiến Tiêu Lãng ở phía xa cũng phải rùng mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất