Yêu Giả Vi Vương

Chương 871: Không thành kế

Tàn hồn của Tà Chủ truyền âm lại:

- Quang thuẫn ngoài người nàng ta không ảnh hưởng đến ta. Ta là tàn hồn, nhưng chỉ sợ nàng có pháp khí lợi hại, bắt gà không được mà còn mất nắm gạo, ta chỉ có thể làm hết sức!

Tiêu Lãng gật đầu, chờ đợi giây lát, thấy cường giả Đại Đế cương thi, Vân Tử Sam chiến đấu càng kịch liệt hơn. Cường giả Đại Đế cương thi nhiều lần bị ngọn lửa màu xanh hóa thành chim lửa đốt cháy, tốc độ biến chậm nhiều. Tiêu Lãng biết hắn không thể chờ được nữa.

Tiêu Lãng âm thầm khiến tàn hồn của Tà Chủ khống chế đám thi đế mò sang, nhưng không tụ tập cùng một chỗ mà chia tốp. Tiêu Lãng núp trong hơn mười thi đế đi tới. Bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế theo ở phía xa, không xông lên ngay.

- A?

Vân Tử Sam phát hiện có thi đế tới gần, mắt liếc qua, vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm. Bởi vì những thi đế này đều có thực lực Thiên Đế, không đáng sợ hãi.

Tiêu Lãng thăm dò, thấy Vân Tử Sam chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục đấu với cường giả Đại Đế cương thi, hắn rất hưng phấn chờ khi đến gần vài trăm thước, thấy cường giả Đại Đế cương thi bị Vân Tử Sam đánh bay thì Tiêu Lãng lao hướng cường giả Đại Đế cương thi.

Tiêu Lãng quát to:

- Tà Chủ, Mị nhi động thủ, giết Vân Tử Sam!

Vù vù vù vù vù!

Vô số thảo đằng thần hồn màu lam chui ra từ mặt đất, phóng lên cao quấn lấy Vân Tử Sam. Tàn hồn của Tà Chủ hóa thành khói đen bao phủ phạm vi quanh Vân Tử Sam mấy chục thước. Còn có mười mấy thi đế như ong vỡ tổ vây quanh Vân Tử Sam. Bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế ở phương xa nhanh hết mức lao tới gần.

Mọi thứ thiết kế thật sự hoàn mỹ, Tiêu Lãng không mơ xa có thể giết Vân Tử Sam, chỉ hy vọng kéo dài một ít thời gian là đủ rồi. Chỉ cần bắt được hiệp cốc, Tiêu Lãng sẽ bỏ chạy ngay. Tốc độ của Vân Tử Sam ngang ngửa với Tiêu Lãng, hắn không sợ bị nàng đuổi theo.

- Tình Thương!

- Vô Tình kiếm khí!

- Liệt Thần Thủ!

Toàn bộ lực chú ý của Tiêu Lãng tập trung vào cường giả Đại Đế cương thi bị Vân Tử Sam đánh bay. Tình Thương, Vô Tình kiếm khí lần lượt xẹt qua. Tiêu Lãng hóa thành ảo ảnh xông lên, tay phải lấp lánh ánh sáng ám kim. Tiêu Lãng tự tin có thể xé mở cơ thể cường giả Đại Đế cương thi, móc ra sinh mệnh nguyên châu từ ngực gã.

Tiêu Lãng không tính sai, Tình Thương tạc bay cường giả Đại Đế cương thi mấy trăm thước, người đẫm máu, lộ xương trắng hếu. Vô Tình kiếm khí theo sát phía sau. Cường giả Đại Đế cương thi lại bị tạc nổ, nửa chân bị mất.

Vù vù vù vù vù!

Tốc độ của Tiêu Lãng nhanh đến cực hạn, dùng tốc độ nhanh nhất áp sát cường giả Đại Đế cương thi. Long trảo mạnh báu ngực cường giả Đại Đế cương thi, không Tiêu Lãng thèm nhìn quyền trượng đang đập hướng mình.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Liệt Thần Thủ nhẹ nhàng chui vào ngực cường giả Đại Đế cương thi, mắt Tiêu Lãng sáng hơn sao. Bởi vì Tiêu Lãng cảm giác hạt châu màu xanh biếc tràn ngập sinh mệnh nguyên lực trong ngực cường giả Đại Đế cương thi.

Liệt Thần Thủ trước tiên ẩn núp. Tay phải Tiêu Lãng bắt chặt sinh mệnh nguyên châu, giây phút đó hắn cảm giác vai trái đau nhức, lực lượng mạnh mẽ hất văng hắn ra, khí lạnh xông vào người đông cứng người hắn, thậm chí là máu.

Lấy dược sinh mệnh nguyên châu!

Tiêu Lãng cố nén lòng mừng như điên bỏ sinh mệnh nguyên châu vào trong Tu Di Giới, vận chuyển năng lượng kỳ diệu chiến kỹ Thiên Ma luyện thể di chuyển xua đi khí lạnh. Tiêu Lãng không thèm nhìn cường giả Đại Đế cương thi cái nào, càng không muốn giành giật thần binh Đại Đế. Tiêu Lãng vọt ra xa định bỏ trốn.

- Ha ha ha ha ha ha!

Nhưng mà...

Tiếng cười réo rắt vang lên. Tiêu Lãng chợt quay đầu lại, thấy bóng áo tím nhanh như chớp lao hướng hắn, khóe môi đầy mỉa mai.

Thanh âm dễ nghe lại vang lên:

- Tiêu Lãng, ta biết ngay ngươi núp gần đó. Sinh mệnh nguyên châu có thể sống lại Độc Cô Hành, ngươi k othể nào không ra tranh cướp!

- A?

Tim Tiêu Lãng run lên, nhìn sau lưng Vân Tử Sam, thấy những thi đế, bao gồm thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đều bị phân thây. Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam bị tổn thương nhiều. Tàn hồn của Tà Chủ hóa thành khói đen chạy nhanh ra xa.

Tàn hồn của Tà Chủ từ xa truyền âm đến:

- Chủ nhân, người này có pháp khí cực kỳ lợi hại, tàn hồn của ta không thể công kích linh hồn của nàng được. Nếu ta dám đến gần thì sẽ bị hồn phi phách tán...

Bị lừa!

Tiêu Lãng con ngươi co rút, giờ thì hắn hiểu rõ mới rồi Vân Tử Sam che giấu thực lực, nàng còn có báu vật lợi hại hơn vẫn không sử dụng, chỉ chờ hắn đi ra câu con cá lớn.

Không uổng là yêu nghiểt có thể tính kế chết Độc Cô Hành!

Lòng Tiêu Lãng dậy sóng, chợt đứng lại, vẻ mặt không chút khủng hoảng.

Tiêu Lãng mỉm cười với Vân Tử Sam lao nhanh đến:

- Vân Tử Sam, hôm nay hoàn toàn chấm dứt ân oán giữa chúng ta đi! Đến đây, để ta xem đi theo Diệt Hồn vài năm ngươi học được bản lĩnh gì?

Tiêu Lãng biết rõ lúc này sơ sẩy một cái là hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Nếu Tiêu Lãng lộ ra chút hoảng hốt thì Vân Tử Sam sẽ lao tới giết hắn ngay. Tiêu Lãng không thể không mạo hiểm ra không thành kế.

Tiêu Lãng bình tĩnh làm mắt Vân Tử Sam hiện tia nghi ngờ, khựng giữa không trung.

Vân Tử Sam biểu tình thong dong, cười dài nói:

- Tiêu Lãng, đừng giả bộ nữa, làm như ta không hiểu ngươi vậy. Cho ngươi một cơ hội tự sát. Những gì ta nói lúc trước vẫn có hiệu lực, ta tuyệt đối không giết tộc nhân của ngươi!

Tiêu Lãng lấy ra một đầu lâu, lạnh lùng cười:

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Muốn mạng của ta thì tới đây lấy!

Thấy Tiêu Lãng lấy đầu lâu ra, Vân Tử Sam con ngươi co rút, càng e dè hơn. Vân Tử Sam ngừng lại là vì chuyện quái dị trong Thiên Vũ điện, nàng sợ Tiêu Lãng có được truyền thừa và báu vật từ Thiên Vũ đại thần thượng cổ.

Tiêu Lãng dùng kế hoãn binh, giờ hắn đang liên tục truyền âm với tàn hồn của Tà Chủ, thảo đằng thần hồn màu lam. Tiêu Lãng nhanh chóng biết được tình huống vừa rồi và chí bảo Vân Tử Sam có được. Mới rồi tay Vân Tử Sam bắn ra một chuỗi hạt châu, những thi đế bị giết chết ngay. Thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế cũng không chống được một giây. Tàn hồn của Tà Chủ rất sợ hạt châu, co giò chạy trốn.

Tiêu Lãng rất giật mình, nghĩ rằng Diệt Hồn rốt cuộc cho Vân Tử Sam bao nhiêu báu vật? Không lẽ hạt châu này là pháp khí của năm vị đại thần? Biểu tình Tiêu Lãng không lộ vẻ gì, khóe môi cong lên làm ra bộ dạng tính trước kỹ càng khiến Vân Tử Sam không nhìn ra thâm sâu.

Lòng Vân Tử Sam giằng co. Bây giờ là cơ hội tốt nhất giết Tiêu Lãng, nhưng lỡ như hắn có được truyền thừa, báu vật từ chỗ Thiên Vũ đại thần thượng cổ thì không chừng lưỡng bại câu thương.

Vân Tử Sam là thần thể!

Vân Tử Sam còn có nhiều không gian trưởng thành. Bây giờ Vân Tử Sam liều mnạg với Tiêu Lãng là hành động không sáng suốt.

Vân Tử Sam trầm ngmâ một lúc sau mở miệng nói:

- Vậy thì... Ngươi đi chết đi!

U Minh Hỏa bình trong tay Vân Tử Sam lấp lánh ánh sáng, một con ngọn lửa màu xanh hóa thành chim lửa khổng lồ bay ra, rít gào lao hướng Tiêu Lãng. Quyết định thăm dò Tiêu Lãng cự ly xa, nhìn xem hắn có thật sự được chí bảo của Thiên Vũ đại thần thượng cổ không. Chuỗi ngọc trên tay Vân Tử Sam có uy lực lớn nhưng không thể công kích khoảng cách quá xa. Lòng Vân Tử Sam không yên, không dám xông lên.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng không lùi mà còn tiến tới, lòng cực kỳ căng thẳng. Tiêu Lãng biết hôm nay sơ sẩy một cái là hắn sẽ chết ngay. Tiêu Lãng phải tập trung hết sức đối phó.

- Tình Thương!

Vô Tình kiếm khí có uy lực không lớn, tốc độ của Vân Tử Sam rất nhanh, có thể tránh thoát. Tiêu Lãng phóng ra Tình Thương vì đánh tan ngọn lửa màu xanh hóa thành chim lửa. Người Tiêu Lãng hóa thành tàn ảnh vòng qua ngọn lửa màu xanh hóa thành chim lửa lao hướng Vân Tử Sam, mắt nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt dữ dằn như con sói côc độc.

Vù vù vù vù vù!

Năm đó Tình Thương đánh tan đại thủ ấn của Diệt Thiên, có tác dụng khắc chế bẩm sinh với công kích năng lượng. Tình Thương đánh vào ngọn lửa màu xanh hóa thành chim lửa dễ dàng đánh tan nó, nhưng Tình Thương cũng vỡ ra.

Tiêu Lãng không phóng Tình Thương tiếp mà đánh ra một chữ tình, phóng Tình Thương ra.

Tiêu Lãng truyền âm cho Huyễn ma thú Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch, phát ra ánh sáng xanh đi, không cần uy lực lớn, chỉ cần hù người là được!

Mấy trăm chữ tình hóa thành ánh sáng đầy trời như mấy trăm con đom đóm bay hướng Vân Tử Sam. Huyễn ma thú Tiểu Bạch núp trong tay áo của Tiêu Lãng, mắt bắn ra hai luồng sáng xanh. Xong chuyện Huyễn ma thú Tiểu Bạch núp ngay, người ngoài trông như tay Tiêu Lãng phát ra công kích.

- Quả nhiên có chút môn đạo!

Vân Tử Sam không phóng ngọn lửa màu xanh hóa thành chim lửa ra mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, liên tục lùi ra sau.

Tiêu Lãng biết Vân Tử Sam có vòng tay mà còn dám xông lên, chắc là vì không sợ. Bởi vậy Vân Tử Sam chọn thụt lùi, thấy tay áo Tiêu Lãng bắn ra hai luồng sáng xanh thì nàng càng khẳng định điều này.

Vân Tử Sam có tốc độ rất nhanh, mau chóng lùi ra sau giữa không trung. Mấy trăm chữ tình theo sát sau lưng Vân Tử Sam. Vân Tử Sam dễ dàng né tránh hai luồng sáng xanh từ Huyễn ma thú Tiểu Bạch, bắn trúng vách tường.

Vù vù vù vù vù!

Chuyện kỳ dị xảy ra. Ánh sáng xanh từ mắt Huyễn ma thú Tiểu Bạch bắn vào vách tường khiến cấm chế chấn động, tỏa ánh sáng bảy sắc. áp lực khủng bố phát ra.

Vân Tử Sam liếc mắt quá, rất sợ hãi. Công kích của Vân Tử Sam chém vào cấm chế không có chút phản ứng, Tiêu Lãng bắn ra hai luồng sáng xanh lại dẫn đến cấm chế rung động, uy lực lớn như vậy?

- Trốn!

Vân Tử Sam trầm ngâm, không dây dưa với Tiêu Lãng mà xông hướng vương tọa đóng băng. Vân Tử Sam vỗ tay vào cửa bên cạnh ngai vàng. Cửa mở ra, Vân Tử Sam lao vào trong, biến mất.

Lúc này...

Cấm chế trong đại điện lấp lánh, một luồng sáng chợt bao pjhu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cảm giác ống tay áo thả lỏng, hắn không sao nhưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch chợt biến mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất